Tiền Kiếp

Chương 16: Chênh lệch



Trận chiến đã bắt đầu! 

Sau tiếng hô “Sát” của Y Văn, các chiến binh Veda xông đến rất dũng mãnh lao về phía Thác Trung tướng quân. Dĩ nhiên, thân tộc của Thác Trung cũng không hề tỏ ra kém cạnh, đó là 100 trong số hàng ngàn chiến sĩ Quy tộc được đích thân ông ta đào tạo, họ có tài phép và khả năng chiến đấu ở đẳng cấp xuất sắc. Khác với các chiến binh Veda với giáp bạc, mũ sắt quấn vải nỉ trắng và sử dụng giáo lưỡi móc câu tấn công tầm xa, các chiến sĩ Quy tộc trang bị bên mình bộ giáp vàng với khiên hình mai rùa và đại đao, khả năng chiến đấu của họ đặc biệt hiệu quả ở các trận chiến xáp lá cà

Thế trận đặc biệt nghiêng hẳn về Quy tộc, khi các chiến sĩ Quy tộc gần như “1 chấp 10” người của phe bên Y Văn. Các chiến sĩ Veda dù chiếm ưu thế về số lượng nhưng các chiến sĩ Quy tộc chỉ cần một đao là chiến sĩ Veda tan thành bụi, trong khi họ có thể chịu vài giáo của chiến sĩ Veda mà không hề hấn gì. Thế trận chỉ được vớt vát ít nhiều khi Y Văn, chú Lục và thằng Viên đích thân ra tay trừ bớt đi vài tên Quy tộc. Thác Trung tướng quân ung dung đứng sau các chiến binh của mình, ông ta vuốt râu ra chiều đắc ý, miệng cười thật sảng khoái:

_ Phư phư phư, đã thấy uy lực của Quy tộc chưa? Ta còn chưa ra tay bọn mi đã khốn cùng rồi

_ Con rùa đen kia, ông đừng đắc ý! (Anh Y Văn đáp trả)

_ Mi…. được, đại nhân há nào chấp tiểu nhân. Cho mi nếm ít đau khổ sẽ biết thân phận mình đứng đâu thôi

_ Đồ con rùa già! Chiến binh Veda chỉ là tàn hồn của hàng ngàn năm trước, còn bọn rùa con này ít nhiều cũng là thần, dĩ nhiên đánh không lại quân ông

_ Biết thế là tốt, hay mi đầu hàng, đầu quân vào Quy tộc ta sẽ khẩn cầu Đại Vương thu nạp mi nhỉ?

_ Đồ chập mát! Ta đường đường là Thần Không Gian Varuna, ta quy thuận tộc nhà rùa làm cái gì?

_ Mi…mi…đồ khốn, mày cũng chỉ là tàn hồn thôi chứ thần cái thá gì?

_ Một phần hồn của một vị thần cấp cao như ta cũng ăn đứt cái thứ hồn rùa hạ đẳng như ông. Tưởng mạnh là ngon hả? Vậy thì ta áp đảo bằng số lượng

Dứt lời, Y Văn-Thần Không Gian Varuna lại giơ tay lên trời nắm chặt lại, ba quân sĩ khí chấn hưng gầm vang cả bầu trời. Một đội quân chiến sĩ Veda khác đáp lại tiếng gầm vang của đồng đội, hành quân từ trên bầu trời xuống tiếp khiến quân số Veda tiếp tục gia tăng. Các chiến sĩ Quy tộc vừa giết được 3-4 lính Veda thì phải đối mặt thêm 4-5 kẻ thù mới xuất hiện. 

Chú Lục dùng sợi dây xích hung lửa quấn chặt cổ một gã Quy tộc, sau đó dùng thân hắn làm vũ khí xoay một vòng điên đảo đất trời, đánh những gã Quy tộc khác ngã chỏng gọng. Nhờ phép triệu hồi Tam Tôn, chú có thể dùng phi hành thuật bay lên không trung, dùng sợi xích lửa đập vào đám Quy tộc phía dưới. Dù trúng hay không trúng, sợi xích của chú Lục cũng chấn nhiếp tinh thần của những gã Quy tộc, khi sợi xích đập đến đâu nơi đó đất đá nứt vỡ ra, miệng vết nứt còn xì xì khói còn đá gạch xung quanh còn đỏ hỏn màu lửa.

