Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 124: Biện linh



Những ngày tiếp theo, Cố Trường Thanh mang theo Đường Kiếp, vừa tránh né Tẩy Nguyệt phái đuổi giết, vừa tiếp tục tìm kiếm tung tích chiếc hộp.

Đương nhiên mỗi ngày y cũng tra khảo Đường Kiếp, chỉ là không dám chém đi tay chân của hắn, bởi nếu mang người tàn phế lưu vong thì sẽ vô cùng phiền toái.

Đúng như Đường Kiếp nói, nếu như chặt toàn bộ tay chân đi, như vậy buộc phải tìm người cõng hắn đấy.

Thiên Khu ngày mười hai, tháng ba năm ba trăm bốn mươi bảy.

Cố Trường Thanh của Thiên Thần cung dẫn người trong Ưng đường đi bắt Đường Kiếp, học sinh Tẩy Nguyệt.

Đồng thời, Tẩy Nguyệt học viện cũng phát động tấn công, quét sạch Thanh Trúc Lâm khiến người trong Ưng đường bị thương nặng, Cố Trường Thanh dẫn theo những thủ hạ còn sót lại trốn thoát.

Ngày mười ba tháng ba, Cố Trường Thanh tập kích bất ngờ, trong một ngày đã diệt hai đội buôn, sau đó liền vội vàng bỏ trốn.

Tẩy Nguyệt phái truyền lệnh tới tất cả các môn phái lớn nhỏ trong cả nước, gặp Cố Trường Thanh giết chết không tha!

Cùng ngày đó, Lâm Đông Thăng bị xử tử.

Ngày mười lăm tháng ba, Cố Trường Thanh lao tới Dân Châu, tập kích Minh Thành, đã giết chết Minh Thành, Đường chủ Phân đường của Tẩy Nguyệt phái, sau khi hủy truyền tống trận lại tiếp tục chạy trốn.

Ngày mười bảy tháng ba, Cố Trường Thanh bày cạm bẫy tại núi Cùng Dư, một kích giết chết mười tám đệ tử của Thanh Tùng môn đến đây truy bắt y. Trưởng lão Vu Hải của Thanh Tùng môn bị chết trận, bản thân Cố Trường Thanh cũng bị thương.

Tẩy Nguyệt phái tức giận treo giải thưởng, người mang được đầu của Cố Trường Thanh tới sẽ được thưởng một viên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan thượng phẩm và không phải nộp phí một năm.

Đồng thời phái Đỗ Hồng Dương, Bắc Thương Hàn, Cổ Dịch Phong và nhiều cường giả hùng mạnh khác của Tẩy Nguyệt phái bắt đầu tiến hành đuổi giết. Tạ Phong Đường thì trở về học viện, tiếp tục chủ trì cục diện.

Ngày mười tám tháng ba, Đỗ Hồng Dương đuổi theo Cố Trường Phong tới hồ nước bên cạnh Tam Sơn, không ngờ lại bị Cố Trường Thanh lấy phương pháp vàng thau lẫn lộn lừa gạt. Sau đó, y dùng thuật Ngũ Hành Độn pháp lần thứ hai, lại thoát đi lần nữa.

Ngày mười chín tháng ba, đội quân của Cố Trường Thanh bất ngờ đánh úp một đội buôn của Tẩy Nguyệt phái. Lúc này, khắp Văn Tâm quốc, không ai là không biết đến tên Liệp Ưng Thiên Thần.

Là người đứng đầu Ưng đường, chuyên lo việc truy đuổi tại Thiên Thần cung, kinh nghiệm trốn tránh của Cố Trường Thanh cực kỳ phong phú. Mặc cho Tẩy Nguyệt phái phái ra rất nhiều cao thủ, Cố Trường Thanh vẫn có thể tìm ra cơ hội chạy trốn, cho dù không có cơ hội cũng vẫn có thể tạo ra cơ hội.

Cố tình bố trận, dương đông kích tây, vây Ngụy cứu Triệu, cách phản chiến của y vô cùng thành thục, giống như thủ pháp ở trong tay. Dưới sự đuổi giết sít sao của Tẩy Nguyệt phái, Cố Trường Thanh lại có thể vừa chạy trốn vừa đùa giỡn, quả thật là khiến cho người ta cực kỳ thán phục.

Bị Cố Trường Thanh mang đi, Đường Kiếp thật sự đã được chiêm ngưỡng một vở kịch lớn đầy sống động về sự đuổi bắt và phản kích đến từ tu giới.

