Tiền Kiếp

Chương 58: Đối đầu với người quen!



Đúng 10h đêm, chiếc xe BMW CX6 màu đen tuyền dừng lại trước một toà nhà to. Đức “máy ủi” bước xuống xe với chiếc áo vest nhung màu nâu, bên trong là chiếc áo thun trắng được tô điểm bằng sợi dây chuyền bằng vàng to như sợi dây xích. Nhìn anh ta hệt như một tay anh chị giang hồ mà bạn có thể tưởng tượng ra của các bộ phim xã hội đen Hongkong thập niên 90. Nhóm của Phú đi cùng xe với Đức “máy ủi” cũng xuống xe theo anh ta vào trong.

Hôm nay Tiêu Xuân Phú biến mình từ tay đạo sĩ ông cụ non thành một tay chơi lịch lãm, anh ta diện cho mình chiếc áo sơ mi trắng chấm bi xanh mà DMI đã đưa từ trước, kèm với chiếc quần jeans và đôi giày Armani bóng loáng. Huy thì đơn giản hơn hẳn, hắn chỉ mặc độc áo thun Polo kèm quần tây. Huy đã từng làm part-time tại beer club Kingdom, Huy để ý những người càng ăn mặc đơn giản thì sẽ ít gây chú ý hơn. Ngược lại với Huy, Viên dù đi chơi hay đi học, hắn vẫn khá nghiêm túc với áo sơ mi trắng và quần tây bỏ thùng. Nói thật, nếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Viên là tên nhân viên công chức nào đó vừa tan làm về vào đây giải trí.

Viên khẽ ngước đầu lên nhìn toà nhà, dòng chữ “Bar 2000” nhấp nháy đèn ẩn hiện khi mờ khi tỏ khiến không khí trở nên lung linh và tráng lệ hơn. Vây quanh Viên là cái không khí của khách làng chơi, những câu nói nịnh nọt của những tay bảo vệ và những cái bắt tay giữa những tay quản lý bar dẫn khách vào trong. Những cô gái đẹp và bốc lửa đang trong vòng tay của những đại gia đắt tiền, thể xác bị kẻ khác bỡn cợt vuốt ve như món trang sức đắt tiền của bọn đại gia. Bất giác Viên nhớ đến Hương. Cô ấy thế nào rồi? Kể từ lần nhận nhiệm vụ phá Chiêu Hồn Thỉnh Linh Trận của Lý Thường Kiệt, Viên đã không gặp Hương cả tuần nay. Trải qua biết bao nhiêu hiểm nguy, cuối cùng Viên nhận ra mình rất nhớ cô gái với nụ cười hồn nhiên và giọng nói êm ái đến mê người này. Không khí của bar 2000 khiến Viên cảm thấy choáng ngợp, hắn ta vốn không thích những nơi ồn ào như thế này. Hắn ao ước nhiệm vụ này có thể kết thúc thật sớm để hắn về gặp Hương.

Huy thì khác, Huy đã quen với không khí này khi còn làm partime cho Kingdom. Không khí nơi đây cũng chẳng khác mấy, có chăng bar 2000 nhìn kín đáo và ít hoành tráng hơn Kingdom mà thôi, ít nhất bên ngoài là thế. Bar 2000 là một bar lâu đời ở quận 6, tuy có mặt lâu rồi nhưng bar này không đại chúng và hoành tráng như những bar lớn ở Sài Gòn. Dù vậy, tuy nhìn có vẻ “khiêm tốn” và kín đáo ở một con đường nhỏ như đường Chợ Lớn, bar 2000 là địa điểm lý tưởng cho những ai sành sỏi chốn vũ trường sôi động. Bỗng nhiên, một tay quản lý trẻ bước đến chặn cả nhóm lại Vũ Huy Đức lại.

_ Anh có bàn chưa anh? 

_ Anh có bạn đợi sẵn. Có anh Lang ở đây không em?

_ Anh Lang? A…Anh là khách của anh Nhị?

_ Phải phải.

_ Quý hoá quá! Em là Thạch. Rồi! Anh theo em.

Tay quản lý biết nhóm của Đức “máy ủi” là khách quý của Bạch Nhị Lang, hắn vội vã tay bắt mặt mừng, nhanh nhảu giới thiệu tên để kẻ đối diện “ghi nhớ” hắn, nói tốt giúp hắn trước mặt Bạch Nhị Lang. Đức “máy ủi” quá hiểu con người sống ở giới này như thế nào, càng được ghi nhớ, càng quan hệ rộng thì tiền đồ càng vô lượng. Đức khẽ gật đầu rồi rảo bước đi theo tay quản lý Thạch vào trong.

