Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 107: Thần Đình Thiên Biến



Sáng ngày thứ hai, Đường Kiếp lại đi vào Cốc Hổ Khiếu.

Lúc này đúng là thời kỳ sản lượng thấp của Cốc Hổ Khiếu, yêu thú dễ đối phó cơ bản đều bị giết sạch rồi, còn sót lại đều là xương cứng khó gặm.

Vào lúc này đám học sinh căn bản không dám đến Cốc Hổ Khiếu.

Trong cốc Đường Kiếp một người độc hành.

Đi lại trong Cốc Hổ Khiếu trống trải hoang dã, trên vài nằm úp sấp tiểu Y Y, bên hông đeo Đoạn Tràng Đao, y phục học sinh theo gió phất phơ, lúc này thoạt nhìn Đường Kiếp có chút giống như ‘tử thần’ trong Càng Mộc Kiếm Bát cùng Thảo Lộc Bát Thiên Lưu.

Chỉ có điều là thiếu đi kiểu tóc khoa trương cùng vết đao trên mặt.

Cùng với dĩ vãng không giống, hôm nay Đường Kiếp phá lệ có chút sức sống.

Tiểu Y Y chẳng những trực tiếp xuất hiện, lại còn ngồi trên vai của hắn không có chút ý tứ muốn đi xuống.

Bọn họ bước chậm trong Cốc Hổ Khiếu, nhìn kỹ trong cốc không có bất kỳ sinh linh nào.

Đột nhiên, Y Y ngẩng đầu lên, ngửi trong không trung một chút, sau đó bàn tay nhỏ bé chỉ về phía trước:

- Bên trái!

Đường Kiếp liếc mắt nhìn về phía bên trái.

Một con gấu ngựa thật lớn xuất hiện ở đằng xa.

- Chính là tên kia.

Đường Kiếp thuận miệng nói.

Hắn và con gấu này coi như quen biết đã lâu, Đường Kiếp vào cốc hơn một tháng, gần như cách vài ngày sẽ gặp nó một lần.

Mỗi một lần gặp phải nó, Đường Kiếp đều phải chạy trối chết.

Bất quá hôm nay, Đường Kiếp không có ý chạy trốn.

Hắn chỉ tiếp tục đi thẳng về trước.

Yêu gấu nhìn thấy hắn không chạy, rống lên một tiếng, đúng là bốn chân nhào về hướng Đường Kiếp.

Đừng nhìn nó bộ dáng vụng vệ, chạy lại không có chút chậm.

Bốn bàn chân gấu chạm trên mặt đất, phát ra âm thanh ầm ầm ầm vang dội, ngay cả một vùng lâm vào run sợ.

Một tảng đá lớn chặn ngang nằm trên đường, yêu gấu ngay cả lách qua đều lười, thẳng tắp xông tới, lấy đầu đem khối đá đụng thành phấn vụn.

Đường Kiếp thở dài, bói với con gấu bự kia:

- Tránh ra, ra hôm nay không phải tới tìm ngươi.

Cảnh cáo của hắn hiển nhiên không có tác dụng gì, gấu lớn đã gầm thét lại gần, dùng bàn tay gấu thật lớn chụp về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhanh chóng thối lui, đồng thời thoáng công kích gấu lớn, một chưởng vỗ vào trên người gấu lớn, con gấu lại không có phản ứng gì, ngược lại há to mồm muốn cắn Đường Kiếp.

Đường Kiếp phi cước đạp một cái lên người con gấu, mượn lực bay ra bên ngoài.

Một chưởng một đá này của hắn, nếu đổi lại là học sinh khác, sớm đã bị hắn thổi bay đổi góc nào không biết, dừng ở trên người con gấu lại giống như gãi ngứa, lại đâm đầu đánh về phía hắn.

- Được rồi, xem ra ngươi thật không muốn yên rồi!

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng.

Yêu gấu đang ở đó cũng đồng thời xông lại, Đường Kiếp đã nắm lấy Đoạn Tràng Đao, vừa lấy ra, một đao khí màu đen trảm về phía con gấu.

Bụp!

