Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 100: Giằng co (p2)



Ngay cả mấy người Thư Danh Dương và Thái Quân Dương đều đến khuyên nhủ hắn vài lần.

Nhưng Đường Kiếp vẫn kiên trì với hành động của mình.

Mà sau mỗi một lần kết thúc săn bắt, chỉ cần không bị đuổi ra ngoài, hắn đều đi đến núi Hổ Khiếu.

Lúc mới đầu, yêu hổ rất cảnh giác với hắn.

Mỗi một lần Đường Kiếp đến đây, nó đều xuất hiện, thử giết Đường Kiếp.

Nhưng sự thật là khoảng cách nó có thể giết chết Đường Kiếp càng ngày càng xa.

Thời gian dần trôi qua, Đường Kiếp ngày càng hiểu yêu hổ, biết rõ năng lực của nó thế nào.

Là một yêu thú bậc Thông linh thượng phẩm, con hổ này có bốn pháp thuật thiên phú.

Một loại là thuật pháp gió lốc đã từng đuổi giết hắn, giống như Tử Điện Túng Thân Thuật, tập kích cực nhanh và bất ngờ, có lợi khi chiến đấu lâu dài.

Loại thứ hai là pháp thuật chông đá, có thể khống chế đất sinh ra chông nhọn công kích mục tiêu, tuy rằng uy lực bình thường, nhưng là pháp thuật có thể sử dụng trên diện rộng, đối với Đường Kiếp cũng là loại pháp thuật ít uy hiếp nhất.

Loại thứ ba chính là hổ gầm, có sức mạnh đánh vào tinh thần mục tiêu, thậm chí phá vỡ thi pháp của mục tiêu.

Loại thứ tư chính là nó có thể xuất ra đao khí tấn công đối thủ, loại này uy lực khá mạnh, mặc dù Đường Kiếp đã phát động Vô Tương Kim Thân và Lồng Ngưng Thủy chống đỡ, nhưng vẫn chịu tổn thương không nhẹ.

Nhưng thứ sức lực hùng mạnh kinh khủng nhất của nó, chính là sức lực trong cơ thể nó. Móng vuốt của nó có thể xé rách bất cứ vật gì nó lướt qua, ranh năng thì sắc bén và cứng rắn hơn bất cứ loại thuật khí nào, đuôi hổ như roi tiên, đánh nứt đá bể ngọc.

Pháp thuật của nó chỉ ngang với bậc Linh tuyền, nhưng sức mạnh thân thể thì lại vượt xa cả Thoát Phàm Cảnh.

Hơn nữa Đường Kiếp còn hoài nghi nó có loại pháp thuật thứ năm.

Con yêu hổ này đích thực là có thiên phú về gió và đất, hổ gầm thuộc về sức mạnh huyết mạch, có thể không tính. Hệ gió nghiêng về tốc độ, bởi vậy gió lốc nó xuất ra cực nhanh, là pháp thuật đứng đầu. Hệ thổ nghiêng về phòng ngự, nhưng nó vẫn chưa từng dùng đến rất có thể đó là một loại pháp thuật giáp trụ nào đó, chỉ có điều Đường Kiếp không có năng lực để ép nó dùng đến, cho nên chưa được chứng kiến.

Càng hiểu rõ, yêu hổ muốn giết Đường Kiếp càng khó.

Từ lần đầu tiên khiến Đường Kiếp bị thương nặng, lần thứ hai chỉ gây ra được một vết thương, càng về sau, nó không thể khiến Đường Kiếp bị thương, dù là vết thương nhẹ.

Yêu hổ phát hiện mình không giết được đối phương, liền không thèm để ý tơi Đường Kiếp.

Phạm vi Đường Kiếp tiến vào càng lúc càng mở rộng.

Yêu hổ lại tiếp tục truy kích.

Nhưng vẫn như cũ không đụng được vào hắn, lại lần nữa bỏ đi.

Khu vực hoạt động của Đường Kiếp cứ như vậy,dưới sự truy kích, bỏ qua, lại tiếp tục truy kích, lại bỏ qua, lặp đi lặp lại mà dẫn dần được mở rộng.

Từ mười bước mở rộng tới mười tám bước.

Mỗi một lần Đường Kiếp rời đi, đều để lại thức ăn ở một nơi nào đó.

Tuy nhiên yêu hổ chưa bao giờ đụng vào.

Thời gian dần trôi qua, yêu hổ trực tiếp không thèm để ý tới Đường Kiếp, dù Đường Kiếp đi tới hai mươi bước cũng không thèm tấn công hắn, thoạt nhìn thì có vẻ đã chấp nhận Đường Kiếp được quyền tồn tại ở trong này.

