Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 123: Chịu chết



Mùa xuân tới, thổi tan lớp băng trên Hoàng Hà và Trường Giang, làm cho thương lộ thông suốt.

Trên Cổ Đạo, thương nhân đi lại tấp nập như dệt cửi.

Một đội buôn đang từ phương xa chậm rãi đi đến, trên xe treo ba lá cờ.

Một trong những lá cờ đó có thêu chữ Lê, chứng tỏ đây là đoàn xe của cửa hàng Lê gia tại Vạn Tuyền Thành

Trên một lá cờ hình tam giác lại thêu một con sư tử mạnh mẽ, cho biết tiêu cục phụ trách đoàn xe này ở bên trong thành chính là Hùng Sư.

Lá cờ ở chính giữa là Ngân Nguyệt Kỳ, là dấu hiệu của Tẩy Nguyệt phái, đại biểu cho hàng hóa này đang vận chuyển tới Tẩy Nguyệt phái.

Vương Khôi ngồi ở phía trước xe ngựa, cảnh giác nhìn bốn phía.

Một tên trẻ tuổi dường như cảm thấy khát nước, rời khỏi vị trí chạy tới phía sau xe lấy nước uống, bị Vương Khôi Chung nhìn thấy. Y liền chỉ ngón tay thô to về phía gã đó, mắng:

- Thủy Sinh, nhóc con nhà ngươi sao lại lười biếng như thế, còn không mau trở về vị trí đi.

Tên nhóc tên Thủy Sinh kia hậm hực lùi lại mấy bước, trở về bên cạnh chiếc xe thứ hai, đỡ chuôi đao than thở:

- Không có chuyện gì, sao phải căng thẳng như vậy. Chuyến áp tiêu Tẩy Nguyệt thật không thú vị, ai dám cướp hàng của Tẩy Nguyệt phái chứ?

Một ông già đi bên cạnh lập tức cho tên Thủy Sinh kia một cái bạt tai, nói:

- Câm miệng, tiểu tử thối. Để có được lần áp tiêu này, cục chủ đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được hàng từ Lê gia. Người khác muốn tiếp nhận còn không được, ngươi lại chê là không thú vị sao? Ngươi nghĩ phải gặp cướp mới là thú vị hả? Không ai dám động tới hàng hóa của Tẩy Nguyệt phái là bởi vì bọn họ sợ hãi uy phong của tiêu cục Hùng Sư. Còn nữa, một đường sông núi trắc trở, cho dù không có trộm cướp thì cũng vẫn có một vài dã thú tinh quái ẩn núp trên núi. Chúng ta phải hết sức thận trọng, nếu không cũng không có quả ngon để ăn đâu.

- Đã biết.

Thấy tên thanh niên kia không nói gì nữa, Vương Khôi Chung hài lòng gật đầu, cảm thấy ông già này đáng tin cậy, liền gọi một tiếng:

- Lão Lưu, phía trước có mười tám rãnh mương. Ngươi mang vài người đi trước xem qua địa hình rồi quay lại dẫn đường đi.

- Vâng, nhị đương gia.

Ông già lên tiếng đáp lời rồi nhanh chóng sắp xếp nhân sự.

Vài tên hạ nhân lên ngựa, đang chuẩn bị xông lên phía trước thì đột nhiên thấy ở phía trước bụi mù cuồn cuộn. Từ trong màn bụi mù ấy bỗng có hơn mười người áo đen lực lưỡng cưỡi ngựa lao ra, chính là tiến thẳng về phía bên này.

Vương Khôi Chung căng thẳng tột cùng, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Trong lòng y vẫn còn ôm ảo tưởng, liếc mắt về ông già Lưu một cái. Ông già kia hiểu ý, lập tức giơ tay lên nói:

- Đoàn xe đi sát vào bên cạnh, có thể lối đi sẽ nhỏ đấy.

Đồng thời ông ta cũng nắm chặt chuôi đao trong tay, cẩn thận nhìn đám người đang ở phương xa kia.

Trong nháy mắt, nhóm người cưỡi ngựa kia đã xông đến gần, nhưng chúng vẫn không giảm tốc độ, lao thẳng tắp về phía đoàn xe.

Ông già Lưu ngồi ở trên ngựa, vội kêu lên:

- Tiêu cục Hùng Sư áp hàng, trên đường đi quá vùng đất trù phú này, không biết vị nào là chủ quản…

Ông ta còn chưa dứt lời đã thấy tên áo đen cầm đầu xuống tay. Một đạo hào quang hiện lên, ngay lập tức, đầu người bay vút lên trời, lỗ cổ phun ra suối máu.

