Tiên Linh Song Nguyệt

Chương 39: Thần Cấp - Vô Song, Truyền Kỳ, Huyền Thoại, Thần Thoại



Một hồi gió tanh mưa máu sắp quét ngang qua Nam Vực, bầu trời yên bình chẳng qua là chuẩn bị đón nhận giông tố mà thôi. Còn nhân vật chính gây ra sự kiện này, Thiên Kiệt đang nhàm chán ngắm cảnh vu vơ. Cũng khá lâu rồi bản thân hắn mới một mình ngắm cảnh, ngao du lặng lẽ.Không phải nói quá chứ cái dị giới này quá mức rộng lớn, riêng cái siêu cấp thành thị này thôi đã ngang ngửa với dân số một quốc gia lớn tại Địa Cầu a. Mà nó mới chỉ thuộc một góc nhỏ của Lục Địa này, vậy Siêu Cấp Thánh Thành, trung tâm sẽ như thế nào, dễ nó rộng bằng cả Châu Á chứ chẳng chơi, một lục địa như vậy mà vẫn được gọi là Thành Thị thì tổng quát dị giới này ước tính sẽ rộng gấp vài ngàn lần Địa Cầu là ít a. Đúng là so với tạo hóa của tự nhiên, con người quả thực nhỏ bé.

Thật ra suy nghĩ của hắn vẫn quá nhỏ bé, riêng việc phi hành giữa các lục địa đã tốn cả trăm năm, thì riêng phần biển đã là một con số thiên văn rồi. Nếu không có truyền tống trận không gian thì có lẽ một Tiên Vương dùng 500 năm tuổi thọ miệt mài phi hành không nghỉ ngơi thì may mắn lắm mới chạm chân qua hai lục địa. Đó là đường chim bay à nha. Chưa kể những lộ trình có nhiều nguy hiểm phải vòng qua.

Chưa kể, dị giới Tiên Linh Song Nguyệt này mới chỉ là một phần của Thiên Hà vô tận này.

Tại một nơi nào đó trong Thiên Hà Linh Vực.

_"Song Nguyệt Giới Chủ a, cái Linh Giới của ngươi cũng thật yếu kém a, mấy vạn năm rồi, một kẻ vượt qua Thần Cấp - Vô song cũng không có a, thật mất mặt." Một lão già râu tóc bạc phơ, một thân lam y vu vơ châm chọc.

_" Hừ, nếu năm đó, cuộc chiến giữa đám Thiên Không Ma Vực không nhắm trúng Song Nguyệt Ái Tình Chi Tâm khiến cuộc chiến diễn ra tại Tiên Linh Song Nguyệt khiến Linh Khí Ngịch Thiên tiêu hao trầm trọng, thì đừng nói là Thần Cấp - Vô Song, cả Truyền Kỳ cũng có nữa là đằng khác. Ài chỉ tiếc........"một mỹ phụ diễm lệ ai oán thở dài.

_" Cũng đúng, lũ Thiên Không Ma Vực này cũng quá càn rỡ, bao lâu nay vẫn gây hấn với chúng ta, mưu đồ thôn tính cả Thiên Hà Linh Vực này, chỉ tiếc lần giao phong năm đó một số lượng lớn cường giả Thần Thoại đều vẫn lạc, khiến Thần Giới suy vong, con đường thành Thần đều khép lại, chỉ còn mấy lão già Huyền Thoại như chúng ta đã là cực hạn rồi." một lão già khác cảm thán.

Trận Ma - Thần chi chiến năm đó đã khiến toàn bộ Thiên Hà Linh Vực suy thoái, nhân loại chịu đựng thương tổn quá lớn, Ma tộc cũng khép mình lại chờ ngày vùng lên. Các cường giả Thần Thoại chịu hi sinh phong ấn Thiên Hà Linh Vực lại. Nhưng mấy ngàn năm trở lại đây, ma tộc có dấu hiệu vùng lên, kết giới phong ấn ngày càng lung lay. Còn cường giả trẻ ngày càng ít, mấy vạn năm số lượng Thần Cấp - Vô song ngày càng ít. Đa số đều từ những Linh Giới ít thương tổn nguyên khí đi lên, nhưng cũng chỉ dừng lại tại Truyền Kỳ.

Những tưởng Thần cấp - Vô Song đã là cực hạn của tu luyện, nhưng thật sự thứ to lớn vốn dường như là vô hạn, những lão nhân đã cả vài chục vạn tuổi này cũng thế. Thần Cấp - Thần Thoại đã là cực hạn hay chưa?

Ban đầu theo đuổi Thần Cấp - Vô Song, rồi ngao du hư không mới biết Thần Cấp - Truyền Kỳ, rồi lại đến Thần Cấp - Huyền Thoại và cao nhất là Thần Cấp - Thần Thoại. Có hay không, còn tồn tại một giới hạn khác nữa.

Câu trả lời vốn là có, nhưng ai sẽ trả lời được câu hỏi đó trong hư không vô tận này? Không ai trả lời thì không biết có được tính là đúng hoặc sai hay không.?

Nói ra cũng thật đau đầu, cái ly đặt trong cái bàn, cái bàn lại trong cái nhà, cái nhà lại trong một cái sân..... cứ tính như vậy thì có khi nào vũ trụ mà chúng ta đang sống cũng chỉ thuộc 1 phần của vũ trụ khác lớn hơn không.......?

Sẽ có giới hạn nào không? Nếu không trả lời được thì hãy cứ đơn giản nó là vô tận đi...

_" Thiên Kiệt ca ca...."

Một giọng nói trong trẻo tinh nghịch vang lên cắt đứt những suy nghĩ miên man của Thiên Kiệt đang ngẩn ngơ ngắm những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ trong vắt.

Thiên Kiệt chỉ đành lắc đầu cười khổ, oan gia ngõ hẹp a, cái thành thị rộng lớn thế này có đôi khi thật nhỏ bé, đúng là chạy trời không khỏi nắng a.

_" Lâm Lan muội..."

Chưa dứt câu, một thân ảnh hồng y nhỏ nhắn xinh đẹp đã ôm chặt lấy hắn thút thít.

_" Huynh... đồ xấu xa, sao lần nào cũng bỏ rơi muội.... híc... híc"

Lời nó ngây thơ vô số tội của Lâm Lan vô tình hay cố ý khiến nhiều cặp mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía này khiến hắn trợn mắt chết lặng........

Tiểu yêu này..... muốn giết người mà.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.