Mà nếu thành công, lại làm cho Lam Ngọc tiên tử thân là đại tu sĩ Hóa Thẩn, một trong trướng lão Tiên Đạo Tông, mất hết mặt mũi.
Dù sao nàng vừa rồi mới nói ra. chính mình có nắm chắc chữa khói bệnh cho Kim Lý Vương, không cần người ngoài nhúng tay vào.
Nam Cung Hạm vốn là người thòng minh cơ trí. đã biết việc này không còn mảy may hv vọng, nàng mim cười nhìn Dương Phàm, trong mắt đây vẻ áy náy. đang định dẫn hắn rời đi.
Nhưng vào lúc này.
- Không bằng để cho vị Dương dược sư này thử xem, cứ coi như lấy ngựa chết mà chữa như ngựa sống, ý của Lam Ngọc tiên tử thế nào?
Mặc trưởng lão cười híp mắt nói.
Từ lúc tiến vào động phủ, lực chú V của lão hơn phần nửa tập trung trên người tiểu tu sĩ này. điêu này đúng là làm cho Dương Phàm không được tự nhiên.
- Nếu Mặc trướng lão nói như vậy. cứ theo ý ngài đi.
Dương Phàm như cũ không thèm để ý tới nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Mặc trưởng lão cùng Lam Ngọc tiên tử:
- Nếu hai vị trưởng lão có ý này, như vậy Dương mỗ làm liều thửxem!
Dứt lời hắn chậm rãi bay về hướng Mộng Lý Tri, cũng không chạm tới cá chép vàng kia, mà lại thò một bân tay vào trong ao nước, sau đó nhắm mắt lại chậm rãi dò xét.
Trong lúc này. bổn người đểu chăm chú theo dõi hắn.
- Dương dược sư vì sao không dùng tay chạm tới Kim Lý Vương, gần gũi xem chứng bệnh này?
Mặc trướng lão vuốt râu cười nói.
- Ta trước đây đã nghe Nam Cung cô nương nói. Kim Lv Vương này nguyên vốn sống ớ trong ao. chưa từng rời đi, hiện tại đột nhiên mắc bệnh chứng, chua chắc không có liên quan với môi trường nước trong ao này. Mà thường thường rất nhiêu chứng bệnh, đêu là có liên quan với môi trường chỗ cư ngụ. Cho nên ta trước điểu tra tình huống thuỷ vực nơi đây.
Dương Phàm nói không nhanh không chậm.
- Lời ấvhữulv!
Mặc trường lão cười cười, làm cho Lam Ngọc tiên tử cũng gượng cười.
Chính cái gọi là người lành nghề vừa ra tay, đã biết có hay không có nghề. Dương Phàm mỗi một bước đều nhẳm vào chứng bệnh, đểu có cách giải thích độc đáo của mình, mà không phải chi dựa vào một thân thần thông pháp lực, liền tự cho là có thê giải quyết bất cứ vấn đề gì'
Sau một lát. đối vói môi trường của Mộng Lý Trì, Dương Phàm đã có hiểu biết cơ bản, chủ yếu là thành phản trong nước ao có liên can tới tình trạng của tôm cá.
Sau khi làm xong bước đầu. trong lòng Dương Phàm đã nắm chắc mấy phần, liền đua tay hút Kim Lý Vương đến bén cạnh, chi nhìn sơ qua hai mắt liền nói:
- Ta đoán quả nhiên không sai: con cá này hàng năm sống ở trong ao. mắc phái chứng bệnh, hơn phần nửa có liên quan tới môi trường nước ao.
- Hừ! Nước ao này nổi thông với linh khí băng tuyết của bốn phía ngọn núi, mỗi thời mỗi khắc đểu tự động t hay đổi. tuyệt đối là mới nhất...
- Có một điẻm giống đường ruột khí quan trong cơ thê. không phải thối rữa, đây là sự sinh trưởng của nó làm cho dị dạng, căn bản không tồn tại miệng vết thương, cho nén những thuật trị liệu kia đều không có hiệu quà.
Nam Cung Hạm vừa nghe Dương Phàm nói "đường ruột khi quan", lại thấy chỗ vẩy cá thối rữa kia, sắc mặt nàng trắng bệch, đuatay che miệng, gần như có cảm giác sắp nôn mửa.
Lam Ngọc tiên tử cùng Linh tiên tử nhíu màv, cũng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng thật ra Mặc trưởng lão, cười túm tim tán thưởng nói:
- Y thuật của Dương dược sư, quá thực có chỗ độc đáo. chi sợ gần với những dược sư cấp Thánh V tính tình cổ quái kia...