- Dương dược sư! Sư tôn ta đã truyền lời xuống, mời ngài đi động phủ ờ đệ thất trọng phong, xem quái chứng cho con Kim Lý Vương của người.
Trên gương mặt thanh nhã tươi mát củaNam Cung Hạm, lộ ra một chút vẻ do dự.
- Nam Cung cô nương có điểu gì có thể nói thẳng ra.
Dương Phàm hơi lộ ra ý cười, gần như có thể đoán được câu dưới.
- Là như vẩy. con Kim Lý Vương của sư tôn ta, mắc quái chứng mấy chục năm không trị khói. Trong thời gian qua cũng có mòi mấy vị danh V. đêu không làm gì được. Mà nay sư tôn nghe nói ngài chính là một tán tu từ ngoài tới, tu vi cũng không cao. đối với ý tứ lần này cũng vô tình. Nếu không phải ta nhiều lần xin để cử. chi sợ sư tôn cũng sẽ không mời ngài
đi...
Nam Cung Hạm nói rõ nguyẻn do trong này.
- Thì ra thế.
Dương Phàm gật gật đầu. sinh ra vài phẩn hảo cảm vói Nam Cung Hạm, có thể tưởng tượng, đối phương tận lực để cử mình, đã phải gánh chịu không ít áp lực.
- Nam Cung cô nương cứ yên tâm, Dương mỗ sẽ không để cô nương thất vọng.
Dương Phàm vẫn thản sắc trấn định, trong giọng nói bình thản lộ ra một loại tự tin.
- Như thế thì tốt! Ngài không cẩn có áp lực quá lớn. cho dù thất bại, sư tôn nhiều lắm là trách cứ ta vài ba câu. không có việc gì.
Nam Cung Hạm khó hiểu nhìn hắn một cái. trong lòng lại thả lóng yên lòng một cách kỳ diệu, nàng rất tín nhiệm lời nói của Dương Phàm.
Sau đó. Nam Cung Hạm dẫn đường, bàn tay ngọc thủ bấm pháp quyết, một đạo độn quang màu xanh lam, phiêu dật như mây trên trời, mang Dương Phàm bay đi đệ bát trọng phong.
Theo Dương Phàm biết, đệ bát trọng phong, chính là nơi cư ngụ của nhản vật cao tầng trong tông môn. Trú ờ nơi này, ít nhất là tu sĩ cấp ThôngHuyên trớ lên. thậm chí còn có nhản vật cấp trường lão trong tông môn.
Mói vừa bay đến đệ bát trọng phong, phía trước bay tới hai gã tu sĩ chắp pháp mặt mang mặt nạ băng bạc. ngăn hai người lại đưa ra nghi vấn thán phận của Dương Phàm.
Nam Cung Hạm lấy ra một cái ngọc bài đặc thù, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, lạnh nhạt
- Lam Ngọc tiên tử! Trăm năm không gặp. động phủ của đồ nhi ngươi càng ngày càng lộng lẫy xinh đẹp, mà lại không mất vé thanh lịch...
Thanh âm của người nói chuyện có vẻ già nua. là một lão già lông mày trắng, tóc bạc mặt mũi hồng hào. ngồi trên một con nia già màu đen như một ngọn núi nhỏ. trên mai nia phủ kín hoa văn rối rắm, phong cách cổ xua.
Cùng đi bên lão là một giai nhân tuyệt đẹp thoát tục chân đạp trên hoa sen màu xanh nước, dung nhan như ngọc, hình dáng tuyệt trần, nhất là đôi mắt kia trong suốt như thủv tinh màu xanh lam.
Đây cũng chính là Lam Ngọc tiên tử trong miệng lão già lòng mày trắng kia, xem theo khí tức công pháp có liên hệ sâu xa với Nam Cung Hạm cùng sư tôn cùa nàng.
Dương Phàm không để ý đến nàng, theo mấy người đi tới Mộng Lý Trì trong động phủ!
Mộng Lý Trì là một cái ao lập phương được pháp thuật tác dụng, nổi lơ lửng tại giữa không trung, bốn phía đêu có hàng rào chìm ngăn cách.
Từ xa nhìn lại. một khối nước màu xanh đẹp lạ thường, trổng rỗng ở giữa không trung, trong nước xuyên qua xuyên lại các loại cá xinh đẹp, thậm chí không thiéu một số chủng loại trong hải vực.
- Không hổ là Mộng Lý Trì. Cái ao này đúng thật chi có ớ trong mộng mới có thể nhìn thấy.
Mặc trướng lão tán thường.
Còn Lam Ngọc tiên tử lạnh nhạt nói:
- Đưa Kim Lý Vương của ngươi ra xem. nếu ta có thê chữa khỏi bệnh cho nó. thì không cẩn tới người ngoài.
-Dạ!
Bạch Linh vui mừng, nếu có sư tôn ra tay. khẳng định không thành vấn để.
Liền thấy nàng bấm tay niệm thần chú. trong Mộng Lý Trì bơi ra một con cá chép hai mắt lớn như hạt châu, lấp lánh vảy vàng ánh. xem hình thể có lẽ tới hơn ngàn cân.
Kim Lý Vương này rõ ràng là yêu ngư đã trải qua dị biến, vẩy cá hơi phát sáng giống như vảy vàng của Kim Giao Long. Chi có điều sau khi mắc bệnh hai mắt thát thẩn, mấy chỗ vảy vàng thổi rữa.
- Đẻ ta xem thử.
Lam Ngọc tiên tử vẫy tay một cái. hút lấy Kim Lý Vương bệnh hoạn, buồn bã iu xìu đến trước người.
Nàng điều tra một lát, khẽ cau mày, trên tay bấm tay niệm thẩn chú, đánh ra từng đạo dao động li ti màu lam, rót vào trong cơ thể Kim Lý Vương.
Ngay sau đó, Kim Lý Vương kia chi là khí sắc thoạt nhìn tốt lên một chút, nhưng chứng bệnh chưa thấy biến hóa. vết thổi rữa trên vẩy cá màu vàng vẫn không tiêu tan, hai mắt hơi có vẻ dại ra.
Lam Ngọc tiên tử cắn chặt hàm răng trắng tinh, lại dứt khoát thi triển thẩn thông pháp thuật liên tục. đông thời dường như kiêm tra. vẫn như trước không làm sao được.