Tiền Kiếp

Chương 5: Chết



Chiều hôm đó bữa cơm của nhà thằng Viên lặng lẽ hơn thường lệ, chú Lục lùa vội bát cơm xong đứng lên lấy nắm lá thuốc cuộn điếu hút, trong khi đó thằng Viên chỉ cắm cúi mặt mà ăn. Thằng Huy cảm giác rằng sau khi nó hỏi chú Lục những điều hồi sáng, không khí có vẻ khác hẳn. Nó xem bản tin thời sự bằng cái TV thùng cũ kỹ của nhà chú Lục nhưng tâm trí không để ở trên bản tin. Nó nhớ lại cảnh chú Lục, nói đúng hơn Tôn thượng tiên nhập vào chú Lục dùng gươm tiễn vong nữ kia về âm giới. Chú Lục hút nốt điếu thuốc vứt ra gốc cây mít rồi quay sang nhìn thằng Viên, nó bắt gặp ánh mắt của cha càng cắm mặt vào bát cơm sâu hơn:

_ Viên, ở trường vui không con?

_ Vui lắm cha

_ Có gì đặc biệt không?

_ Đặc biệt là cái gì cha, con thấy bình thương à

_ Chắc chứ?

_ Chắc mà

_ À cha tính nói, thằng Huy hồi sáng đi theo cha, nó thấy được vong. Cha nghĩ nó mở th…à pháp nhãn rồi đó

_ Vậy à? Tốt mà (Thằng Viên cắm cúi ăn)

_ Viên, Huy 23 rồi, nó sắp đến 25!

_ À……. (Thằng Viên ngớ mặt ra chút)

_ 23 tuổi thì sao chú? 25 thì sao?

Thằng Huy không nhịn nổi nữa chen vào câu chuyện, nó không hiểu vấn đề của cha con thằng Viên đang đề cập đến là gì. Nhất định chú Lục đang giấu Huy chuyện gì đó, vì vậy kể từ khi thằng Huy hỏi chú đến giờ chú luôn thể hiện thái độ trầm ngâm, đôi lúc là tự thở dài thườn thượt. Thằng Viên chắc chắn cũng đang biết chuyện gì đang xảy ra, nó liên tục cắm cúi ăn để tránh câu hỏi của chú Lục, đồng thời tránh ánh mắt dò xét của Huy. Chú Lục trầm ngâm một chút rồi ôn tồn nhìn thằng Huy, chú cố giãn mặt ra nở một nụ cười thật tươi:

_ Còn cái gì nữa mà hỏi, hồi chiều chú đề nghị mày theo chú học đạo hành nghề nhớ không?

_ Dạ nhớ, thì sao chú?

_ Quá 25 tuổi học đạo không được, giờ mày 23 rồi, dạy cùng lắm 2 năm nữa thôi nên tao nhắc thằng Viên. Tuổi nó bằng tuổi mày, 2 đứa mày không học môn phái tao thất truyền làm sao.

_ Thật hả? Môn phái gì kì cục vậy?

_ Có, môn phái thầy Tôn Tiên phái, tổ sư là Tôn Tiên Tử hay còn gọi là Tôn thượng tiên.

_ À là cái ông nhập thầy hồi sáng

_ Ờ tổ sư thầy đó, ăn nói tôn kính xíu coi.

_ Ồ, làm con tưởng chuyện gì, con không học đâu

_ Không học kệ mày, thằng Viên học. Sáng mày nói lát mày ra chợ trượt patin mà, sao giờ còn ở đây

_ À chú không nhắc con cũng quên, con hẹn tụi thằng Pháo rồi, con đi nha chú

_ Đi đi. Thằng Viên ở nhà phụ chú dọn dẹp rồi ra sau với mày!

Thằng Huy xin phép chú Lục xong bật dậy lao vào toilet, rửa mặt đánh răng rồi phi lên con AB chạy thẳng ra chợ. Mặc dù nó biết chú Lục vẫn giấu nó cái gì đó nhưng nó biết tính chú từ khi nó còn nhỏ, chú không bao giờ nhượng bộ với bất cứ ai. Nếu chú đã không muốn nói ra thì có ép chú cũng chẳng được, vì vậy nó giả như tin câu chuyện của chú. Huy dự tính ngay sau khi thằng Viên xong việc nhà và ra chợ Tràm Chim chơi patin với nó, nó sẽ “tra khảo” thằng Viên, vì từ nhỏ đến lớn nó quá thân với thằng Viên rồi, bất cứ lúc nào nó nói dối Huy đều biết.