Việc truy bắt và chạy trốn tại tu giới khác người phàm rất nhiều. Ngoài chuyện phải có đầy đủ kiến thức ra thì còn phải có được năng lực phong phú và đa dạng. Làm thế nào để nhận ra những năng lực này? Làm thế nào để có thể phá giải? Làm cách nào mới lợi dụng được sở trường của mình một cách hợp lý nhất? Đó là những vấn đề cực kỳ quan trọng.

Núi Nam Vị.

Đây là một ngọn núi lớn nằm ở sâu trong Văn Tâm Toàn Châu.

Một đoàn người đang nhanh chóng đi trên đường núi, chính là người của Ưng đường.

Đột nhiên, một tên áo ten gầy còm thấp bé đi đầu hàng bỗng giơ tay lên, mọi người đồng loạt dừng bước.

Cố Trường Thanh đi lên vài bước, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Phía trước có dấu vết linh khí bàn tụ cách đây không lâu.

Tên áo đen kia trả lời. Y tên là Trịnh Phi, là người có khả năng thăm dò giỏi nhất trong Ưng đường.

Cố Trường Thanh lập tức phất tay một cái vào khoảng không, dường như đã nắm được không khí rồi đưa lên mũi ngửi. Sau khi hít hà vài cái, y cau mày nói:

- Đúng vậy, là yêu khí. Phía trước có yêu vật nhưng thực lực không mạnh, không cần để ý tới, chúng ta đi tiếp thôi.

Lúc này mọi người mới tiếp tục tiến lên phía trước.

Đường Kiếp liền chạy tới, tò bò hỏi:

- Vừa rồi ngươi dùng Bộ Phong thuật hả? Nhưng Bộ Phong thuật không dùng để phá pháp thuật hệ phong mà, đúng không? Sao ngươi lại có thể phân biệt được linh khí?

Cố Trường Thanh cười nói:

- Cái ta dùng để phân biệt linh khí không phải là thuật mà là người. Thuật pháp là cái chết, người là cái sống. Nếu ngươi có thể nắm giữ được ảo diệu bên trong thì có thể dùng Bộ Phong thuật để nhận ra linh khí, dùng Phong thuật cũng có thể.

- Đã rõ, như vậy cũng giống như chiếc đũa, có thể dùng nó để ăn cơm, cũng có thể dùng để giết người, chỉ con người mới quyết định được tác dụng của nó như thế nào mà thôi.

- Đúng vậy!

Cố Trường Thanh yêu thích gật đầu.

- Nhưng yêu bản Thông Linh thú và Yêu Linh vốn là một thể, làm sao mới có thể nhận ra?

Cố Trường Thanh trả lời:

- Yêu mặc dù Thông Linh nhưng lại uống máu ăn thịt, trong linh khí có mùi vị tanh nồng, thô bạo, lại không biết cách che lấp, nên đi qua sẽ thấy rất nặng mùi. Ngươi đứng đầu kỳ thi học kỳ, chắc hẳn đã biết rõ linh khí cũng có linh tính đấy.

- Vâng.

Đường Kiếp trả lời:

- Khí có linh, thần thông biến hóa, vì có linh tính cho nên mới được gọi là Linh Khí. Tuy chỉ là hai chữ linh khí nhưng lại ẩn chứa ngàn vạn, bao quát vô cùng. Nó có thể biến hóa kinh người, sinh ra đủ loại hiệu quả không thể tin nổi.

- Đúng vậy, chính là như thế.

Cố Trường Thanh hài lòng gật đầu, cứ như vậy giảng giải cho Đường Kiếp cách nhận ra yêu linh.

Lúc nói tới đoạn cao trào, Đường Kiếp lại tự mình tự cảm nhận linh khí, quan sát xung quanh, quả thật là cũng khá ra dáng, tới mức ngay cả Cố Trường Thanh cũng phải khen tên tiểu tử không tệ. Tuy thiên phú tu luyện của hắn không tốt nhưng khả năng lĩnh ngộ lại cực kỳ phi phàm. Rất nhiều thứ chỉ cần chỉ qua một lần, Đường Kiếp thậm chí còn có thể suy một ra ba.

Y muốn tìm ra chỗ Đường Kiếp cất giấu Binh giám, không ngờ Đường Kiếp đã không ương ngạnh mà lại còn biết sử dụng một vài cách nhõng nhẽo.

Bởi vậy, một bên muốn học, một bên cũng có tâm dạy, trong lúc vô tình, càng lúc càng hợp nhau.

Chuyện giống như vậy đã bắt đầu từ vài ngày trước rồi. Mỗi lần Cố Trường Thanh sử dụng cách nào đó tránh được truy kích, Đường Kiếp sẽ nhanh chóng chạy tới hỏi đạo lý trong đó, Cố Trường Thanh cũng luôn vui vẻ chỉ giáo cho hắn.

Thời khắc này, thấy Đường Kiếp vui vẻ học tập, Cố Trường Thanh nói:

- Cách phân biệt linh thuật này nhìn như đơn giản, nhưng lại là bài tập cơ bản nhất của thuật truy đuổi và tránh truy đuổi. Nếu phát triển đến mức tận cùng, có thể thấy được rõ ràng mọi việc diễn ra quanh thân, cho dù là thuật ẩn thân mạnh nhất thì cũng không thể gạt được. Nếu tiến thêm một bước nữa chính là có thể nhìn được khí hậu, thời tiết của từng khu vực khác nhau, mặc dù không thể bấm ngón tay tính toán ra huyền diệu, nhưng vẫn có thể coi là khá thông suốt. Lúc ngươi ở trong học viện cũng đã được nghe qua một vài miêu tả về tiên sư hùng mạnh, đại loại là tâm niệm vừa chuyển đã lập tức nhận ra quanh thân có biến. Mặc dù nghe huyền ảo nhưng thực chất chính là do nguyên nhân này. Đương nhiên, nói là ngàn dặm có lẽ hơi khoa trương một chút, nhưng muốn biết được vị trí của linh thức quả thật vẫn là chuyện dễ dàng. Ngược lại, nếu không hiểu biết gì về chuyện này, cho dù thần thức mênh mông, có thể đạt tới ngàn dặm, thì cũng chỉ là trợn mắt đơn thuần mà thôi.

Nghe được lời này, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, Cố Trường Thanh lại cười nói:

- Thật ra, Thiên Thần cung ta thuật pháp mênh mông, thần thông quảng đại, phân biệt linh thuật đã là cái gì? Nếu ngươi chịu giao Binh giám ra, Thiên Thần cung ta có thể lập tức cho ngươi trở thành chân truyền, tùy ý lựa chọn sư phụ trong vô số tiền bối đại năng, Chân Quân, Thiên Tôn, Tiên Đài... Ngay cả Cố Trường Thanh ta cũng có thể đi theo làm tùy tùng của ngươi. Cánh tay đã mất của ngươi cũng có thể tái sinh. Những gì Tẩy Nguyệt học viện có thể đưa cho ngươi, Thiên Thần cung ta cũng đều có thể cho ngươi, thậm chí còn nhiều hơn gấp trăm lần.

Lại nữa rồi.

Sau mỗi lần dạy xong, Cố Trường Thanh đều nói ra những lời tương tự thế này, Đường Kiếp cũng đã sớm quen với điều đó.

Đường Kiếp thở dài:

- Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy. Thật ra ta cũng muốn, nhưng ta không phải là Đường Kiệt, ta cũng không có Binh giám.

Cố Trường Thanh nhíu mày, nói:

- Đường Kiếp, chuyện tới nước này mà ngươi vẫn còn thề thốt phủ nhận, có phải là rất quá đáng không?

- Ta biết cho dù ta nói như thế nào thì ngươi cũng vẫn không tin. Bởi vì những người tại An Dương kia đã chỉ ra và xác nhận, còn cả những sự viêc xảy ra nữa, đúng là ta có nhiều chỗ giống với Đường Kiệt, thậm chí ta cũng hiểu trận đạo nhưng vẫn giấu giếm.

Đường Kiếp cười cười:

- Ngươi có rất nhiều lý do chứng minh ta là Đường Kiệt. Nhưng đáng tiếc, ta thật sự không phải.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trường Thanh nói:

- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vẫn không phải là Đường Kiệt.

Cố Trường Thanh nghe xong, trong lòng hơi kinh ngạc.

Thành thật mà nói, y thực sự không rõ rốt cuộc Đường Kiếp đang giở trò quỷ gì, lúc này phủ nhận là có ý nghĩa gì?

Nói hắn sợ hãi sao?

Hắn một chút cũng không sợ!

Nói hắn không sợ?

Hắn lại không thừa nhận!

Không sai, mỗi sự kiện hắn làm đều chứng minh hắn là Đường Kiệt, nhưng miệng của hắn lại chưa từng thừa nhận qua.

Điều này làm cho y không thể nghĩ ra, lại càng không thể lý giải nổi.

Cố Trường Thanh đang suy tư, đột nhiên Đường Kiếp lên tiếng:

- Ta biết nhược điểm của ngươi là gì rồi.

- Cái gì?

Cố Trường Thanh khó hiểu hỏi.

Đường Kiếp rất nghiêm túc trả lời:

- Ngươi không hiểu chính trị!

Ngươi không hiểu chính trị.

Đây là Đường Kiếp đánh giá Cố Trường Thanh.

Mặc dù không quá lâu sau, y đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của lời nói này, nhưng trong lúc nhất thời, y vẫn ngẩn ra đấy.

