Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 65: Mạn nhi



A cơ man vẫn dùng cái áo choàng thật dài bao bọc thân mình, an tĩnh ngồi ở góc giường. Khi nghe được tiếng động ở cửa phòng, nàng giương mắt, lẳng lặng nhìn Trần Tiểu Thiên. Người trẻ tuổi này hiện giờ có sắc mặt không tốt, giống như gặp phải chuyện gì đó rất phiền lòng, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên. Vào cửa, y gục ở trong ghế, mệt mỏi đến ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.

A cơ man đi tới, ngồi xổm người xuống, nâng một cái chân Trần Tiểu Thiên lên đặt ở trên goi, sau đó giúp hắn cởi giày, đè ngón chân của hắn ra nhẹ nhàng xoa bóp.

Người tuổi trẻ kia rõ ràng giật mình, chờ tỉnh táo lại, vội vàng nhanh như tia chớp thu hồi chân. A cơ man vung lên mặt, mỉm cười nói:

- Mạn Nhi làm vậy không tốt sao?

- Không! Không!

Trần Tiểu Thiên vội vàng khoát tay.

A cơ man lần nữa vươn tay, Trần Tiểu Thiên lại rụt chân, xua tay cười khổ nói:

- Không cần bóp... Ta có chút không quen.

Trần Tiểu Thiên đã từng đi matxa, nhưng đó là buôn bán giao dịch, hắn bỏ tiền, đối phương cung cấp phục vụ, thiên kinh địa nghĩa. A cơ man lại bất đồng, để cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy phục vụ cho mình, khiến cho Trần Tiểu Thiên sinh ra chút cảm giác khinh nhờn.

A cơ man nói:

- Mạn Nhi là nữ đày tớ của chủ nhân, nữ nô lệ nên hầu hạ chủ nhân của mình.

- Thân khế của cô ta đã xé rồi, cô đã không còn là nô lệ của ai hết.

- Mạn Nhi là đầy tớ của chủ nhân, không phải bởi vì tờ giấy kia.

Trần Tiểu Thiên đầu trở nên lớn như cái đấu, nha đầu này làm sao cố chấp như vậy, cùng Nguyệt Sương con nha đầu chết tiệt kia chẳng khác gì.

- Chủ nhân ra rất nhiều mồ hôi, Mạn Nhi giúp chủ nhân lau một chút.

Trần Tiểu Thiên thở dài:

- Ngươi muốn làm cái gì thì làm. Đúng rồi, không nên gọi ta là chủ nhân, gọi ta Tiểu Thiên được rồi.

- Tốt. Tiểu Thiên chủ nhân.

Trần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nàng.

A cơ man lấy nước ở chậu làm bằng gỗ thấm ướt cái khăn vải, sau đó xoắn chặt, cúi thân, cẩn thận xóa đi tro bụi cùng mồ hôi trên mặt trên cổ Trần Tiểu Thiên. Khăn vải này dùng vải bông thật dầy chế thành, so với khăn lông Trần Tiểu Thiên trước kia dùng hơi có vẻ đông cứng, nhưng ngâm qua nước, khăn vải che đắp lên mặt mang cảm giác mát mẻ khiến cho Trần Tiểu Thiên không nhịn được thoải mái thở phù một cái.

Mỗi lau ba cái, A cơ man lại ngâm một lần nước, thủy chung giữ vững khăn vải âm thấp mát mẻ và sạch sẽ. Nàng tỉ mỉ lau chủi cổ Trần Tiểu Thiên, sau đó giải khai áo hắn, lau ngực. Không thể không nói đây là một loại hưởng thụ rất mỹ diệu. A cơ man tay mềm mại và tỉ mỉ, bộ vị bị nàng lướt qua lập tức trở nên mát mẻ, thân thể nóng bức cùng phiền muộn từng điểm từng điểm biến mất.

Trần Tiểu Thiên không rõ thiếu nữ quật cường tại sao muốn làm nữ nô lệ cho mình. hắn cũng lười suy nghĩ tiếp. Có lẽ là bởi vì sáng sớm nay hắn bị yêu phụ kia sử dụng hấp tinh đại pháp quá ác, khiến hắn cả ngày cảm thấy tay chân bủn rủn, tinh thần ủ rủ không phấn chấn. Bôn ba một ngày, lúc này đã mệt mỏi ngay cả ánh mắt cũng không mở ra. Khăn vải mát mẻ mềm nhẹ lau chủi, gian phòng an tĩnh phảng phất bị phong kín ở trong hộp. Trần Tiểu Thiên nhăm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên thuận và nhẹ, dưới sự hầu hạ của thiếu nữ, ngủ thật say.

Trong ánh trăng mờ, hạ thân hắn bỗng nhiên lành lạnh, Trần Tiểu Thiên giựt mình tỉnh lại.

Trời bên ngoài sắc đã bắt đầu tối, y phục trên người hắn đã ngâm ở trong chậu. Hắn không biết mình ngủ bao lâu, trên người đã bị lau được sạch sẽ, lúc này cô gái kia đang dùng khăn vải lau bộ vị cuối cùng của hắn.

A cơ man ngừng tay:

- Là khăn vải quá nguội sao?

Người bị đánh thức thường thường khốn ý rất mạnh, Trần Tiểu Thiên mơ hồ gật gật đầu, sau đó mông lung ngủ tiếp.