Đáng tiếc chính là mặc cho Đường Kiếp hò hét thế nào, yêu hổ đều không để ý tới hắn, giống như không hiểu hắn nói gì.

Vì thế Đường Kiếp cũng không có tiếp tục tiến lên, mà lấy hai mươi bước làm giới hạn an toàn, nhất định không bước ra khỏi phạm vi này.

Người và hổ cứ giằng co như vậy. Đường Kiếp vẫn giống như trước, ngày ngày đều tiến vào đỉnh Hổ Khiếu, giống như đi vào cửa viện nhà mình vậy, hai bên dường như dần thích ứng với sự tồn tại của đối phương

Hôm nay Đường Kiếp lại đi lên đỉnh núi Hổ Khiếu, yêu hổ vẫn như cũ lười biếng nằm trên tảng đá lớn, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn Đường Kiếp.

Để Y Y đi làm chuyện của nàng, Đường Kiếp liền tiếp tục ở trong khu vực của mình tùy ý đi lại.

Hắn lững thững đi lại, đột nhiên nhìn thấy một gốc cây hoa màu đỏ phía sau tảng đá cách đó không xa, trên cây còn kết đươc một quả đỏ rực, thoạt nhìn phải to bằng quả lựu.

- Quả xích tương? Đường Kiếp thấp giọng kêu lên.

Qủa trước mặt rõ ràng chính là quả xích tương, hơn nữa đang ở thời kỳ quả chín.

Xích tương là loại cực hiếm thấy trong các linh quả, thuộc tính hỏa, dù là dùng làm dược liệu hay tu luyện đều rất có giá trị.

Tuy nhiên để quả xích tương chín cần một thời gian dài, thường là mấy năm mới có thể thực sự chín. Người tu luyện thông thường không có hứng thú chờ đợi lâu như vậy, để lâu thì không ai có thể độc chiếm được, nên thường ở lúc vừa mới kết quả đã hái xuống, chính vì thế ở trong Hổ Khiếu Cốc, quả xích tương vừa chín tới như thế này cực kỳ hiếm thấy.

Trước mắt Đường Kiếp là một quả xích tương đã chín hoàn toàn, giá trị so với một quả xích tương bình thường cao hơn rất nhiều, nếu có thể hái xuống ít nhất cũng phải bán được một trăm năm mươi linh tiền.

Đường Kiếp lập tức hiểu được, nơi này là nơi linh khí của trời đất tụ hợp, linh chủng của học viện Tẩy Nguyệt phần lớn đều ở trên đỉnh núi. Nhưng bởi vì có yêu hổ trấn giữ, nên không học sinh nào dám tiến lên đây, bởi vì vậy nơi này có rất nhiều thứ tốt chưa bị người khác hái. Qủa xích tương này chính là nhờ có yêu hổ mới có thể bảo tồn được tới bây giờ.

Trái cây ngay ở trước mắt cách hắn không xa, cách khu vực an toàn của hắn ba bước.

Lúc này yêu hổ vẫn chưa động đậy, quả xích tương thì gần ngay trước mắt, ánh mắt Đường Kiếp chớp động, mạnh mẽ phóng về phía quả xích tương.

Ngay tại thời điểm hắn lao ra khỏi khu vực an toàn.

Tiếng hổ gầm nổi lên.

Yêu hổ chợt đứng dậy, mãnh liệt vồ xuống, khí thế sấm sét.

Nhưng khi yêu hổ đang xông tới, thì Đường Kiếp đột nhiên lại dừng lại.

Không ngờ đang đà lao tới mà hắn có thể lập tức dừng lại, quay người chạy về phía cột mốc ranh giới.

Ầm.

Vuốt hổ đánh vào không trung.

Đồng thời lúc đó Đường Kiếp cũng bay tới trước cột mốc ranh giới, thân ảnh Y Y nhanh chóng xuất hiện, bám chặt vào Đường Kiếp, căng thẳng nhìn yêu hổ.

- Grào. Sau khi vồ trượt Đường Kiếp, yêu hô vô cùng phẫn nộ, rống lên một tiếng với hắn.

Nhưng Đường Kiếp cũng chỉ cười cười.

Hiện tại hắn đã đứng ở bên ngoài giới tuyến, thản nhiên nói: - Không cần cảm thấy kỳ lạ vì làm sao ta có thể phòng bị, ta nói rồi ta biết ngươi đang giả ngu.

Yêu hổ hung hăng đạp chân về phía Đường Kiếp.

- Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi Đáng tiếc, hận ý của ngươi với con người quá sâu, xem ra không khiêu khích ngươi, ngươi cũng sẽ không nói chuyện với ta. Đã vậy thì, ta sẽ tới đánh bại ngươi. Hy vọng lúc đó ngươi có thể bình tĩnh chút. Đường Kiếp nói xong xoay người rời đi.

Hôm nay vừa mới từ Hổ Khiếu Cốc trở về, trên đường trở về Đường Kiếp đi qua trường Đối Luyện, thấy Thái Quân Dương đang tiến về phía mình.

Đi tới trước mặt Đường Kiếp, Thái Quân Dương cười:; - Hôm nay thành quả của ngươi như thế nào?

Đường Kiếp trả lời: - Hai trăm bảy mươi hai linh tiền, coi như không tệ. Các ngươi thì sao?

- Đừng nhắc tới nữa. Thái Quân Dương lắc đầu: - Hôm nay đụng phải mấy kẻ lợi hại, tuy rằng chiến thắng nhưng tiêu hao rất nhiều sức lực, dẫn tới sau đó không còn khí lực, liên tiếp thu liền bốn trận.

Chuyện đó cũng không có gì lạ. Đường Kiếp trả lời.

Có mấy lần đi Hổ Khiếu Cốc đều bị đánh trở về trước thời hạn, Đường Kiếp cũng sẽ tới trường Đối Luyện, nên biết rõ tình hình ở đó.

Học sinh tới cấp Linh tuyền ngày càng nhiều, một số người sau khi tiến vào được một thời gian, cũng bắt đầu cố gắng tu luyện pháp thuật.

Từ không tới có, đúng là giai đoạn thực lực nâng cao nhanh nhất, thực lực của ai cũng nhanh chóng tăng lên.

Tuy rằng những người này đại bộ phận đều không uy hiếp được tới Thái Quân Dương hay Đường Kiếp, nhưng mấy người Thái Quân Dương muốn thắng được bọn họ thì cũng phải bỏ ra nhiều khí lực hơn, sau đó đuối sức, dẫn đến tỷ lệ thắng bị giảm xuống.

Điều này cũng chẳng có gì lạ, dù sao luân phiên chiến đấu, nên thua cũng là chuyện bình thường.

Nhưng có một số người sau khi thắng một hai trận cuối liền hét lên: - Ta thắng Thái Quân Dương, Ngọc Môn bát chuyển cũng chẳng có gì đáng nể cả. - Ta thắng Đường Kiếp, học được Thần Tiêu Kiếm Điển thì thế nào chứ, thà rằng truyền cho ta còn hơn. Nói kiểu đó sẽ làm cho trong lòng bọn họ không hề dễ chịu.

Trước mặt ngươi hơn mình, tránh không được lối suy nghĩ duy ngã độc tôn.

Trước mặt người phía dưới, cũng không tránh được có kẻ tiểu nhân đắc ý.

Lúc này Thái Quân Dương đã nói: - Cứ tiếp tục thế này, cơ hội chúng ta thượng bảng sẽ bị giảm xuống, tài nguyên đạt được cũng ít đi, nâng cao thực lực bị chậm lại, những kẻ kia sẽ ngày càng kiêu ngạo.

- Chuyện đó cũng chẳng có cách nào khác. Đường Kiếp cười nói: - Mấy ngàn học sinh cùng ta tranh đoạt, sao có thể để mọi chuyện đều tùy ý chúng ta chứ, Tê Hà Giới chung quy cũng không phải vì ta và ngươi mà tồn tại. Nếu không như vậy, ta cũng không cần mỗi ngày đều chạy tới Hổ Khiếu Cốc, ta tình nguyện đánh nhau với yêu thú chứ không muốn ở đây tranh đấu với những học sinh này. Tuy có chút nguy hiểm, nhưng chí ít sẽ không gặp kẻ tiểu nhân đắc ý.

- Nhưng luôn phải cố gắng một chút chứ. Thái Quân Dương trả lời.

- Hả? Nghe ý tứ của ngươi, hình như có cách gì hả?

Thái Quân Dương nói: - Đường huynh cũng biết, đời ta tu luyện, nếu muốn đi trên đường lớn, chỉ dựa vào khổ luyện không đủ, vẫn phải cần có tài nguyên ủng hộ. Nhưng chỉ dựa vào tài nguyện đạt được khi thượng bảng, vĩnh viễn không đủ. Hơn nữa còn khó khăn lắm mới tranh giành được, cho dù hao hết khí lực giành được một vị trí trên bảng, cũng chỉ được mất viên đan dược, dùng khi tu luyện chung quy vẫn như muối bỏ biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.