Đầu người kia lăn lộn trên không trung rồi rơi vào đúng ngực của Vương Khôi Chung. Vương Khôi Chung kinh hãi nhảy dựng lên:

- Là tu giả.

Vừa rồi y đã thấy rõ ràng, chỉ có tu giả mới có thể sử dụng thuật pháp.

Vương Khôi Chung la lên:

- Chư vị tiên gia, đây là hàng của Tẩy Nguyệt phái..

- Quả đúng là Tẩy Nguyệt phái.

Một tiếng nói lạnh như băng vang lên:

- Giết sạch, một tên cũng không để lại!

Tiếng nói ngày kéo theo rất nhiều tiếng kêu tuyệt vọng cùng những tiếng gào thét hô giết lạnh thấu xương.

Hơn mười gã áo đen kia cứ như vậy đánh tới đoàn xe, trong nháy mắt không gian đã nhuộm đầy máu.

- Không!

Vương Khôi Chung hô to. Những kẻ trước mắt này không chỉ muốn hàng mà còn muốn cả mạng sống.

Y rút đao ở bên hông ra, chém về phía tên áo đen trước mặt, tuyệt vọng hét lên:

- Lão tử liều mạng cùng các ngươi.

Người áo đen kia chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không né tránh mà là thúc ngựa xông tới bên người Vương Khôi Chung. Thân thể của vị tiêu cục Hùng Sư này đột nhiên rung lên rồi lập tức nổ thành vô số khối thịt vụn rơi xuống Cổ Đạo.

Chỉ trong nháy mắt, một đoàn xe hơn hai mươi người đã bị giết chết sạch sẽ.

Thấy cảnh này, Đường Kiếp giận dữ nhìn Cố Trường Thanh, nói:

- Chỉ là đoạt đồ mà thôi, sao phải sát hại toàn bộ mọi người như vậy?

Cố Trường Thanh phất phất tay, hơn mười tên Ưng đường cấp dưới đã lục tung đoàn xe, bắt đầu tìm kiếm.

Sau đó, Cố Trường Thanh mới chậm rãi nói:

- Thứ nhất, mặc dù biết hàng hóa của Tẩy Nguyệt học viện đều do cửa hàng Lê gia vận chuyển, nhưng chúng ta không biết là có đúng là ở trên đoàn xe này không. Cho nên, trước khi tìm ra đồ vật này, không thể để cho bọn họ biết được mục đích của chúng ta. Thứ hai là do ta cũng không yên tâm về ngươi. Ai biết được, liệu đây có phải là kế hoạch ngươi sắp xếp để chạy trốn hay không? Nếu như vậy, hầu hết những người trà trộn trong đó đều là sát thủ, cũng rất nguy hiểm. Nếu ngươi thấy đau lòng, vậy thì nên tự trách mình đã gửi đổ vật kia đi, làm liên lụy tới người khác.

- Ngươi đã giết người lại còn muốn tạt nước bẩn lên người ta sao?

Đường Kiếp cười lạnh nói.

- Vốn chính là ngươi kéo người xuống nước.

Cố Trường Thanh ngạo nghễ trả lời:

- Nếu như ngươi thật sự có lương tâm thì cần gì phải làm liên lụy đến người vô tội

- Ngươi thối lắm!

Đường Kiếp chửi Cố Trường Thanh một tiếng:

- Kiểu ngụy biện của các ngươi, ta đã nhìn nhiều lắm rồi. Rõ ràng là chính mình làm ác, lại muốn đẩy trách nhiệm đến thân người khác. Ngươi nghĩ rằng mình muốn làm gì thì làm, chỉ cần cố gắng một chút là có thể kéo người ta xuống nước sao? Hoang đường cực điểm. Ừ! Ta thừa nhận quả thật đã làm liên lụy đến người vô tội, nhưng ta chưa bao giờ chủ động làm hại bất kỳ kẻ nào chết đi chỉ vì muốn cầu sự sống cho bản thân. Nếu như vì để ta sống mà làm cho nhiều người tử vong, như vậy ta thà chết đi còn hơn. Chẳng phải là tất cả quân tử kết thù, kết cục đều là tự sát để tránh liên lụy đến người vô tội sao? Đặt mình đứng ở lập trường kẻ ác, sau đó chỉ trích bất kỳ người nào mang lòng chính nghĩa, chỉ cần có lợi cho mình sẽ không ngần ngại việc hại người, đấy chính là kỹ xảo đám ác độc các ngươi hay dùng. Đáng tiếc kỹ xảo đó lại vô dụng đối với ta. Đường Kiếp ta xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ trở thành thánh nhân làm thiện thiên hạ, nhưng cũng không đến nỗi phát rồ đến như vậy. Cho dù ngươi có nói như thế nào thì cũng đều không thể thay đổi được dòng máu tàn nhẫn, hung bạo của ngươi đâu.

