Tiên Linh Song Nguyệt

Chương 53: Khởi đầu mới



Nhìn cô gái vẫn còn đang vui vẻ nhìn đông ngó tây khiến hắn không khỏi mỉm cười.

_ Nè.. Tiểu thư, vấn đề.... Ừm... Theo ta nghĩ là nên tìm cách rời khỏi nơi này rồi hãy vui mừng có được không? Mà đây là nơi nào?

_ Hả.....?

Lăng Như Vân giật mình tỉnh táo lại, phải..... Nên rời khỏi nơi này đã, nhưng đây là Đoạn Mệnh Cấm Vực, sâu không thấy đáy, 1 trong 10 đại cấm Vực của toàn Đại Lục Song Nguyệt.Trước mắt chỉ là dòng sông băng âm u trải dài tít tắp, chỉ có ánh sáng lờ mờ toát ra từ băng tinh mờ ảo, khẽ rùng mình, sự háo hức trong nàng dần chuyển sang lo lắng.

Thấy nàng nhíu mày, thần sắc trở nên tái nhợt, khẽ thở dài, hắn vận linh lực dùng thần thức thăm dò hoàn cảnh nơi đây. 1 mét.... 10 mét... 1000 mét..... Mãi không thấy điểm cuối, lên trên cũng vậy. Hắn nhíu mày, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ. Thần thức hắn vừa dò xét lên trên 50.000 mét mới miễn cưỡng thấy ánh sáng và ít thực vật. Một người rơi từ độ cao như vậy xuống mà còn sống, đúng là kỳ tích. Chỉ nhìn những mũi băng, đá nhọn sắc lẹm, tua tủa hai bên là thấy rợn người rồi. Phải nói là vận may của nàng thật là nghịch thiên. Làm sao trở ra được đây? Mình hắn thì đơn giản rồi, bay lên là xong, vấn đề là khi chưa biết gì về thế giới xa lạ này, việc để lộ thực lực là một cách không phải khôn khéo lắm.

Chát.....

Hắn vỗ trán một cái cười khổ, đường đường là người đứng trên đỉnh cường giả như hắn mà cũng có lúc ngớ ngẩn như vậy, tuy chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng người có thể gây nguy hiểm cho hắn chắc không quá một bàn tay a. Trước thực lực tuyệt đối, có gì phải lăn tăn a.

Grao....

Bỗng mặt nước tách ra, một con Linh thú toàn thân băng phiến óng ánh lao ra khỏi mặt nước, phóng một đống khối băng nhọn hoắt về phía Lăng Như Vân khiến nàng bủn rủn vô lực nhìn ánh băng nhọn hoắt to dần trong ánh mắt.

Rồng, một con rồng băng mỹ lệ, toàn thân ánh lên màu lam, những long phiến óng ánh đến chói mắt, nhưng quan trọng là những chiếc vảy mọc trên lưng nó, to lớn dựng đứng lên như những thanh kiếm sắc lẻm. Ngũ trảo nhìn như những thanh đao khổng lồ với đường cong hoàn mỹ, khủy tay, khủy chân cũng thế,những thanh đao xếp kèm nhau( tưởng tượng như bộ vuốt của phim người sói ấy) khiến người ta sởn gai óc vì độ sắc bén và nguy hiểm tử vong. Sừng, cằm cũng là như thế. Một cái tên xẹt qua trong đầu nàng. Thánh Thú- Lam Kiếm Nhận Long. Xếp thứ hai Thánh Thú-Phong Vân Bảng. Một cỗ sợ hãi khiến nàng hôn mê ngay tức khắc.

_" Ồ... Kiếm Long sao có loại hậu duệ dị loại thế này? "

Thiên Kiệt khẽ nhíu mày, nhưng cũng vẽ một đoạn phù ấn lên không trung, cả thân hình khổng lồ của Lam Kiếm Nhận Long khựng lại, dường như bị giam cầm giữa không gian, hắn phất nhẹ cánh quạt, con Lam Kiếm Nhận Long khẽ run rẩy rồi từ từ biến mất vô tung vô ảnh. Nó bị truyền tống đi nơi nào thì không ai biết, nhìn tu vi nó khá cao, tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu nên hắn tha cho nó một mạng, đồng thời cũng cho nó một đoạn tạo hóa, nắm được hay không còn phải xem vận khí của nó.

Liếc nhìn cô gái bị dọa cho ngất tại chỗ khiến hắn mỉm cười, lắc lắc đầu. Cũng hay, đang không có biện pháp,thần thức tỏa ra, niệm khẽ động hai người nháy mắt dịch chuyển bên một dòng suối. Một cái phất tay, một thân cây cổ thụ ngả xuống, tự chẻ ra thành từng kích cỡ hình dạng khác nhau, rồi lại một cái phất tay, một ngôi nhà nho nhỏ hiện ra, mang theo vẻ đơn sơ, cổ xưa hiện ra. Thiên Kiệt dùng linh lực đặt nàng lên giường, rồi lại lấy trong nhẫn ra một cái chăn đắp lên cho nàng.