Tơ máu văng vọt.

"NGAO!"

Yêu gấu phát ra tiếng rống giận long trời lở đất, một chưởng đột nhiên giơ lên, trở nên to lớn không gì sánh được, một luồng linh áp kinh ngươi cuốn tới.

Đây đúng là pháp thuật thiên phú của yêu gấu Cự Linh Hùng Chưởng, thời khắc này hùng chưởng trở nên thật lớn hung hăng nện xuống, Đường Kiếp nhìn thấy nhưng lại không tránh, cũng chỉ hừ một tiếng, vận dụng linh khí đánh mạnh về phía trước, một luồng đam khí cuồng bạo từ thân đao thoát ra, nghênh đón một chưởng này.

Chỉ thấy một mảnh mưa màu trên cao hạ xuống, một đao kia đúng là đem hừng chưởng gần như mình đồng da sắt gần như cắt ra.

Từ lúc tu luyện Thiếu Hải Động Kim Quyết đến nay cuối cùng phát tác dụng, thay đổi rất lớn uy lực của Doạn Tràng Đao, một chiêu phá bỏ.

Tuy nhiên bản thân Đường Kiếp cũng không dễ chịu.

Khí lực yêu gấu mạnh đến khủng bố, lần cứng rắn chống đỡ này kết quả chính là hắn cũng bị chấn động, hai cánh tay đều run rẩy.

Đó là vì khí lực hiện tại của hắn mới có thể cứng rắn chống đỡ, nếu thay vào một học sinh khác, hơn phân nửa thỉ có có pháp thuật du đấu.

Yêu gấu chịu thương nặng càng phát ra tức giận thật lớn, bàn tay gấu chưa bị bị thương đánh mạnh trên mặt đất, một lực lớn từ trong lòng đất phát ra, đem Đường Kiếp chấn động.

Yêu gấu phát ra một tiếng rít gào với Đường Kiếp, âm thanh vô hình như có thực đánh lên trên người Đường Kiếp, đem hắn đánh lên bay lên.

Lần này Đường Kiếp cũng đã ngã xuống, yêu gấu kia đuổi theo, đang muốn một chưởng với Đường Kiếp, chỉ thấy Đường Kiếp đột nhiên xoay người, song đao trong tay, đã đâm vào người yêu gấu.

Túng Kiếm Thập Nhị Thức chiêu đâm kiếm!

Trên cây đao màu đen hiện lên chút ánh sáng, như có gì đó đam sâu vào trong bụng yêu gấu, bị thương lần này so với trước đó nặng hơn, yếu gấu kêu đau, hùng chưởng lại đánh ra, va vào vai trái Đường Kiếp, tát hắn một cái bay ra ngoài.

Đoạn Tràng Đao theo Đường Kiếp tách khỏi cơ thể, trên móc câu đã có một đống ruột máu chảy đầm đìa.

Thương tích lần này so với hai lần nước nặng hơn nhiều lắm, yêu gấu rít gào kêu đau, không ngừng vung cự chưởng đuổi giết Đường Kiếp.

Lúc này Đường Kiếp bị thương cũng không nhẹ, mấy đao trước đó nhìn như đơn giản, kỳ thật tiêu hao linh khí thể lực cũng không ít, chỉ có thể vịn vai không ngừng né tránh.

Yêu gấu sau khi bị thương càng nổi giận hơn, đúng là không để ý đến đoạn ruột mà mình tha đi, điên cuồng đuổi theo Đường Kiếp dồn sức mà đánh, tốc độc lại càng nhanh hơn nhiều, đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

- Nhanh dùng con rối!

Y Y hô to.

- Không được!

Đường Kiếp nhanh thối lui:

- Con rối không thích hợp đối phó nó!

Loại đồ vật con rồi này, không dám so với cái gì đều tốt.

Chế tác con rồi năm nghìn linh tiền, tạo ra một thứ đơn độc chiến đấu, vừa có khả năng tấn công, cho dù là một học sinh bình thường đều không phải là đối thủ của nó. Suy xét đến giá cả đầu tư mà nói, dừng năm nghìn tài nguyên mua được bất cứ thuật khí nào cũng tốt, đan dược cũng thế, nhưng lại không so được với lực chiến đấu của con rối mang đến.

Nhưng nói không tốt cũng không nên. Một là sợ hư hao, đối phó yếu gấu loại này mục tiêu quá lớn, điểm mạnh của chúng nó là cường công, con rối cơ bản không hiểu né tránh, một khi đấu thua, năm nghìn linh tiền hay năm tra đều không đáng. Như lời Đường Kiếp nói, ông đây bị đập bể, bản thân còn có thể chậm rãi khôi phục, con rối nếu như bị đập bể, vậy khóc đi. Một là sợ linh hoạt, đối phó với một ít thứ linh hoạt như hắc báo gì đó là không có cách.

Cho nên thứ đồ chơi con rối này, là dùng để bắt nạt kẻ yếu đó, đụng tới kẻ so với nó yếu hơn liền tốt, một pháp thuật liền có thể giải quyết vấn đề, nó chỉ cần đi lên chụp hai cái là được, bớt đi không biết bao nhiêu linh khí.

Nhưng đụng tới thứ mạnh phải suy nghĩ lại.

Tượng gỗ của Vệ Thiên Xung đã hư hao một lần rồi, Đường Kiếp cũng không dám lấy ra mạo hiểm một lần nữa.

Vả lại hắn cũng muốn biết thực lực hiện tại của mình bây giờ có thể đối kháng với một yêu gấu thông linh hạ phẩm.

Nhìn trước mắt thì, Đoạn Tràng Đao này không khiến cho hắn thất vọng, sắc bén vô cùng.

Chỉ có thể hận thwucj lực yêu gấu quá mạnh, bị thương nặng như thế cũng không chết, chính mình lại thiếu loại pháp thuật tiến công phá giáp, nhất thời không có biện pháp đối phó nó.

Không đúng!

Nói đến loại pháp thuật tấn công, ký thực bản thân vẫn phải có.

Nghĩ vậy, hai mắt Đường Kiếp đột nhiên sáng ngời.

Vừa lúc yêu gấu lại vọt về phía hắn, lúc này nó giận như điên. Ngay cả tốc độc càng thêm mau lẹ, hùng chưởng đã đứt văng ra một cơn lốc máu tươi.

Cùng lúc đó, chiến đao Đường Kiếp quét ngang, chợt bổ nghiêng ra một dòng khí màu đem:

- Thiên Liệt Trảm!

Đao khí cuồng bạo mãnh liệt mà ra, đánh vào trên người yêu gấu, nhưng lại đánh đến thân thể yêu gấu âm ầm bay lên, trên người đã hiện ra vô số vết thương, đó là trong nháy mắt Đường Kiếp đã trảm ra hơn mười đao khí mà thành.

Đánh ra một đao kia, Đường Kiếp chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể đột nhiên thiếu đi một phần năm.

Hắn hiện tại tuy là bậc Linh Tuyền, nhưng trải qua hơn nửa năm khổ tu, linh dịch hiện giờ trong cơ thể cũng đã cơ hơn năm trăm giọt, một kích này cũng đã làm tiêu hết một trăm giọt linh dịch của hắn.

Yêu gấu trúng phải đòn nặng này, tạm thời không đứng dậy được, chỉ có điều nó sinh lực mạng mạnh, nhất thời vẫn không chết.

- Oa! Thật là lợi hại!

Y Y nhìn xem mà trợ mắt há hốc mồm:

- Tuy nhiên Thiên Liệt Trảm là cái gì? Vì sao ta chưa từng thấy ngươi học qua?

- Chính là Thần Đình Thiên Biến.

Đường Kiếp trả lời.

Thần Đình Thiên Biến, chính là thuật pháp thứ ba mà trong lởng Cửu Nhất truyền pháp Đường Kiếp công khai lựa chọn.

Đây vốn là dùng để khống chế kim châm.

Đáng tiếc tốc độc phát triển kim châm, thực sự quá chậm, vẫn là chưa có cơ hội dùng tới.