- Muốn chết!

Cố Trường Thanh lạnh lùng, tát mạnh một cái lên mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp hơi mở miệng, phun một ngụm máu về phía Cố Trường Thanh, nhưng y đã nhanh chóng né đầu tránh được.

Đúng lúc này, một người mặc áo đen đi tới bẩm bảo:

- Ưng chủ, không tìm thấy.

- Để cho toàn bộ đệ tử Ám Đường cùng hành động, tiếp tục kiểm tra các đoàn xe khác.

Cố Trường Thanh hạ lệnh.

- Nhưng thưa Ưng chủ, như vậy rất dễ bị bại lộ.

Một gã thủ hạ Ưng đường vội kêu lên.

- Thì sự nghiệp vĩ đại của Thiên Thần cung, hy sinh là điều tất yếu.

Cố Trường Thanh thản nhiên nói.

Đường Kiếp lập tức châm chọc nói:

- Ồ, vậy các ngươi cũng là vật hy sinh của Thiên Thần cung sao?

Lời vừa nói ra, lập tức tất cả thuộc hạ Ưng đường đều trở nên buồn bã.

Sau khi bắt cóc Đường Kiếp, Tẩy Nguyệt phái đã lập tức tập kích Ưng đường, đồng thời cũng phái người khởi binh hỏi tội Thiên Thần cung.

Đương nhiên Thiên Thần cung đã có chuẩn bị đối với việc này, ngay lập tức tuyêt bố đám người Cố Trường Thanh phản nghịch Thiên Thần cung, phân rõ giới hạn với Cố Trường Thanh và cũng bồi thường cho Tẩy Nguyệt phái.

Đây là sách lược đối phó mà Thiên Thần cung đã sớm chuẩn bị tốt. Đương nhiên đây chỉ là hình thức bề ngoài, đối với người trong Ưng đường mà nói, chỉ cần bọn họ trở lại Mạc Khâu, sẽ được đối đãi như những vị anh hùng đấy.

Nhưng điều này chỉ xảy ra khi bọn họ có thể cầm Binh giám trở lại mà thôi.

Nếu không thể cầm về được, như vậy con rơi thật sự là con rơi rồi.

Trong lòng Cố Trường Thanh và tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này.

Thời khắc này, lời nói của Đường Kiếp đã chọc trúng tâm sự của mọi người. Cố Trường Thanh lạnh lùng giơ tay tay chém xuống một đao vào cánh tay trái của Đường Kiếp.

Một đao kia nhanh như chớp, hung ác dị thường, trong tích tắc đã chặt đứt cánh tay của Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp đau đến mức muốn ngất đi.

Lúc này, Cố Trường Thanh mới lên tiếng nói:

- Miệng lưỡi bén nhọn thì có lợi ích gì? Đây là phần hôm nay ngươi phải giao.

Nói đứt tay liền đứt tay, Cố Trường Thanh làm việc cực kỳ quyết đoán, không chút do dự. Thời khắc này, đã có tên đệ tử nhanh chóng mang cánh tay của Đường Kiếp đi ra ngoài.

Đường Kiếp đau đến mức lạc cả giọng, nhưng vẫn cười lạnh nói:

- Được, ta chờ ngươi ngày mai chém đi một chân của ta, nhưng ta chỉ sợ ngươi không kịp thôi.

Sắc mặt của Cố Trường Thanh hơi biến đổi, chợt xoay người, đánh ra một đạo kim quang vào bụi cỏ phía sau.

Đạo kim quang vừa vào bên trong bụi rậm, lập tức một tiếng kêu thảm vang lên. Một tên nam tử ăn mặc như người qua đường chợt ngã xuống, gần cổ y xuất hiện một lỗ thủng khá lớn.

Chỉ là trong tích tắc ngã xuống, một tia sáng màu bạc từ trong tay y bỗng bay lên, nổ tung ở trên bầu trời, sau đó uốn cong hóa thành Ngân Nguyệt, phong thái hòa lẫn với vầng mặt trời vàng óng.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đệ tử Ưng đường, khiến cho sắc mặt mọi người đều biến đổi kịch lịch, đã có người kêu lên:

- Nguyệt Vũ trời cao, là Tẩy Nguyệt phái tới thăm dò.

Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng gào thét vang dội.

Tiếng gào thét tràn đầy, vang vọng khắp tám phương. Những âm thanh này càng lúc càng tới gần, hiển nhiên là gần đây có cường giả tập kích.

Cố Trường Thanh khẽ quát một tiếng:

- Đi.

Mọi người đều rối rít lên ngựa, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lười biếng của Đường Kiếp:

- Này, các ngươi không ai đỡ ta lên ngựa à?

- Ngươi không biết tự lên hả?

Cố Trường Thanh tức giận nói rồi quay đầu lại, thấy Đường Kiếp đang cười lạnh, chỉ vào cách tay cụt đầm đìa máu tươi của hắn.

Cố Trường Thanh ngẩn ngơ, đi tới nhấc Đường Kiếp đặt vào sau lưng một gã thủ hạ Ưng đường, nói:

- Ôm chặt hắn, buông tay ra là chết.

- Biết rồi.

Đường Kiếp trả lời:

- Hôm nay ta còn có một cách tay để ôm hắn, ngày mai ngươi chém đi một chân của ta, vậy thì cũng chỉ có cách phải ôm ta chạy trốn rồi.

Cố Trường Thanh hơi ngưng lại, Đường Kiếp đã cười lớn nói:

- Ta chờ ngươi ngày mai tới lấy chân của ta, nhưng nếu ngươi muốn thì bây giờ cũng có thể lấy.

Nói xong hắn lại bật cười ha hả.

Mặc dù hắn đã bị chặt mất cánh tay, nhưng thời khắc này lại giống như người thắng cuộc.

Tên đệ tử Ưng đường kia hận không thể đánh cho hắn một trận, chợt nghe tiếng xé gió phía sau càng lúc càng mãnh liệt, có vẻ như truy binh đã tới gần.

Cố Trường Thanh thúc vào bụng ngựa, hô lên:

- Đi mau.

Mọi người đồng loạt thúc ngựa chạy như điên.

Một bóng người ở phía sau bỗng lăng không bay tới, giống như cầu vòng lao thẳng về phía này, đồng thời quát lớn:

- Bắt học sinh của ta, giết hại đội buôn của ta, làm sao có thể cho các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mau đứng lại cho ta!

Một đạo linh quang chợt từ không trung rơi thẳng xuống.

Cố Trường Thanh xoay người bay lên, trong tay nhanh chóng đánh ra một đạo kim quang về phía linh quang kia. Hai đạo kình khí va chạm với nhau, Cố Trường Thành đã xuống lưng ngựa, quát:

- Là Cổ Dịch Phong, của Tẩy Nguyệt Phái. Tô Mặc, ngươi ở lại ngăn cản hắn, nhưng người khác đi theo ta, dùng Nhiên Huyết thuật!

Tất cả đệ tử Ưng đường vội vàng dùng Nhiên Huyết thuật đối với con ngựa đang cưỡi.

Một khi vận dụng Nhiên Huyết thuật, tốc độ của ngựa sẽ lập tức tăng gấp mấy lần, gần đạt tới tốc độ bay trên không trung, chỉ là sau đó con ngựa chắc chắn sẽ chết.

Người trong Ưng đường cũng biết bay, chỉ có điều nếu bay sẽ bị mất đi linh khí, tương lai bọn họ sẽ bị đuổi giết liên tục, cho nên cần phải hạn chế việc sử dụng linh khí cho tới khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ hoặc giả chết. Dùng ngựa có thể tiết kiệm được rất nhiều lực lượng của chính mình.

Sau khi dùng Nhiên Huyết thuật, bầy ngựa này chạy như điên, đồng thời, một gã thuộc hạ Ưng đường quay người lại, không chút do dự nghênh đón Cổ Dịch Phong.

Đây là một mệnh lệnh chắc chắn phải chết. Nhưng vào giờ khắc này, biểu hiện của các đệ tử Ưng Đường cực kỳ ưu tú, đối mặt với số phận tử vong cũng quyết không chùn bước.

Từ phía sau truyền đến một tiếng hô tức giận của cường giả:

- Muốn chết!

Tiếp đó là tiếng linh triều rít gào cùng tiếng huy động đao kiếm.

Đường Kiếp lẩm bẩm nói:

- Lại chết một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.