Chợ Tràm Chim vào buổi tối sôi động hơn buổi sáng, mặc dù buổi sáng có rất đông tiểu thương mang chuột đồng, rắn, ếch, gà và hải sản ra bán. Buổi tối ở chợ là một khu thiên đường đồ ăn vặt, ở đây không những bạn được ăn những món ăn vặt ở Sài Gòn mà còn được ăn các món ăn vặt trứ danh miền Tây như kẹo thốt nốt, dừa sáp miền Tây,……..Ở đây có nhiều quán café cóc là điểm đến lý tưởng cho các cặp đôi, lại có sân patin rất lớn. Thằng Huy hẹn đám thằng Pháo để đi trượt patin, dẫu sao ở Tràm Chim bạn có thể trượt patin với giá vé rất rẻ và giá tiền thuê giày trượt cũng chẳng cao như Sài Gòn. Tiếc thay, ngày hôm nay sân trượt không hoạt động do bị vướng lịch cắt điện luân phiên, vì vậy đám thằng Huy đành ra quán café ngồi uống giết thời gian.

Mải chém gió quên mất thời gian, nhìn lại đồng hồ đã điểm qua 9h30 khiến Huy giật nảy cả mình. Thị trấn Tràm Chim như bao vùng quê khác, dân chúng thường ngủ rất sớm. Tầm 9h họ đã đóng cửa, tắt đèn chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau 5h30 họ đã dậy, chỉ có đám thanh niên choai choai ăn không rỗi nghề như tụi thằng Pháo mới dám thức đến giờ này. Ơ nhưng mà thằng Viên đâu rồi? Nó rửa chén dọn dẹp thôi mà làm gì từ 7h đến 9h30 được, hay nó bị tai nạn giữa đường. Thôi chết rồi, đường xá ở Tràm Chim tuy thông thoáng nhưng lại ít đèn đường, đường thì rộng nên ai đi xe cũng nhanh, lỡ có va chạm mà không ai biết thì sao? Cách đây 4 năm có vụ một chú trong xóm say xỉn lái xe ngã xuống mương mà tận hôm sau mới phát hiện. 

Huy lo lắng vội tính tiền cốc nước, tạm biệt đám thằng Pháo rồi phi lên con AB chạy như điên về nhà chú Lục. Giữa đường đi, nó thấy một cô gái đang đứng trên dốc cầu, mặt hướng ra con sông ra chừng có vẻ tính tự tử. Xe thằng Huy xẹt qua cô gái, đi được một đoạn thằng Huy thấy không ổn, nó không thể thấy chết mà không cứu nên vội quành đầu xe lại chạy đến cầu. Huy đá chống xuống xe rồi nhẹ nhàng tiến đến gần cô gái. Nghe động cô gái quay lại, đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mắt to lông mi uốn lượn cong vút khiến Huy phải đứng hình đôi ba giây, sau đó nó bắt đầu lên tiếng:

_ Em gì ơi

_ Ơ, anh thấy em à?

_ Thấy chứ, em ơi em đừng làm gì dại dột nha, em còn trẻ….

_ Trẻ thì sao hả anh? Đời em đến đây là hết, người em yêu không yêu em

_ Không sao, nó không yêu có thằng khác yêu, em đẹp như vậy chết uổng lắm

_ Ai yêu? Anh à?

_ Chậc, thiệt tình là anh có bạn gái rồi,….anh… nói là người khác!

_ Đó, có ai cần em đâu, thôi anh đừng phí sức nữa

_ À, anh có thằng bạn tên Viên, đẹp trai cao ráo, khoẻ nữa

_ Anh có thể cho em một ân huệ được không?

_ Được, miễn em leo xuống đi!

_ Anh ôm eo của em được không?

_ Hả? Sao lại ôm?

_ Trước khi anh ta bỏ em, anh ta cũng thường hay ôm eo của em

_ À….thì…được, nhưng em nhớ phải xuống

_ Được em hứa, em sẽ không chết lần nào nữa

Huy hồi hộp bước từng bước lên bậc thềm, rồi leo qua thành cầu tiến sát đến cô gái. Nó hồi hộp với những gì sắp làm, lẽ dĩ nhiên nó không phải chưa từng gần gũi với con gái. Nó từng ôm eo Linh rất nhiều lần suốt 4 năm qua, nhưng việc ôm eo một cô gái lạ, lại xinh đẹp thế này khiến nó cảm thấy kích thích. Nó run run luồn vòng tay sát đến eo của cô gái, một mùi thơm nhè nhẹ xộc vào mũi của Huy khiến nó phấn chấn hơn hẳn. Vòng tay của Huy siết chặt eo của cô gái hơn, trong khi đó cô ta bấu chặt lấy tay Huy, móng tay cô ta gần như cắm vào từng thớ cơ tay của Huy như thể cô ta đang thể hiện cảm xúc mãnh liệt với người yêu của mình. À, cô gái tên gì nhỉ? Huy vẫn chưa biết tên của cô gái:

_ Em gái, em tên gì?

_ Em tên Diệu

_ Em sẽ không chết nữa chứ?

_ Không, em từng bị người yêu hại

_ Nó hại đời con gái em à?

_ Anh ta là con trai bá hộ, em là người ở! Anh ta ngủ với em rồi cuối cùng cưới con gái sĩ quan

_ “Bá hộ”? “Sĩ quan” nghe giống thời Mỹ vậy em?

_ Chính xác là thời Pháp, em tự tử nhưng lòng vẫn oán hận anh ta, oán hận tất cả đàn ông. Chỉ cần em kéo người chết thay em đủ 9 mạng em sẽ được tái sinh. Anh hãy làm người thứ 9 đi! 

Huy nhoẻn miệng cười, nó cười cô gái này thật biết nói đùa cho đến khi một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi của Huy. Nó tính lấy tay ra che mũi lại tránh cái mùi tanh tưởi này thì nó phát giác ra tay của Diệu đang cắm chặt vào bắp tay Huy không gỡ ra được. Diệu từ từ quay mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp đã biến mất. Thay vào đó, nước da trắng của Diệu đã chuyển sang tím bầm, đôi mắt to tròn đã co lại một màu đen đặc, đôi môi quyến rũ của Diệu đã trở thành màu đen thẫm, lưỡi Diệu như lưỡi loài bò sát nào đó ngoe nguẩy liếm lên mặt Huy. Đó là cảnh tượng kinh hãi nhất trong đời Huy. Huy hoảng loạn nhìn xuống mặt nước, nó còn phát hiện ra cái mùi tanh tưởi nó ngửi thấy là từ 8 cái xác đang nổi trên mặt sông. 

Thằng Huy la hét ầm ĩ vừa vung tay hi vọng thoát khỏi Diệu và hi vọng có ai nghe thấy tiếng của nó. Tất cả chỉ là vô vọng, Diệu mạnh hơn nó nghĩ rất nhiều, xung quanh lại vắng vẻ không có ai có thể cứu Huy lúc này. Diệu nhe răng ra cười, một hàm răng lớm chởm đầy xác tôm tép trong miệng rất gớm ghiếc:

_ Anh ơi, em yêu anh! Anh sống vĩnh cữu với em nhé.

Diệu nắm tay Huy rồi ngả người ra khỏi thành cầu, thằng Huy không thoát được nên cũng bị ép nhảy xuống sông theo. 

*Ùm*! Một tiếng động thật lớn, 2 người rớt xuống lòng sông, có vẻ như việc rớt xuống sông dưới sức nặng của 2 người khiến cái thứ tên Diệu kia lơi tay ra đôi chút. Huy cố sức giật tay khỏi sự khống chế của Diệu, đạp thật mạnh vào đầu Diệu rồi bơi một mạch vào bờ. Dù gì Huy cũng từng bơi giữa biển trong cơn bão cấp 10, huống chi con sông nhỏ bé này. Tuy vậy, Diệu không hiểu bằng cách nào, chỉ bằng một cú lộn người đã bắt kịp Huy và nắm chặt chân Huy kéo xuống lòng sông. Dù Huy có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát nổi Diệu, lại còn có những miếng bèo trôi trên sông quấn chặt lấy Huy khiến càng khó thoát hơn.