Ưu đãi lớn nhất của môn thuật pháp này chính là một loại thuật pháp dùng cho vũ khí bất đồng, lại có thể sinh ra hiệu quả bất đồng, uy lực cũng không nhỏm nhưng tiêu hao linh khí nhiều lắm.

Đường Kiếp cũng là lần đầu tiên chính thức dùng thuật pháp này trong chiến đấu.

- Hóa ra là Thần Đình Thiên Biến, nói như vậy khi dùng Thần Đình Thiên Biến chính là Thiên Liệt Trảm?

Y Y hỏi.

Đường Kiếp trả lời:

- Thần Đình Thiên Biến tuy có thể sử dụng cho vũ khí bất đồng phát huy hiệu quả bất đồng, nhưng thuật pháp trung tâm đồng nguyên, bởi vậy cũng không tồn tại chuyện gọi vũ khí bất đồng, này có bao nhiêu mệt.

- Vậy ngươi hô Thiên Liệt Trảm làm gì?

- Hô chơi nha.

- Chán ghét!

Y Y giơ nắm đấm lên cả giận nói, làm hại bản cô nương nghĩ ngươi học trộm pháp thuật ở đâu.

Đúng lúc này, yêu gấu nằm trên mặt đất đột nhiên đánh về phía Đường Kiếp.

- A, cẩn thận!

Y Y kêu to.

Đường Kiếp đưa tay ra bên hông, đang cầm một thanh phi châm, mãnh liệt ném ra:

- Thiên Liệt Châm!

Phập phập phập phâp!

Hơn mười cây châm nhỏ xuyên qua thân thể gấu bự, một cây châm nhỏ màu vàng bay vào trong mắt nó, đâm quyên qua đầu bay ra ngoài.

Một chiêu này cuối cùng rơm rạ đè sập lạc đà, yêu gấu như cột trụ lớn ngã xuống ầm ầm.

Nhìn yêu gấu chết mất, Đường Kiếp mới thu tay lắc lắc đầu:

- Vốn là chuẩn bị làm tốt chuẩn bị thua lỗ lần này, mày phải đưa cho ta ít tiền vốn rồi.

- Thiên Liệt Châm?

Y Y nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp nghiêm nghi trả lời:

- Chưa kịp nghĩ ra từ mới.

- …

- Được rồi, nhanh mau trở về cho ta, còn có chính sự phải làm.

Đường Kiếp đem Y Y nhét lại trong ngực, làm cho nàng biến thành một đóa hoa thành thật ngồi đợi.

Hôm nay hắn đến đây cũng không phải vì muốn săn thú.

Ít nhất trước ngày hôm qua, hắn tuyệt đối không nghĩ đến đánh một trận.

Chỉ có điều sau khi có được Đoạn Tràng Đao và Ngân Tiêu Châm, thực lực của hắn lại tăng, vì thế từ thợ săn đã biến thành con mồi.

Thế sự chính là như vậy, bất kể là thợ săn hay là con mồi, quan hệ trong đó vẫn không nhừng biến hóa.

Mà nói theo phương diện khác, mặc kệ thực lực ngươi nâng cao đến mức nào, ngươi cũng sẽ không thõa mãn, bởi vì mục tiêu ngươi chọn cũng sẽ biến hóa, thực lực đạt được yêu cầu sẽ thay đổi không ngừng, đế khi ngươi không chịu đựng nổi mởi thôi.

Sức mạnh tựa như tiền tài, vĩnh viễn đều sẽ cảm thấy không đủ dùng!

Thời khắc này thu dọn xong đống da lông, Đường Kiếp tiếp tục đi về trước.

Nói chung kế tiếp không có yêu vật mới nào đên tìm bọn hắn, bọn hắn thuận lợi đi vào núi Hổ Khiếu.

Hướng về phía tấm bia đá mà đi, Đường Kiếp nhìn thấy yêu hổ đã hiện ra trên đỉnh núi.

Đứng ở ranh giới, Đường Kiếp cười chào yêu hổ:

- Xin chào, thật xấu hồ gần đây bận chuyện, không rảnh đến thăm ngươi, nhớ ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.