Nguyên Lưu vừa dứt lời, cô lập tức ngạc nhiên trước khuôn mặt của Đằng Hải, ngã ra đằng sau.
"Ngươi...ngươi là yêu quái ư? Bên ngoài là...mặt người!?"
Tưởng rằng Đằng Hải là yêu quái chuyên dùng da mặt người sống để giả làm người, tưởng tượng thôi cũng khiến cô sợ quá mà ngất đi.
Đằng Hải đứng một bên, không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi Thiên Long:
"Này, mặt ta có gì hả?"
"Mặt ngài không có gì cả, chỉ là khả năng dịch dung của ngài chỉ có tác dụng với những tên tu vi thấp, đối với mấy tên tu vi gần hoặc hơn ngài thì có thể nhìn xuyên lớp dịch dung đó, giống như tên Đạo Đồ vậy!" - Thiên Long trả lời
Đằng Hải liền bóc lớp dịch dung trên mặt hắn và Tiểu Kì vứt đi, mang Nguyên Lưu ra một gốc cây cách xa Bắc Thành, để cô nằm đó.
Hắn bắt đầu công cuộc đặt đúng năm phía xung quanh Bắc Thành, mở ra ngũ hành đại trận, chính là muốn biến nơi này thành chất để bồi cho Thiên Long.
Lúc đó, hắn vẫn nghĩ:
"Ta làm thế này là đúng? Trong đó vẫn có những người vô tội mà? Ta có nên làm như vậy không? Mẹ đã dặn là không được làm tổn thương người vô tội mà... Nhưng nếu không, những kẻ xấu trong đó sẽ lại hại người, ta phải làm sao đây?"
Hắn suy nghĩ non nớt, không có một suy tính trước nào cả, tất cả đều chỉ nghe theo lời Thiên Long mà làm, nên giờ tự suy nghĩ, hắn há phải vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa?
Hắn nghĩ một hồi, Thiên Long liền bảo:
"Nhân từ với kẻ thù chính là hại mình
Nhân từ với mọi người rồi cũng sẽ bị trở mặt
Ngài tốt nhất cứ lạnh nhạt với chúng bởi chúng rồi cũng sẽ trở lại luân hồi, chỉ là sớm hay muộn thôi"
Đằng Hải nghe vậy, lương tâm hắn cắn rứt nhưng lý trí hắn lại vẫn triển pháp, liền truyền linh lực vào trận pháp.
Ở ngoài, đám Bắc Thành Tặc cũng đã ra ngoài hết. Nhìn trở lại, bọn chúng bất ngờ rằng Bắc Thành đang bị bao phủ bởi vô vàn pháp tự lạ.
Khi Đằng Hải bắt đầu niệm, vòng pháp đó tạo ra một cái màng chắn không để cho bất cứ sinh vật nào ra ngoài được, liền cả màng cây quấn lấy mọi thứ, hấp thụ đi sinh khí.
Trong vài nén nhang đã hút được phân nửa sinh khí của mọi sinh vật sống trong Bắc Thành, con người và yêu thú trở nên gầy gò, vài người yếu hơn đều đã chết yểu, trở thành cái xác khô.
Bọn Bắc Thành Tặc thấy thế, sợ hãi đến run cầm cập, không ngờ trên đời vẫn còn thứ khủng bố như vậy.
Cư Lượng Đao, anh trai Đạo Đồ thấy vậy, liền quỳ khục xuống, mở to con mắt ra mà nhìn Bắc Thành đang trở thành một khu chết.
Hắn chính ra là phải cảm ơn em trai hắn vì nếu không có nó hắn đã như bao tên trong thành, đều chết khô cả rồi.
Đằng Hải cũng chỉ là võ đạo cảnh bậc 7, lúc vừa hấp thụ hết chính là lúc bản thân hắn cũng đã hấp hối, cơ thể cũng chẳng khác mấy tên trong thành là bao.
Khi dừng pháp trận, cũng là lúc lửa đốt mọi thứ, Đằng Hải cũng cạn sức mà ngã xuống trong cái trầm trồ của lũ Bắc Thành Tặc.
May mắn thay có Tiểu Kì đã tỉnh từ trước, liền chạy tới đỡ hắn, cho hắn uống chút tinh huyết để cơ thể hồi phục.
Ngay lúc này tất cả sinh khí của đám người đó qua rễ cây đâm vào tay Đằng Hải, truyền sinh khí vào trong, chính là để hồi phục cho Thiên Long.
Thiên Long hấp thụ vào, chính là cơ thể trở về như cũ, có sức mạnh hồi phục cho Đằng Hải.
Tiểu Kì bế Đằng Hải ngồi cũng Nguyên Lưu, cô cũng hết cách rồi, không thể trông hai người một lúc ở hai nơi được.
Cô cũng đã ổn định được tinh thần, không còn nóng nảy như trước nữa, cũng đã khôn khéo hơn trước rất nhiều.
Chỉ vỏn vẹn một canh giờ, Đằng Hải như hồi phục hoàn toàn, không những thế còn có phần hơn trước.
Sau khi dậy, hắn đã thấy Tiểu Kì ngồi trên người, hút máu không ngừng. Bên cạnh Nguyên Lưu cũng đang ngồi nhìn trong lo sợ.
"Muội...muội làm cái gì vậy!?" - Đằng Hải nói
"Ưm...muội đói~" - Tiểu Kì trả lời
Hắn giờ mới nhận ra, bịch máu đã cạn từ trước, chuẩn bị không kĩ càng để giờ bị người ngoài trông thấy.
"Nguyên Lưu đang nhìn chúng ta kìa..."
Tiểu Kì nhìn sang, thấy Nguyên Lưu sợ hãi ngồi kia, đứng dậy nói:
"Hóa ra là con nhỏ này muốn tấn công trong lúc ta đang âu yếm ca? Muội hiểu ý ca rồi"
Liền cô vác cây búa lên, tiến lại gần Nguyên Lưu còn đang sợ hãi mà ôm gốc cây. Đằng Hải vội vã lao lên cản, nói:
"Muội hiểu sai ý ca rồi, ý ca là..."
Tiểu Kì vẫn cố tiến bước, còn Nguyên Lưu thì sợ đến mức sắp ngất ra, run cầm cập như vừa trong tủ đá chui ra vậy.
"Muội làm vậy họ sẽ ghen tỵ đấy!"
Hắn chính là hết cái để nói rồi nên buộc phải nói vậy, may mắn thay cô lại hiểu ý đó, liền ôm mặt trốn đi chỗ khác, vừa nói:
"Muội...muội sẽ cẩn thận hơn!"
Và cô chạy đi chỗ khác, Nguyên Lưu cũng bớt sợ hơn, thở ra một hơi nhẹ nhõm, sợ đến mức suýt hồn siêu phách lạc rồi.
Nháp: Ngũ Hành Trận là một tà pháp lấy từ nguyên bản ngũ hành trận, dùng hệ ngũ hành để tạo trận.
Khi niệm sẽ tạo ra một bức tường hệ kim giam giữ bên trong, thổ, thủy để bồi mộc, mộc hút sinh khí, sau khi hút xong hết thì hỏa từ gốc cây sẽ bộc phá đốt trụi không để lại giấu vết.