Bar 2000 chẳng đơn giản chút nào! Nhìn bề ngoài toà nhà có vẻ đơn giản, kín đáo và cũ kỹ, nhưng bên trong bar 2000 nhìn cũng khá sang trọng và có đủ tiện nghi như những bar hàng đầu ở Sài Gòn. Tay Thạch nhanh chóng dẫn mọi người vào sảnh chính, băng qua sảnh đến bàn DJ, vòng ra phía sau nơi là khu VIP đã có một nhóm người đợi sẵn. Tay Thạch dắt người đến rồi cúi đầu báo:

_ Anh Nhị! Khách của anh đã đến!

_ Thắng! Bo cho nó!

_ Dạ em cảm ơn anh Nhị!

Huy lập tức hướng sự chú ý đến hai người vừa xuất hiện ở đây. Gã đàn ông ngạo nghễ ngồi giữa hai cô gái chân dài xinh đẹp, hắn ta mắt mơ màng miệng phì phèo khói thuốc hất hàm cười chào đón cả nhóm Đức “máy ủi”. Khác với Bạch Ngũ Lang có mái tóc đỏ hơi xoăn và tay chằng chịt những hình xăm, Bạch Nhị Lang có nét nào đó thô hơn nhiều. Đầu cạo trọc, áo thun hình hổ vồ mồi, tay đeo nhẫn đủ mười đầu ngón tay, bụng hơi phì ra và mặt rổ đầy tàn nhang. Bạch Nhị Lang có ánh mắt đờ dẫn, dấu hiệu của một kẻ thần kinh bị tàn phá bởi các chất kích thích, hắn đứng lên dang tay ra chào đón những người vừa đến:

_ Đức “máy ủi”! Hoooo! Nghe danh đã lâu, anh em cho tràng vỗ tay nào

*Bốp* *Bốp*

Tiếng vỗ tay giòn vang xung quanh vang lên. Tất nhiên, khi đại ca đã vỗ tay thì đám em út nào dám trái theo. Những gã xung quanh cũng vỗ tay liên hồi, có kẻ thậm chí còn nhiệt tình đến nỗi vừa hò hét vừa giơ ngón cái lên biểu hiện khen ngợi Đức “máy ủi”. Bọn chúng đâu biết rằng đại ca bọn chúng đang khen đểu Đức “máy ủi”, tràng vỗ tay như xách mé rằng: “Đức mày tàn cán gì dám tranh với tao? Mày có gan lắm!”. Vũ Huy Đức dĩ nhiên không phải không hiểu điều này, thái độ ứng xử tiếp theo của anh ta mới là phần thú vị. Nếu tỏ ra không khéo léo, Bạch Nhị Lang sẽ có “cớ” để gây hấn với nhóm của Đức ngay. Đức vội giả vờ gãi đầu cười xoà:

_ Nhị gia đừng khen em quá em nở mũi bây giờ! Em tài cán gì mà để anh nghe danh.

_ Ể? Mày đánh quyền chui vô địch thủ khắp miền Bắc, ai mà không biết mày? Nghe đâu từ khi mày về trướng em tao, nó chưa từng thua trận nào

_ Em cũng chỉ là có chút nghề trên võ đài thôi anh. Ra ngoài chơi sao nổi bằng Nhị gia hay Văn Thắng ca đây.

_ Ha….

Gã đàn ông vừa bật cười thành tiếng, hắn chính là Văn Vĩnh Thắng, hay còn gọi là Văn Thắng ca. Huy cũng chú ý gã này từ khi hắn được Bạch Nhị Lang ra lệnh đưa tiền bo cho tên quản lý Thạch. Người này dáng gầy rọc, mái tóc dài che nửa mặt, ánh mắt sắc lẹm như dao nhưng có vẻ kín tiếng, Văn Thắng ca nhìn bề ngoài đúng chất của một tay giang hồ khét tiếng không nên đụng đến, một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn ta được Đức “máy ủi” nhắc đến, đứng thẳng dậy, thọc tay trái vào túi, tay phải chìa ra đưa về phía Vũ Huy Đức tỏ ý muốn bắt tay:

_ Anh Đức, đã nghe danh từ lâu!

_ Ấy! Em sao bằng Văn Thắng ca được.

_ Gọi tao Thắng được rồi.

_ Hahaha, thằng nào giỏi hơn cũng được, đều là gà nhà, đều là gà nhà!

Nói đến đây Bạch Nhị Lang bỗng cười to, đứng xen vào giữa Đức “máy ủi” và Văn Thắng ca, choàng tay ôm lấy vai hai gã rồi vỗ mạnh. Người nhạy cảm hẳn đều thấy tên Nhị gia này đang có ý thu phục Đức “máy ủi” về phe của mình. Nếu cả 2 ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thay thế tên Lê Dân đều thuộc line của Bạch Nhị Lang thì chẳng phải line ma tuý nghiễm nhiên là vật trong túi hắn đó sao? Đức “máy ủi” khẽ gạt tay Bạch Nhị Lang ra rồi giới thiệu:

_ Để em giới thiệu…sư huynh em của em Tiêu Xuân Phú. Hai thằng nhóc này là đệ tử của ảnh, Chu Võ Đức Huy và Cao Kim Viên

_ Ừm! Mày giỏi đấy!

Bạch Nhị Lang chỉ ừm một tiếng có lệ. Hắn ta lúc này mặt sượng lại, tỏ thái độ khó chịu vì cái gạt tay ra của Đức “máy ủi”. Tất nhiên, Đức “máy ủi” không phải dạng đầu heo, anh ta biết dụng ý của Nhị gia khi mời anh ta dự tiệc tẩy trần này. Vũ Huy Đức gạt tay ra rõ ràng đáp lại sẽ không theo Bạch Nhị Lang. Không khí lúc này khẩn trương hết sức, bọn đàn em xung quanh Bạch Nhị Lang đều đứng lên vây quanh Đức “máy ủi”. Gã Văn Thắng ca thọc hai tay vào túi quần, đưa sát mặt đang ngậm điếu thuốc phì phèo từng hơi thuốc vào mặt Đức “máy ủi”. Không khí hiện tại không khác gì quả bom hẹn giờ, chỉ chực bên nào có hành động trước là sẽ nổ ra đánh nhau.

_ Ô! Mọi người đến sớm thế? Nhị gia! Anh Thắng! Đức!. Mọi người nhập tiệc bỏ quên em à?

Một giọng nói vang lên phá cái bầu không khí nặng nề kia. Kẻ vừa đến là Quân chột, hắn ta đến vừa kịp lúc để giải vây. Những gã đàn em của Bạch Nhị Lang trông thấy Quân chột bỗng khựng lại, khẽ liếc về phía đại ca của chúng. Bạch Nhị Lang mặt mày xám xịt nhưng vẫn cố giãn mặt ra cười với Quân chột:

_ Mày trễ quá thằng chột.

_ Em bị kẹt xe mà Nhị gia. Tiệc bắt đầu rồi hả anh?

_ Chưa, mày đến vừa kịp đó.

Gã Bạch Nhị Lang đứng hẳn dậy, bước ra chỗ Quân chột vỗ má quàng cổ kéo hắn vào trong ngồi cùng. Hắn ta hất hàm ra hiệu cho nhóm của Đức “máy ủi” tự tìm chỗ ngồi cho mình. Kẻ tinh mắt sẽ nhận ra Quân chột và Bạch Nhị Lang cùng phe, chỉ e có lẽ hắn đã “bán” không ít thông tin của Vũ Huy Đức cho line Nhị gia rồi. Nếu đúng là hắn bán những thông tin nhóm của Đức cho Nhị gia, thảo nào trong mắt Nhị gia không hề quan tâm đến tên đạo sĩ vô danh như Tiêu Xuân Phú và hai tên nhãi Huy-Viên.

Buổi tiệc bắt đầu cũng là lúc nhóm của Đức “máy ủi” hoàn toàn bị ném sang lề, suốt buổi tiệc Bạch Nhị Lang chỉ cụng ly cùng Quân chột cũng như cười đùa với bọn đàn em của hắn. Văn Vĩnh Thắng thỉnh thoảng xoay sang nhìn nhóm của Đức rồi cười nhạt khinh bỉ. Không làm bạn thì chỉ có thể làm kẻ thù thôi có gì mà lạ. Nếu không phải có Quân chột ở đây có lẽ nhóm của Đức đã bị đá đít khỏi bar 2000 rồi. Bỗng nhiên, Viên xoay sang lay lay Huy và Phú vài cái, miệng lắp bắp:

_ Anh Ph…Phú, Huy! Ai kìa!

_ Hử?