Trong chốc lát, một vật thể mềm nhẹ lướt qua hạ thể hắn, ấm áp, làm người ta mất hồn. Trong phút chốc, Trần Tiểu Thiên có loại ảo giác, phảng phất như cô vợ Uyển Nhi của mình xuyên việt thời không, đang ở bên cạnh hắn, giống như trước bướng bỉnh gọi tỉnh hắn dậy.

Trần Tiểu Thiên từ từ mở mắt ra, nhìn kỹ thiếu nữ phía dưới.

A cơ man chẳng biết lúc nào đã cỡi hết quần áo, quỳ giữa hai chân hắn. Nàng đang dùng đôi môi và ngực vệ sinh cho hắn, thay thế cho khăn vải. Ngọa lặc cá khứ! Lão tử đang đi du lịch ở Thái quốc sao?

A cơ man ngước mắt nhìn hắn, khóe môi cong cong nhếch lên, giữa lông mày tràn đầy nụ cười. Thiếu nữ cẩn thận dừng lại, nhỏ giọng nói:

- Mùi vị hơi nặng.

Trần Tiểu Thiên còn đắm chim trong cảm giác phiêu du, phát hiện hầu hạ mình là thiếu nữ nô lệ kia, chứ không phải cô vợ trẻ như trong mộng, nhất thời không biết cao hứng hay là thất vọng.

Trần Tiểu Thiên miễn cưỡng cười, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn:

- Không có nước sao?

- Trong giếng mới có, nhưng sợ đánh thức chủ nhân.

A cơ man tiếp tục công việc, dùng ngực đã rưới nước qua cẩn thận lau chùi cho hắn, cảm giác giống như tơ lụa mềm mại.

Nếu như Uyển Nhi cùng hắn xuyên việt, Trần Tiểu Thiên không biết hai người bọn hắn có mạng ròi khỏi bình thảo nguyên không, không biết làm sao sống sót ở cái thế giới xa lạ này. Hết thảy những điều này, hãy để cho một mình hắn gánh chịu vậy.

A cơ man ngưng lại, lộ ra dương căn căng cứng của hắn. Trần Tiểu Thiên bỏ ra bầu tâm sự, cười hỏi:

- Bây giờ nên làm gì?

A cơ man đứng lên ngồi giữa hai chân hắn, cười khanh khách nói:

- Chủ nhân mệt chết đi rồi, hãy ở yên chỗ nầy không cần động, để cho Mạn Nhi hầu hạ người.

Trần Tiểu Thiên giang hai tay chân, lấy một tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.

A cơ man xoay người, tự cho dương căn hắn tiến vào người mình. Có vẻ nàng mới phá thể, hạ thân vẫn còn có chút đau đớn. A cơ man cắn môi, nhăn mày thật chặt, lát sau mới giãn ra. Nàng cân thận hoạt động thân người, nhẹ nhàng khuấy động. Trần Tiểu Thiên nhịn không được có cảm giác phạm tội. Tiểu cô nương này thật sự đẹp, nhưng quá, giống như là nàng Bạch Tuyết khả ái trong thế giới đồng thoại...

A cơ man cố hết một hồi, quay đầu lại hỏi:

- Thư thái không?

Trần Tiểu Thiên cười đáp:

- So với ta tưởng tượng còn tốt hơn.

A cơ man nhất thời như toả sáng, nàng có ý thẹn:

- Mạn Nhi là lần đầu tiên làm.,*

Trần Tiểu Thiên thỉnh thoảng cùng dùng qua tư thế nữ thượng vị, nhưng những nữ nhân kia chỉ biệt câm cái mông ngôi chôm hổm, dáng vẻ chẳng nghệ thuật như A cơ man tí nào. A cơ man tiết tấu càng lúc càng nhanh, động tác chính xác mà giàu biến hóa, tràn đầy vận luật như nhảy múa.

Trần Tiểu Thiên buông thả hoàn toàn, tiếng hít thở càng ngày càng mạnh. Khi hắn sắp bộc phát na, A cơ man đột nhiên trầm xuống, ôm hắn thật chặc, đón nhận cơn trào dâng như một con lợn con khát sữa đang con đuôi nuốt lấy nuốt để.

Một lúc lâu sau, A cơ man mới từ từ rời khỏi người hắn. Hạ thể vươn chút máu. Trần Tiểu Thiên lúc này mới ý thức, thiếu nữ trước mặt lần đầu phá xử chỉ cách mười canh giờ, cơ thể bị thương vẫn chưa lành hẳn.

- Thật xin lỗi, ta không biết còn đau không?

A cơ man cười khanh khách xoay người, trên mặt nhìn không ra vẻ đau đớn chút nào.

- Chủ nhân không nên nói xin lỗi nữ nô lệ của mình.

Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cười khổ nói:

-Ta đều nói quá một trăm lần, cô đã không phải là đầy tớ rồi. Cô cũng đã rời khỏi thương quán, thân khế cũng không có rồi, vô luận là người nào, cũng không có thể đem cô trở thành đầy tớ nữa.

Nụ cười trên mặt A cơ man dần dần biến mất, nàng nhìn ánh mắt Trần Tiểu Thiên, chân thành nói:

- Chỉ cần điều Mạn Nhi đắc tội còn chưa chuộc lại, sẽ vĩnh viễn là đầy tớ của chủ nhân.

Trần Tiểu Thiên ngẩn ra:

- Tội gì?

- Lúc chủ nhân lấy thân khế đưa cho Mạn Nhi, Mạn Nhi rất sợ...

Trần Tiểu Thiên không giải thích được hỏi:

- Hẳn là cao hứng chứ? Làm sao phải sợ?

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.