Thần trí Huy bắt đầu mơ màng, nó thấy từng cảnh, từng cảnh một của quá khứ hiện ra trong đầu nó. Nó thấy cha và anh ruột nó vẫy tay chào nó trước khi ra khơi, thấy cảnh mẹ nó đang nấu chè mùng 5 cho nó, nó thấy cảnh Viên và nó thi nhau bơi đua giữa vùng bão…….Tay Huy dần lơi ra, có lẽ đã là một kết thúc rồi!

_ Kết thúc? Ai cho mi kết thúc? ĐỨNG DẬY CHO TA!

Một giọng nói thôi thúc trong tận sâu tâm trí của Huy, nó khiến Huy chợt bừng tỉnh trong cơn mê man của quá khứ. Tiếng nói trầm nhưng mạnh mẽ, uy lực đến mức con Diệu đang ôm Huy cũng giật mình thả ra lui ra sau. Tiếp đến, Huy cảm thấy mi mắt mình nong ngóng, cảnh vật xung quanh chuyển sang một màu đỏ rực như màu máu, Huy cảm thấy mình thậm chí có thể hít thở ở dưới nước, cơ thể của Huy không tự chủ bắt đầu bay lên, lơ lửng giữa không trung phía trên mặt nước. Diệu cũng trồi lên khỏi mặt sông, khuôn mặt quỷ dị của Diệu cũng kinh ngạc trước Huy:

_ Mày là ai? Mày là đạo sĩ à?

_ Yepta han vi gút! Yota kai tens ma ca te yepta ki ru! (Ngươi bản lĩnh lắm! Cả một vị thần cũng dám bất kính)

_ Cổ…..cổ ngữ? Ngài…..ngài là thần linh? Con….con sai rồi, mong….mong Ngài tha tội

_ Yepta con quàn sat ngante? Bon tha ko ri et ta phom duar (Con Ma Da như mi tính giết ta mà? Được để ta thử tài mi xem sao!)

_ Ngài….ngài tha cho con, con không hiểu cổ ngữ! Ngài…ngài làm gì vậy?

Huy bây giờ cũng không hiểu mình đang làm cái gì nữa, nó vừa thốt ra một tràng ngôn ngữ mà con Diệu gọi đó là cổ ngữ, nghe y hệt như bác Tám lao công hôm trước nói với thầy Hùng. Nó không giải thích được tại sao nó đang lơ lửng trên mặt nước, cánh tay nó đang siết chặt lại, dòng nước xung quanh Diệu đang cuộn tròn thành tấm lưới lớn giam Diệu lại. Các giọt nước bay lên lơ lửng trước mặt Huy, nó gần như mất hết ý thức, mất hết khả năng điều khiển cơ thể của nó. Dù vậy, nó vẫn đang quan sát rõ mồn một những gì đang diễn ra, giống kiểu như có ai đang thay nó điều khiển cơ thể này và bắt nó chứng kiến vậy:

_ Xin Ngài tha cho con

_ Te lac, Yepta diar! (Trễ rồi, mi chết đi) 

Huy vừa dứt lời, hàng loạt giọt nước đang lơ lửng trên không trung đồng loạt bay đến như những viên đạn bắn phá nát cơ thể của Diệu. Diệu vùng vẫy gào thét trong đau đớn trước khi bị những viên đạn nước xé nát thành từng mảnh nhỏ rồi tan thành tro bụi. Huy nhìn xuống nước, linh hồn của 8 người đã chết cúi chào nó, trước khi bay lên trời rồi biến mất. Họ siêu thoát rồi! 

Huy bay đáp xuống cạnh bờ sông, lúc này nó mới cảm giác đã lấy được quyền điều khiển cơ thể. Cả thân thể nó đều mệt rã rời, nó có cảm giác như vừa hoàn thành 1000 cái hít đất xong vậy. Nó thở hổn hển nằm lăn ra đất, chép miệng hỏi:

_ Rốt cuộc, tui là ai? Ông là ai?

_ TA LÀ NGƯƠI, NGƯƠI LÀ TA! NHỚ LẤY, TA MỆT RỒI, TA SẼ TÌM NGƯƠI SAU!

_ Khoan đã, khoan đã, tui còn muốn hỏi….ê, đâu rồi?

………………

Đáp lại Huy là sự im lặng! Người đàn ông đó đã đi rồi……………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.