Viên thì lợi hại không kém, dù chưa có phi hành thuật nhưng thanh kiếm hình tia sét trong tay nó lượn đến đâu cũng lấy không ít huyết của chiến sĩ Quy tộc đến đấy. Một quả đấm của nó bình thường đã lợi hại lắm rồi, dưới trợ giúp của tổ sư Tôn Lập Tiên, nay còn lợi hại hơn. Gã xấu số nào trúng đấm của Viên không bay như diều đứt dây thì cũng nằm gục tại chỗ. Chưa kể đến anh Y Văn sử dụng pháp thuật của Thần Varuna còn kinh khủng hơn, chỉ một cái phẩy tay đã ném bay 2-3 tên Quy tộc va vào nhau bôm bốp. Với tốc độ này, chẳng mấy chốc có khi Huy khỏi ra tay nữa cũng nên. Không ổn rồi, Huy không thể đứng đó triệu hồi Tôn Thành Tiên tổ sư nữa, nó quyết định gia nhập vòng chiến.

Huy xoa hai đạo bùa lục chú vào tay, kéo dài ra thành hai cây song tiết côn rồi lao vào trận chiến. Dù không có nguyên thần của tổ sư hỗ trợ nhưng những bài tập parkour cũng khá có tác dụng. Nó nhào người sang trái cho tên Quy tộc gần nhất ăn cú chỏ vào đầu, rồi lộn sang phải tung cú đá móc số 4 vào gã còn lại trước khi lộn ngược ra sau xoay đầu côn lại đâm mạnh vào cổ họng của tên trước mặt. Huy dự tính tiếp tục giao chiến tiếp, tự nhiên nó phát hiện ra điều gì đó không ổn. Huy thấy Viên đang đứng kế cạnh, nó vội mở đường máu đánh thêm vài gã rồi đứng kề sát lưng vào Viên:

_ Ê ku

_ Mi gọi ai là ku? Dám gọi tổ sư của mi như vậy ư?

_ Ẹc ẹc, tổ sư Tôn Lập Tiên hả? Cho con só rì mà

_ Tao giỡn đó, tao nè ba

_ *** má, thằng quỷ làm tao sợ hết hồn. 

_ Chuyện gì? Nói đi

_ Mày thấy gì lạ hông?

_ Cái gì lạ mới được?

_ Sao tao cảm thấy…..nói sao ta? Tụi rùa này không đánh tao với mày, gặp tao với mày tụi nó hoặc tránh né hoặc đánh cũng không nhiệt

_ Ừ, tao cũng thấy vậy. Mà vậy thì tốt chứ sao, quẩy nhiệt tình lên sợ gì bọn nó nữa

_ Bọn này dù sao cũng cóc ké, tao với mày mở đường lên đập con rùa già kia

_ Thác Trung đó hả? Mày có điên không? Ổng là thần cấp cao chứ có phải đám rùa yếu nhớt như đám này đâu. Mày còn chưa thỉnh được……… ê ê đi đâu vậy?

Không đợi Viên nói hết câu, Huy đã cầm song tiết côn lao lên tiếp tục xuyên thẳng đám Quy tộc để tiến đến chỗ Thác Trung tướng quân. Đúng như Huy dự đoán, đám lính Quy tộc vừa thấy Huy thì lảng tránh sang một bên, có đứa đứng lại chặn đánh cho có lệ, ăn một côn của Huy rồi nằm xuống sau đó đứng lên chiến đầu tiếp. Viên bất đắc dĩ phải đuổi theo sau Huy, cuối cùng cả hai đứa đã đứng trước mặt Thác Trung. Ông ta vuốt bộ ria mép đen bóng, mắt lờ đờ nhìn hai đứa nhóc vừa xuất hiện, thể hiện thái độ khinh khỉnh đáng ghét:

_ A….Thái tử điện hạ

_ Ể, ổng nói ai vậy mày? (Huy quay sang hỏi Viên)

_ Ai mà biết ba (Viên nhún vai)

_ Thần tự hỏi không biết liệu ngài có phải muốn cùng thần gặp Đại Vương?