Bản thân đường đường là Ưng chủ Ưng đường lại bị một tên tiểu tử thối tha mười sáu, mười bảy tuổi dạy dỗ.

Sắc mặt Cố Trường Thanh biến đổi kích liệt, đang muốn dạy dỗ tên khốn khiếp này một trận thì một gã thủ hạ Ưng Đường phụ trách cảnh giới phía sau bỗng kêu lên:

- Linh khí phía sau đột ngột tăng lên.

Cố Trường Thanh xoay mạnh người lại, hai tay thi triển ấn pháp, hóa ra một đạo tàn ảnh, rồi vệt một đường lên mắt của mình. Đường Kiếp biết đây là Ưng Mục thuật, chuyên dùng để quan sát khoảng cách xa. Dựa vào chiêu thức này, mỗi lần xảy ra biến cố, Cố Trường Thanh đều có thể biết trước.

Quả nhiên ngay sau đó, Cố Trường Thanh đã nói:

- Là Ngọ Huyền Quang. Người này chiến lực rất mạnh, không thể liều mạng với y, dùng phân thân máu thịt.

Lời này vừa ra, tất cả đệ tử Ưng đường đồng loạt vung đao lên cắt lấy một khối thịt lớn từ trên người mình. Đường Kiếp cũng bị cắt mất một khối thịt, tất cả đều bị ném đầy xuống đất.

Bọn họ lẩm bẩm vài từ, đột nhiên những khối thịt trên mặt đất chợt biến thành một đám bóng người, chính là hình ảnh đệ tử Ưng đường.

Cố Trường Thanh chỉ tay về bên cạnh, đám phân thân máu thịt này lập tức chạy đi.

Cùng lúc đó, Triệu Tân Quốc tung ra một vật, tạo thành lớp mây mù che khuất toàn bộ mọi người.

Đây là pháp bảo hộ thân mà mẫu thân đã cho y lúc y từ Mạc Khâu chạy tới Văn Tâm. Y ngại đây là vật của nữ tu, không muốn sử dụng. Không ngờ vật này đã giúp y nhiều lần vượt qua hung hiểm.

Chỉ sau một lát, trên bầu trời bỗng xuất hiện một bóng người bay tới, phía sau là hơn mười tên đệ tử mặc chiến giáp Chiến Bộ màu bạc, giẫm lên đỉnh đầu đám người Cố Trường Thanh, sau đó xoay người đuổi theo đám phân thân máu thịt kia.

Nhìn bóng bọn họ đi xa, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Tân Quốc đang muốn thu lại lớp mây mù thì đột nhiên Cố Trường Thanh túm lấy tay Triệu Tân Quốc, thấp giọng nói:

- Đợi một chút.

Lại một lúc lâu sau, một bóng người bất thình lình hiện ra từ chỗ tối, nhanh chóng bay về phía xa.

Hóa ra, chẳng biết từ lúc nào, vẫn còn có một ngươi mai phục gần đây.

Mãi cho đến khi người kia đi xa, Cố Trường Thanh mới nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Tất cả mọi người lại thở phào lần nữa.

Đúng lúc này, sau khi thu mây mù về, Triệu Vân Quốc lại hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Đi? Chúng ta đi đâu đây?

- Hả?

Cố Trường Thanh nhìn Triệu Tân Quốc, nói:

- Đương nhiên là tới phố Thập Lý, số ba mươi sáu vừa báo, đêm nay có đội buôn đi qua nơi đó.

- Ta thấy đi cũng chỉ uổng phí thời gian mà thôi.

Triệu Tân Quốc âm trầm nói.

Cố Trường Thanh nhíu mày, hỏi:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Có ý gì? Ý ta là ta đã chịu đủ lắm rồi!

Triệu Tân Quốc lớn tiếng hét lên:

- Cố Trường Thanh, ngươi đang mang chúng ta đi chết.

Trong lòng của y vô cùng phẫn nộ. Thời khắc này, ngay cả tiếng Ưng chủ cũng không kêu lên.

Ngũ Lang bên cạnh vội nói:

- Tân Quốc, sao ngươi có thể nói chuyện với Ưng chủ như vậy?

- Không mượn ngươi xen vào.

Triệu Tân Quốc quát lên:

- Rõ ràng đã bắt được Đường Kiếp mà vẫn còn phải chạy ngược chạy xuôi. Tìm cái hộp gì? Cố Trường Thanh, ngươi đang lãng phí thời gian, lãng phí tính mạng của mọi người. Xem bộ dáng của chúng ta bây giờ, chúng ta còn có thể chạy bao lâu?

Nói xong y chỉ vào mọi người đứng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.