Oài.... Ngâm nga ca khúc hắn vẫn thường nghe.Tường Vi trắng......
Khẽ thở dài dõi ánh mắt về nơi xa xôi ấy.
Nơi có người con gái hắn đã từng rất yêu thương, dòng ký ức.....khó có thể quên.
Liệu cô ấy có hạnh phúc không? Có còn nhớ đến một người vẫn yêu cô hơn chính bản thân mình này không?
Mùa thu....
Thật lạnh lẽo,thời gian thật vô tình, lặng lẽ trôi qua không đợi chờ ai..có chăng chỉ còn là hoài niệm.
Sáu tháng....đến nơi đây đã nửa năm rồi.
Gốc Tường Vi trắng cổ thụ ngày nào gặp gỡ Bạch Nguyệt Tiên Tử - Lăng Như Vân.
Bây giờ đã không còn màu hoa trắng nữa mà lá đã héo úa nhẹ rời cành theo làn gió.
Trải qua cuộc sống mới với hai Sư Tôn xinh đẹp kiều diễm, những tưởng đâu sẽ dần quên đi dòng ký ức đau thương.
Nhưng đời trớ trêu, càng cố gắng quên lại càng nhớ.
Dẫu biết rằng.... cố quên...là sẽ nhớ.
Nên dặn lòng.... cố nhớ để mà quên.
Nhớ.... Nhớ....
Quên...quên....
Đau khổ đôi khi không phải là Nhớ. Mà đau khổ chính là tìm cách phải Quên.Nên thời gian qua hắn chỉ cắm đầu cắm cổ vào tu luyện.
_" Tiểu tử, có tâm sự hả? uhm...ngươi vừa rồi hát ca khúc gì mà ca từ ai oán thương thế?"Một bóng dáng yểu điệu, quyến rũ đỏ rực xuất hiện ngay cạnh hắn.
Chẳng cần nhìn cũng biết là ai rồi, nửa năm
nay hắn đã quá quen thuộc với cách xuất hiện muốn dọa chết người ta của nàng rồi.
_"Haizzzz..Đại Sư Tôn ah.chỉ là ta mơ hồ nghĩ về ký ức của ta thôi."hắn lấp liếm.
_" Hừ....ngươi cho rằng ngươi thông minh,hay ngươi cho rằng ta ngốc?"Huyết Nguyệt Ảnh Vũ khẽ bĩu môi đẹp nhỏ nhắn,tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của hắn.
Thời gian nàng trải qua cùng hắn, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn. Nàng vẫn mơ hồ nhận ra trong tim hắn khắc sâu một vết thương lòng, là nữ nhân sao.
_"Thôi ngươi không nói, ta cũng không ép.Có những thứ miễn cưỡng không tránh được thì hãy tập đối diện với nó đi."
Hắn lại cười khổ, không phải hắn không muốn,mà là không thể a.
Nhìn ánh mắt cô đơn nhìn về xa xôi của hắn nàng lẩm nhẩm.
_"Đồ ngốc, bên cạnh có hai hồng nhan thì không thèm đếm xỉa gì tới. Hừ...đồ đầu gỗ."
_" Sư Tôn ah...tu vi mấy ngày nay của ta đã ở đỉnh phong rồi,nhưng không thể đột phá lên Linh Tướng được."
Nếu có kẻ biết rằng, hắn chỉ dùng thời gian nửa năm để từ một phàm nhân tiến đến Linh Sĩ _ Đỉnh phong sẽ khiến nhiều người được xưng Thiên Tài tu luyện đập đầu vào tường mà chết. Cái này gọi là gì, yêu nghiệt, dù có Sư phụ tốt, Linh Đan mỗi ngày như ăn kẹo,tông môn tốt, linh khí dồi dào cũng phải mất vài chục năm a. Cũng may là hắn không biết, chứ biết chắc cũng giật mình thôi. Thật ra Linh Vực Ảo Mộng này, thời gian chậm bằng một nửa bên ngoài, và linh khí đậm đặc gấp vài chục lần bên ngoài,bởi bản thân nó vốn là..nơi phong ấn một vật...
_" Đó là ngươi thiếu kinh nghiệm lịch duyệt.Đi..ta dẫn ngươi tới nơi này."
Không đợi hắn trả lời, nàng túm vai hắn khẽ lắc mình tiêu thất.Chớp mắt sau xuất hiện tại một khu rừng rộng lớn âm u,tiện tay ném luôn hắn xuống dưới.
_"Oác.....má ơi. Sư Tôn.... ta không biết bay a..Bớ.....cứu mạng." hắn hoảng loạn hét lên.
_" Sư tỷ ah, có cần làm vậy không? Lỡ như......." Một bóng trắng chợt lóe lên, lăng không cạnh Huyết Nguyệt Ảnh Vũ.