_ Phải, để tui dẫn ông đi gặp

_ Hả? Phải là thần dẫn ngài mới đúng chứ?

_ Không cần, tụi tui đánh bẹp dí ông rồi lính đưa ông về gặp Đại Vương ha

_ Ngài……

Huy buông ra lời khiêu khích khiến Thác Trung nổi giận, ông ta siết chặt tay lại tính lao lên. Viên hiểu ý của Huy, nó cũng lao lên dùng gươm chém mạnh về phía Thác Trung. Ông ta thậm chí không xem Viên ra gì dùng một tay đỡ kiếm, dư chấn mạnh đến nỗi thanh gươm của Viên văng ra khỏi tay. Viên biến chiêu vội dùng đôi song thủ liên tục đấm vào Thác Trung khiến ông ta phải đưa tay lên đỡ, bị Viên đẩy lùi ra phía sau. 

Huy tranh thủ thời gian vội dùng bùa lục chú, xoa vào nhau tạo thành các cây cọc gỗ nhỏ. Nó chạy vòng quanh Viên và Thác Trung, cắm từng cây cọc gỗ nhỏ xuống đất, sau đó nó lấy bút ra vẽ các kí hiệu Hán tự lên từng cây cọc gỗ. Lúc này, Thác Trung không nhịn được nữa, ông ta vung đôi song thủ ra, gầm lên một tiếng đáng sợ:

_ CÚT

Cú vung tay khiến Viên bị đẩy bay ra phía sau, khi nó chạm chân xuống đất dư chấn khiến nó ngã lộn nhào thêm 4 vòng nữa. Thác Trung cúi mặt xuống, thở phì phò từng hơi một, khuôn mặt ông ta đỏ gay lên, ông ta trừng mắt về phía Viên tỏ vẻ giận dữ cùng cực:

_ Thần xin lỗi! Đáng ra hạ thần không được bất kính với ngài, nhưng ngài cứ cứng đầu như vậy thì lão già này đành thay Đại Vương giáo huấn ngài một trận

_ Kẻ nào chạm đến con trai ta, CHẾT!

Bỗng nhiên, sau tiếng nói hùng hồn vừa rồi, một sợi dây xích hung màu lửa đỏ bay đến đập thẳng vào mặt Thác Trung khiến ông ta bay ngược ra kênh Tàu Hủ chìm xuống nước. Cứu tinh đã đến rồi, chú Lục đã đến. Chú lơ lửng trên bầu trời, mắt nhìn hai đứa con của mình rồi hạ thân xuống đất. Chú nhìn thằng Viên hỏi:

_ Có sao không Viên?

_ Dạ không, chỉ bị đẩy một cái

_ Hai đứa đần độn này, tụi mày một đứa mới thỉnh một tổ sư, một đứa chưa thỉnh được dám chơi tay đôi Thác Trung. Bộ chán sống rồi hả?

_ Không sao đâu chú Lục, con thấy thằng chả cũng không mạnh lắm (Huy chen vào)

_ Đồ ngu! Bộ tưởng thần yếu như bọn vong âm hả? Con rùa già đó………..

Chú Lục còn chưa nói dứt câu, mặt nước kênh Tàu Hủ bắt đầu dậy sóng. Bọt nước nổi lên ùng ục, một cái đầu bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước, đó chính là Thác Trung. Mặt của ông ta vẫn còn hằn y nguyên dấu vết của sợi xích mà chú Lục đập vào mặt ông ta, nhưng tuyệt nhiên nhìn ông ta không có vẻ gì là bị trọng thương cả. Thác Trung nhoẻn miệng cười nhìn chú Lục:

_ Chiêu vừa rồi cũng ra dáng đấy!