Tiêu Xuân Phú há hốc mồm ra kinh ngạc. Dưới ánh đèn led lập loè và tiếng nhạc giật đùng đùng, một gã thanh niên chỉ trạc hai mươi lăm, mặc bộ áo vest sọc caro trắng đen, cổ mang nơ đỏ, tóc chải bóng bẩy nhẹ nhàng bước vào. Gã ta tiêu sái tựa như không lướt đến chỗ của hơn hai mươi người đang ngồi ở khu VIP. Văn Thắng ca lúc này cũng thấy gã trai trẻ ăn vận bảnh bao kia, hắn đứng dậy đưa tay ra hiệu cho gã vừa đến:

_ Thanh Tùng tiên sinh! Ở đây!

_ Ha… Văn Thắng ca!

Giọng nói Hà thành lả lướt hệt như cái tác phong không lẫn vào đâu được Thanh Tùng, tên đạo sĩ trẻ trực thuộc Cục Tâm Linh Miền Bắc. Chắc hẳn hắn là người nằm vùng của Nguyễn Đ mà Trương Tuyền nhắc đến lần trước đây mà. Tiêu Xuân Phú khẽ liếc mắt ra hiệu cho Huy và Viên tỏ thái độ không quen biết Thanh Tùng. Gã Thanh Tùng nhanh nhảu bước đến khi Bạch Nhị Lang vừa đứng lên, chủ động đưa tay ra bắt cùng gã Nhị gia này:

_ Nhị gia! Tôi là Hoàng Thanh Tùng, hân hạnh được gặp ông

_ Haha! Thanh Tùng tiên sinh, nghe danh không bằng gặp mặt. Cho tôi hỏi tiên sinh đã 18 tuổi chưa?

_ Ơ…cái này…

_ Haahaa, tôi đùa thôi! Nghe danh tiên sinh tuổi trẻ tài cao, ai ngờ tiên sinh trẻ vậy.

_ Quá khen! Quá khen!

_ Còn quá khen sao? Sư phụ tôi đã khen tiên sinh ắt không phải giả, phải không nào?

_ Quá khen rồi! À phải, Cử Trang đạo trưởng không có ở đây sao?

_ Sư phụ tôi tính không ưa náo nhiệt, vì vậy sư phụ không tham dự. Nhưng sư phụ có dặn tôi, tiên sinh có nhiều trò hay nhất định không để tôi thất vọng, phải không tiên sinh?

_ Chí phải! Chí phải!

Bạch Nhị Lang kín đáo nháy mắt với Thanh Tùng. Tên đạo sĩ trẻ này nhạy bén đoán ra ý của hắn ta, khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý. Nói đoạn, hắn ta xoay sang nhìn nhóm của Đức “máy ủi” nở một nụ cười nguỵ dị, rồi chìa tay ra tỏ vẻ thân thiện cùng Vũ Huy Đức:

_ Xin chào! Tôi tên Thanh Tùng, tiên sinh đây là…..

_ Em là Đức “máy ủi”, em…ế..cái đ*o gì vậy…

Vũ Huy Đức còn chưa kịp giới thiệu bản thân xong, anh ta cảm thấy lòng bàn tay có cảm giác nong nóng, ran rát rất đau đớn vội rút tay ra. Định thần lại, chỉ thấy lòng bàn tay của Đức “máy ủi” đang bốc hơi lửa, thiêu cháy da khiến anh ta đau đớn quạt tay liên tục để dập lửa đi. Huy, Viên và Phú đứng cạnh đó cũng choáng váng không biết phải làm gì, vội tìm khăn ướt cùng nhau đập khăn liên tục vào tay Đức “máy ủi” nhưng ngọn lửa không hề có dấu hiệu suy suyển. Thấy Đức “máy ủi” la oai oái và nhóm của Đức như mớ bòng bong, Bạch Nhị Lang và Văn Vĩnh Thắng đứng cười sảng khoái, còn tên Thanh Tùng chỉ đứng mỉm cười nhẹ. Dập lửa được ít lâu không ăn thua, Huy điên tiết vội lao đến Thanh Tùng, nắm cổ hắn lên thét vào mặt hắn:

_ Thằng chó! Mày làm gì anh tao?

_ Bình tĩnh nào! Tay anh của bạn có bị gì đâu!

_ Hở?