-" Um... Mmmm.. "

Không biết qua bao nhiêu lâu, Lăng Như Vân khẽ rên một tiếng yêu kiều,, mí mắt khẽ giật giật, chầm chậm mở ra. Đập vào mắt nàng là một mái nhà tranh đơn sơ, gọn gàng. Giật mình nàng ngồi nhổm đầu dậy, tung chăn lên nhìn xuống.

-" Phù.... Không sao hết,nhưng đây là đâu? "

Nàng cứ nghĩ mình bị cưỡng gian, nhưng không sao, cả người vẫn bình thường, y phục vẫn còn hoàn chỉnh. Khoan.... Cái chăn này, thật là đẹp, mềm, thật ấm, còn mùi thơm này.... Thật dễ chịu, thoải mái, yên bình a. Khoan, y phục này đâu phải của mình.....à....! Đang nhớ lại thì một mùi cá nướng thơm lừng khiến chiếc bụng nhỏ của nàng sôi ùng ục. Nàng khẽ xuống giường, chỉnh lại y phục rồi chầm chầm tìm nơi phát ra mùi cá nướng, chỉ thấy bên dòng suối nhỏ, một nam tử đang qạt lửa nướng cá.

_" Ngươi tỉnh rồi, đói chưa? Lại đây ăn chút cho lại sức. "

Thiên Kiệt cũng không quay lại, một tay vẫn quạt lửa, một tay chỉ tảng đá bằng phẳng, ý nói nàng ngồi xuống.

_" Là ngươi? Tại sao ta lại ở đây? Con Thánh..... Thánh Thú kia đâu? "

Lăng Như Vân chỉ mơ hồ nhớ lại, làm sao mình có thể thoát khỏi cái chết dưới một đòn của Thánh Thú, không nói là Thánh thú bài danh hạng hai, chỉ là Thánh Thú cũng đã không thua gì cường giả Tiên Đế của nhân loại.

_" À.... Ta cũng không biết, chỉ nhớ lúc đó vách hang động sụp xuống, chắn một đòn đó, rồi ta cũng hôn mê. Khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

_" Thật vậy? "

_" Thật... "

Lăng Như Vân còn muốn hỏi tiếp những nghi ngờ của mình, chỉ cảm thấy trước mặt âm ấm, mùi thơm xộc vào mũi. Thì ra hắn đã cầm xâu cá nướng đưa tới trước mặt nàng. Nàng khẽ cau mày, nhưng vẫn không khách khí nhận lấy. Thiên kiệt thì cầm một con khác rồi nhảy lên tảng đá to cạnh đấy nằm xuống, hai chân bắt chéo, một tay gối đầu, vừa nhìn trời vừa ăn ngon lành. Nhìn cách hắn vênh váo khiến nàng hừ nhẹ một cái, cũng mang phần của mình cắn một miếng.

_" Ngon, thật sự là quá ngon, lớp vẩy ngoài khá giòn, thịt vừa thơm vừa mềm,vừa vào miệng khiến cả thân tràn cảm giác thư thái, ngon, ngọt, cay.... Đủ loại vị nhưng lại khéo hòa quyện với nhau tạo cảm giác thật khó tả... Chỉ một chữ... Ngon. Khiến ai đã ăn một miếng chỉ muốn ăn tiếp, không cưỡng lại được mỹ vị này. Một luồng linh lực lặng lẽ vận chuyển, một vòng rồi lại một vòng khiến tu vi nàng đang nhanh chóng tăng lên. Này.... Này... Cái này là cá nướng hay đan dược vậy? Chỉ ăn thôi cũng tăng lên tu vi a. Lăng Như Vân cũng không để ý cái gì thục nữ nữa, cúi đầu ăn như quỷ đói đầu thai, đến khi cắn vào miếng xương cá mới giật mình, hóa ra nàng đã ăn xong cả con cá to cả hai ký là ít.

_" Này... còn.... "

Lăng Như Vân nhìn về phía hắn muốn hỏi xem còn không thì đã thấy hắn đã ngáy o o, miệng còn ngậm cọng cỏ đong đưa khiến nàng trợn tròn mắt. Này, như vậy cũng ngủ được, ăn xong là lăn ra ngủ ngay được,thiên tài a. Nàng chỉ bực mình, dậm chân một cái rồi ra dòng suối nhỏ tẩy rửa tay chân mặt mũi, hậm hực đi vào nhà tranh. Ngồi xuống vận chuyển linh lực tu luyện. Thiên Kiệt nhắm mắt nhưng hắn vẫn biết nàng giận dỗi a. Ai bảo một số ít người được ăn đồ hắn chế biến ai cũng mặt dày đòi hắn làm tiếp,ca đâu phải đầu bếp a,(thật là có voi đòi 2 bà Trưng mà.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.