_ Đa tạ! Ông xem ra còn gân lắm, chưa già đâu

_ Haha, lần trước ta chỉ là một phân thân chỉ có 1 phần sức mạnh. Lần này ta đích thân hiện thân, xem mi có 3 đầu 6 tay gì đánh được ta.

_ Để rồi xem

Chú Lục không chậm trễ, lập tức phi thân lên không trung, ném sợi xích sắt xuống chỗ Thác Trung đang đứng. Thác Trung khẽ nhích thân hình sang bên tránh được sợi xích. Đầu xích đập xuống mặt nước khiến nước bắn tung toé lên. Chú Lục tiếp tục đập thêm hàng trăm xích xuống Thác Trung, mặt nước hồ tung toé kinh khủng đến mức không khác gì một vụ nổ lớn. Thác Trung không hế hấn gì trong khi chú Lục bắt đầu có dấu hiệu thở dốc, việc liên tục ra đòn khiến chú xuống sức thấy rõ. Thác Trung trông thấy ra giọng mỉa mai:

_ Ha, mi nói ta già. Vậy mà mi thở dốc còn hơn ta, không rõ ai già hơn ai

_ Thượng tướng quân Quy tộc cái mốc xì

_ Mi nói cái gì?

_ Ta nói đường đường Thác Trung tướng quân của Kim Quy Điện, mà một tên bán tiên ra đòn cũng không dám đỡ, chỉ giỏi tránh né!

_ Được, mi toàn lực đánh đi, ta sẽ đỡ!

_ Quân tử nhất ngôn!

Kế khích tướng thành công, chú Lục vận hết sức mạnh, tay nắm chắc sợi xích vận 12 thành công lực quật quả xích về phía Thác Trung. Một tiếng động va chạm lớn diễn ra, uy lực của cú tấn công này lớn đến nỗi mặt nước xung quanh chân Thác Trung bắn tung toé, quả này Thác Trung không tét đầu thì cũng mẻ trán rồi. 

Khi các bọt nước tan đi, Huy và Viên tắt ngấm nụ cười. Thác Trung tướng quân không sao cả, tay ông ta đang nắm chặt sợi xích hung lửa, cú đánh vừa rồi của chú Lục đã bị ông ta bắt gọn. Thác Trung khẽ mỉm cười nhìn chú Lục:

_ Sao? Hết phép rồi nhỉ? Tàn hồn của ba tên tiểu bán tiên mà đòi địch lại một vị thần toàn vẹn sức mạnh sao? XÉO RA ĐÂY CHO TA! AI CHO PHÉP MI Ở TRÊN ĐẦU TA!

Thác Trung tướng quân thét lớn, giật sợi xích khiến chú Lục đang lơ lửng trên cao cũng bị kéo xuống chỗ ông ta. Thác Trung tung một quả đấm khai sơn phá địa vào giữa ngực chú Lục khiến chú bay đi như diều đứt dây. Một làn máu đỏ bắn ra từ miệng chú Lục, Thác Trung được thế không tha, tiếp tục ghim chặt sợi xích, kéo chú Lục bay lại chỗ ông ta lần nữa.

*BỐP* 

Một quả đấm khác đến từ Thác Trung tướng quân, nguyên thần Tam Tôn mà chú Lục triệu hồi suýt bay luôn khỏi cơ thể chú, nếu không phải chú cắn răng cố gắng giữ họ lại. Chú Lục nằm vật ra đất, ngực của chú đau nhức ê ẩm, có vẻ như xương lồng ngực đã rạn rồi. Thác Trung tiến đến chỗ chú Lục đang nằm dưới đất, Viên lập tức lao lên tính cứu chú Lục nhưng nó bị Huy nắm tay cản lại. Huy thì thầm nhỏ hết sức có thể với Viên:

_ Khoan, cho tao chút thời gian!

_ Rồi ai cho ông già tao thời gian? Mày điên à? Không được, tao phải……

_ Chênh lệch vậy sao mà chơi, nghe tao đi, tao có cách

_ Cách gì nói mau?

_ Cách là thế này………thế này….thế này……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.