Huy xoay lại nhìn thì thấy ngọn lửa trên tay của Đức “máy ủi” đã được dập tắt. Huy trố mắt ra ngạc nhiên nhìn về Tiêu Xuân Phú tràn đầy nghi hoặc. Phú khẽ nhún vai ra hiệu mình không hề dập ngọn lửa này và chẳng hiểu sao ngọn lửa này được dập tắt. Huy lại nhìn chính diện vào mặt Thanh Tùng lần nữa, miệng khẽ mấp mấy tính nói gì đó, khuôn mặt Huy lúc này thộn ra như kiểu hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

_ Aaaaaaaaaaaaa

Bỗng nhiên, Huy thấy bàn tay đang nắm cổ áo của Thanh Tùng nhồn nhột, hắn định thần nhìn lại thấy một con rắn hổ mang to khủng khiếp đang bò trên tay của hắn. Huy từ nhỏ đã sợ rắn, cơ bản ai cũng biết một cú mổ của rắn thì thần tiên cũng khó cứu. Hắn thét lên rồi dùng tay quật tới quật lui để ném con rắn đi xa, nhưng khi dừng lại thì phát hiện ra con rắn đã quấn chặt lấy tay hắn, phồng mang khè hai chiếc răng nanh nhọn hoắc ra chuẩn bị cho cú mổ.

*Xoẹt* *Xoẹt*.

Bất ngờ Đức “máy ủi” lao đến, anh ta cắm con dam găm giắt bên hông thẳng vào miệng con rắn, rồi dùng nội công Vô Lượng Khí Hải Quyết xé con rắn ra làm hai mảnh. Nửa đầu trên con rắn rơi xuống đất bỗng hoá thành một mảnh giấy nhỏ, còn nửa thân còn lại đang quấn trên tay Huy cũng biến thành một mảnh giấy nhỏ khác rơi xuống đất. Tiêu Xuân Phú tiến đến, ngồi xuống nhặt hai mảnh giấy lên ghép lại rồi ngẩng mặt lên nhìn tên Thanh Tùng:

_ Hoá hình phù?

_ Hihi, bần đạo chỉ muốn vui đùa cùng anh em của Nhị gia một chút, nếu có gì bất kính mong các vị thông cảm!

_ Nói hay lắm! Chỉ cần làm huynh đệ của tao thì Thanh Tùng tiên sinh dĩ nhiên chiếu cố rồi

Bạch Nhị Lang lúc này thôi không cười nữa, hắn ta bước đến vỗ vai Thanh Tùng rồi cố ý nói về phía nhóm của Vũ Huy Đức. Tất nhiên, câu nói của hắn từng từ ngữ đều có dụng ý riêng. Vừa rồi hắn cố ý ra hiệu cho Thanh Tùng “góp vui” phá nhóm Đức “máy ủi”, vừa là để Thanh Tùng thể hiện tài năng, vừa dằn mặt nhóm của Vũ Huy Đức rằng chỉ cần theo hắn thì không phải đối đầu với gã lợi hại như Thanh Tùng.

Đức “máy ủi” mặt sa sầm lại, hắn ta cảm thấy từ đầu buổi tiệc đến giờ bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay quá nhiều. Nếu không phải thân phận của Bạch Nhị Lang là anh trai ruột của đại ca hắn, có lẽ hắn đã động thủ rồi. Huy và Viên cũng điên tiết không kém, họ đã không ưa gã Thanh Tùng từ nhiệm vụ dạo trước bắt họ bắt xe khách đến địa điểm cần điều tra. Lần này hắn lại chơi nhóm họ này lần nữa, dù có là nằm vùng hay vì nhiệm vụ thì ít nhất hắn cũng phải nể mặt “người trong nhà” chứ. Tuy nhiên, Huy và Viên cũng không dám vọng động, sợ ảnh hưởng đến Đức "máy ủi". Tiêu Xuân Phú khẽ bước đến chỗ Đức “máy ủi”, thì thầm nhỏ vào tai Đức:

_ Đức! Để cho anh!

_ Không được! Anh không được vô lễ với Nhị gia!

_ Anh đâu có làm gì Nhị gia, để anh trừng trị thằng nhóc hỗn hào Thanh Tùng.

_ Anh chơi nổi không?

_ Mày đang hỏi thiên tài đệ nhất của phái Chính Nhất hả?

_ Hà….chịu anh luôn!

Vũ Huy Đức khẽ lắc đầu cười nhẹ, hắn ta biết sư huynh nổi tiếng điềm đạm như Phú cũng đang nổi máu nóng lên rồi. Tiêu Xuân Phú nói xong cầm 2 mảnh giấy hoá hình phù khi nãy bước đến chỗ gã Thanh Tùng. Thanh Tùng căng thẳng đề cao sự đề phòng, hắn biết không thể nào đối phương chỉ đến đưa phù trả lại cho hắn được. Phú đưa hai mảnh giấy ấn vào tay Thanh Tùng rồi mỉm cười thân thiện:

_ Chẳng hay tiên sinh có mang theo ô không?

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.