Sau một hồi, cuối cùng Tiểu Kì cũng hút thoải mái, nhưng đồng thời cũng khiến Đằng Hải như bị vắt khô, đến nỗi như gầy đi một chút.
"No...quá..."
Tiểu Kì liền thiếp đi, mặc cho Đằng Hải vẫn còn đang bị trói chặt ở gốc cây. Trời cũng sắp trưa, nắng như thế chắc hắn không sống nổi mất, hắn liền nghĩ cách:
"Giờ dùng thôn phệ? Không không, như thế càng hại kinh mạch hơn, hay là..."
Hắn chợt nghĩ tới cái vòng trên tay, liền tháo nó ra. Hắn kéo sợi dây leo vào thành một bó, lấy cái vòng để vào bụng rồi luồn cơ thể ra. Hắn liền ra được khỏi đó, thấy Tiểu Kì vẫn say giấc, hắn lại gần.
"Hóa ra đây là lý do, cha mẹ của con bé lại là huyết tộc, thảo nào bị Thiên sát đuổi giết"
Tương truyền người xưa có nói rằng máu của huyết tộc chính là loại máu dễ tương thích nhất nhất, thường được dùng để luyện chế đan dược tăng mạnh khí huyết, nhất là còn có thể tạo ra huyết thủy có khả năng từ già hóa trẻ.
Chính bởi vậy nên cho đến giờ huyết tộc dường như bị diệt hoàn toàn, mà cha mẹ Tiểu Kì chính là một nhánh nhỏ còn sống.
"Ta lại cảm thấy ta với nhóc lại đồng cảm ngộ, nhưng theo ta lại càng nguy hiểm ngươi cứ ở lại đây đi"
Đằng Hải hắn đã biết rằng huyết tộc chính là không sợ tử khí, mà trên miệng hắn còn lưu chút máu, chắc chắn là của Tiểu Kì. Vậy nên hắn mới bỏ cô lại, như thế hắn mới tiếp tục được công cuộc trả thù.
"Ca ca...đừng bỏ muội mà..."
Đằng Hải giật nảy mình, lùi ra đằng sau, Tiểu Kì vẫn đang ngủ. Hóa ra là cô đang nói mớ, làm hắn giật cả mình. Nhưng tay Tiểu Kì lại giữ chặt quần hắn, như là không cho hắn đi.
"Thôi được rồi, ta sẽ ở lại với muội một lúc" - Đằng Hải nói
Hắn ngồi xuống gần Tiểu Kì, liền bế quan tu luyện, quên mất chuyện Tiểu Kì. Cứ thế hắn bế quan dài dài cho đến tối.
"Ai dô, thông tới kinh mạch thứ 1021 rồi, còn tí nữa....." - Đằng Hải nói
Hắn bỗng dựng cảm thấy mất sức tột độ, chóng mặt nhức đầu, cơ thể bỗng gầy nhom, tay hắn có cảm giác như có cái gì trào ra, tê tê. Tiểu Kì chính là đang hút máu hắn, tới nỗi cơ thể cô bỗng phát triển, cao gần bằng hắn dù cách nhau 2 tuổi.
Đằng Hải liền giật tay lại chạy về sau, nói:
"Muội làm cái gì vậy!?"
Tiểu Kì như không nghe thấy hắn nói, ánh mắt như hổ đói nhìn hắn, miệng lẩm bẩm nói:
"Máu...cho muội thêm máu..."
Lúc này Thiên Long đã bế quan xong, mới nói với Đằng Hải:
"Muội muội ngươi chính là mang dòng máu của huyết tộc thượng cổ, hay còn gọi là huyết ma. Lúc đầu con bé do uống máu huyết thú nên huyết mạch mới bắt đầu phát tác mạnh, sau đó uống thêm quá nhiều máu của ngài, giờ nó mạnh ngang võ đạo cảnh bậc 8, ngài tìm cách gì đi"
Lúc này con bé cũng đã quá mạnh, đủ sức đánh lưỡng bại câu thương với con Bạo Long trước đó chứ đừng nói đến khống chế, hắn đến giờ cũng chả còn sức mà chạy.
Bỗng có một đàn yêu thú lao đến chỗ Đằng Hải, chính là bởi mùi máu hắn đã lôi kéo chúng. Hắn liền lợi dụng thời cơ, nhỏ vài giọt lên lông một con yêu hùng nhỏ, bịt miệng vết thương lại.
Con yêu hùng nhỏ ấy không có tội tình gì, liền bị cả đàn yêu thú đuổi theo, Đẳng Hải cũng chui trong đống yêu thú ấy, liền bị lôi theo.
Tiểu Kì không thấy hắn đâu, liền chạy quanh lên đi tìm, trong khí hắn đã bám theo lũ yêu thú, lúc này Thiên Long nói:
"Chủ nhân hay lắm, giờ chỉ cần đợi khoảng ba phút là huyết mạch sẽ ngưng phát tác, chủ nhân liền có thể quay về"
Đằng Hải nghe, nghĩ một hồi rồi hắn nói:
"Chắc là ta sẽ theo lũ yêu thú này rời khỏi nơi này, để lại muội ấy ở đây mà tiếp tục trả thù..."
"Lạ nhỉ, chủ nhân đáng lẽ phải gọi là con nhóc chứ sao giờ lại gọi là muội rồi? Rơi vào lưới tình chăng?"
Đằng Hải nghe không thuận tai, liềm mắng:
"Lưới cái đầu ngươi!"
Liền lũ thú mới dừng lại, nhìn vào nơi phát ra tiếng, phát hiện ra Đằng Hải. Đằng Hải cũng cảm giác bọn yêu thú không chạyn nữa, nhìn lại mới biết chúng đang nhìn minh.
Và khoảng vài phút sau, chính là một quãng chạy đua đau đớn, may hắn trốn lên cây kịp không là phải bỏ mạng lại đây.
Lũ yêu thú không thấy hắn đâu, liền bỏ đi, còn Đằng Hải thì ủ rũ trên cây, đói không đi nổi nữa.
Bỗng có bóng dáng ai đó xuất hiện đằng sau hắn, khiến hắn giật bắn mình, vội quay lại.
"Là a..."
Hắn chưa kịp nói xong, lại ăn một búa đến từ phía Tiểu Kì, nhưng lần này lại nhẹ hơn lần trước, chính là bởi cô đã hết bị cơn khát máu khống chế, nói:
"Huynh be bé cái tiếng thôi, lũ yêu thú lại quay lại giờ!"
Đằng Hải dù ăn đánh nhẹ nhưng hắn cũng đã mệt lử mà ngất đi, Thiên Long thấy vậy liền cố truyền âm cho Tiểu Kì:
"Nhóc con, hãy cho ca ca của ngươi uống nước chống đói!"
Tiểu Kì nghe thấy, quay đi quay lại xung quanh hỏi: