Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 13: Lời thề lớn



Đêm càng thêm thâm trầm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trong đình nhỏ, Hư Mộ Dương nốc từng cốc rượu lớn. Rượu vào cổ họng như thiêu đốt. Hắn không dùng linh khí để tiêu hóa mà để rượu lan tỏa ra toàn thân, cảm giác hơi choáng váng, nhưng lại hứng trí lên ngân giọng ngâm:

- Nhớ thời niên thiếu, hồi xưa chơi thượng uyển, xe ngựa tấp nập, hoa nguyệt đang hồi xuân thì. Mơ về nơi biên ải xa xôi, gió tây nổi buồn giữa sóng xanh, đâu là đường về!

Bài thơ nhớ thời niên thiếu này là hắn làm lúc cao hứng. Hắn vốn không phải là thi nhân nổi tiếng gì, nhưng sinh ra trong nhà làm quan nên cũng đọc không ít sách. Trộn những câu của người đời trước vào với nhau lại thêm cảnh hôm nay cũng coi như là hợp thời.

Nhưng chính trong lúc hắn tin miệng nhặt ra thì một âm thanh lanh lảnh từ cửa truyền đến:

- Giao ra Huyền Binh giám thì nơi đâu cũng là đường về. Hư Mộ Dương thân mang bảo vật quý, than với ánh trăng trong khoảng không. Chung quy không bằng vật quy về chủ cũ, lạc đường biết đường về!

Cùng với giọng nói đình viên đột nhiên đã xuất hiện ba người.

Đi đầu là một lão già mặc áo tím, thân hình người này không cao, nhưng lại rất có khí thế, làm cho người ta không thể kìm được mà tập trung chú ý vào ông ta.

Lúc này ông ta cũng chắp hai tay sau lưng nhìn Hư Mộ Dương, mắt lộ ra vẻ uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhìn thấy người này Hư Mộ Dương liền nói:

- Hóa ra là Vô Niệm đại nguyện chủ đích thân giá lâm!

Tứ đại chân quân Thiên Thần Cung thì Vô Niệm chân quân đứng thứ hai, quản lý việc giám sát trong Thiên Thần Cung, uy danh vô vùng lớn, vì tu luyện Đại Nguyện thần thông của Thiên Thần Cung nên người xưa còn gọi là Vô Niệm đại nguyện chủ.

- Biết là Nguyện Chủ đích thân đến còn không mau quỳ xuống!

Giọng một người bên cạnh vang lên, y chính là Hà Xung người đã từng giao chiến với Hư Mộ Dương ở núi Thúy Vi, câu lạc đường biết lối quay về là do y nói.

Nhưng lão già áo tím này lại mặt mày bất động mà chỉ nói nhạt một câu:

- Không sao.

Ánh mắt nơi góc mắt Hư Mộ Dương đã quét qua một người khác bên cạnh ông ta, đấy là một thanh niên mặc áo trắng, mặt mũi lại có phần giống hắn.

Nhìn đến người này toàn thân Hư Mộ Dương run lên:

- Đại ca!

Mặc dù sớm đã đoán được e rằng lần này sẽ có người của Hư gia đến, nhưng hắn không nghĩ đến lại là đại ca Hư Nhược Cốc.

Lúc này Hư Nhược Cốc nhìn hắn một cái mặt không chút biểu cảm chỉ lạnh nhạt nói:

- Cha mẹ rất nhớ đệ, trả hết đồ cho Thiên Thần Cung về với ta đi.

- Bố… Mẹ

Hư Mộ Dương khẽ líu ríu một chút hai từ này trên một lộ ra nụ cười chua xót:

- Giờ bọn họ vẫn tốt chứ?

- Không tốt, nửa năm gần đây vì đệ mà họn sống không hề dễ dàng. Lần này huynh đến là để đưa đệ về gặp họ.

- Gặp bọn họ…

Trong ánh mặt Hư Mộ Dương lộ ra chút phiền muộn:

- Đệ còn có thể gặp được họ sao?

- Đương nhiên là được rồi.

Lúc này cuối cùng Vô Niệm nguyện chủ cuối cùng cũng lên tiếng:

- Hư Mộ Dương, thực ra ngươi đã hiểu nhầm ngay từ đầu, nói gì đi nữa Hư gia cũng là một trong tứ đại gia ở Mạc Khâu, Thiên Thần Cung sẽ không ra tay với người mình, bọn ta chỉ định sau khi sự đã thành sẽ dùng thuật rửa tâm với cậu để xóa đi trí nhớ trong não.

Tẩy thần thuật, một loại bí thuật tiên gia có thể làm người bị thi thuật mất đi trí nhớ. Mặc dù thần thuật lớn mạnh, nhưng không thể chọn tính sử dụng. Chỉ cần dùng thì không chỉ mất hết trí nhớ mà đến cả thần niệm cũng sẽ biến mất. Người bị thi thuật sẽ dừng lại ở mức thiên tâm này không thể tiến thêm một mức nào nữa.

Lúc nghe đối phương nói thế Hư Mộ Dương cười ha hả nói:

- Không còn trí nhớ nữa ta còn là ta sao?

Không còn trí nhớ thì đến cả kiến thức về trận đạo ta cũng không còn nữa, đến cả một pháp quyết cũng nặn không ra, không còn hành vi thiên tâm cảnh, lại không dùng nổi bất cứ pháp thuật gì nữa, đến cả linh đồ cũng chưa chắc đã sánh được. Có thể nói thẳng ra là phế, hơn nữa sở dĩ người đối với người là vì có trí nhớ, mới có nhận thức về thế giới này.

Không còn trí nhớ có khác gì với đứa trẻ vừa sinh ra?

Huống hồ tẩy thần thuật sử dụng phức tạp, lời này của ông ta cũng chưa chắc đã là thật. Hơn nửa chỉ là cho Hư gia một lời giải thích mà thôi.

- Còn tốt hơn chết, chỉ cần cậu chịu cho tôi dùng thuật Sưu hồn, điều tra trí nhớ của cậu, xác nhận cậu không truyền thông tin ra ngoài, đồng thời giao đồ ra cho bọn ta thì ta lấy danh dự của chân quân đảm bảo sẽ không giết cậu, chỉ tẩy đi trí nhớ rồi trả lại cậu cho Hư gia. Đây cũng là điều kiện ta đồng ý với Hư Hoài Lễ.

Thuật sưu hồn là một thuật pháp đau đớn hơn thuật tẩy tâm. Nhưng sau khi sử dụng thì người bị thi thuật đau đớn khôn cùng, nhẹ thì thần hồn bị thương, nặng thì biến thành đần độn.

Sưu hồn trước, tẩy thần sau, đây là giày vò lớn nhất với người sống, khổ hình trong thiên hạ cũng không sánh được. Nhưng lúc này lời nói ra từ miệng Vô Niệm nguyện chủ thật nhẹ nhàng, lại miêu tả sơ lược dường như vô cùng nhẹ nhàng vậy.

Nhìn từ góc độ của ông ta, Hư Mộ Dương trộm bảo vật quá của Thiên Thần Cung để cho hắn một đường sống đã là nể mặt Hư gia lắm rồi, đây là hành động đại từ đại bi của Thiên Thần Cung.

Trong lòng Hư Mộ Dương vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Vô Niệm nguyện chủ:

- Thu hồn của ta, tẩy thần ta. Thích Vô Niệm ông ác thật, không hổ là quản lý giám sát của Thiên Thần Cung. Nhân vật lớn làm người ta nghe đến phải sợ hãi, nhưng lần này chỉ e ông không được như ý rồi!

Lúc này lòng hắn phẫn nộ đến cả Vô Niệm nguyện chủ cũng không thèm gọi nữa mà gọi thẳng tên thật của đối phương.

Rồi đột nhiên đứng lên linh khí toàn thân bắt đầu khởi động tỏa ra chiến ý mạnh mẽ, đến cả Chân Quân Tử Phủ cũng không hề lùi bước.

Nhìn thấy cảnh này Hư Nhược cốc kinh hãi thất sắc:

- Tam đệ, đệ làm gì đấy? Đừng hồ đồ!

Lúc này cuối cùng anh ta cũng đã lộ ra sự thân thiết chôn giấu trong lòng.

Sắc mặt Vô Niệm nguyện chủ hơi trầm xuống:

- To gan!

Ông ta cũng không làm gi chỉ trợn mắt, không khí như dẻo đi mà đọng lại. Linh khí toàn thân Hư Mộ Dương bốc ra bị chặn lại không thể mảy may thoát nổi ra bên ngoài.

Cùng lúc Hà Xung đã xông đến chỗ Hư Mộ Dương, tay phải tóm qua chỗ hắn quát lên:

- Hư Mộ Dương còn không bó tay chịu trói!

Hư Mộ Dương bị áp chế không thể động đậy được, nhưng lại không hề sợ hãi mà cười lớn:

- Chân Quân Tử Phủ hiểu thấu trời đất, chỉ cần một niệm thần thông tự thành. Ta thật muốn xem ông niệm tu vi của vạn pháp sinh có thể ngăn cản ta không!

Nói xong linh quang toàn thân hắn bốc lên hừng hừng, nổ ra khí thế kinh thiên, đến cả Vô Niệm nguyện chủ cũng không áp chế nổi.

Sắc mặt ông ta có chút thay đổi:

- Không xong rồi, hắn muốn tự nổ Thiên Tâm!

Thích Vô Niệm không nghĩ được là Hư Mộ Dương lại quyết đoán đến thế, thà tự sát cũng không cho ông ta cơ hội.Trong lúc kích động hai tay đạp lại một lực uy áp ngất trời ập đến từ bốn phía, đồng thời quát:

- Hư Mộ Dương đừng kích động, hãy nghĩ cho Hư gia…

Hư Mộ Dương cắt đứt lời hắn nói:

- Ta là đang nghĩ cho Hư gia, chỉ cần ngày nào các ngươi còn chưa lấy được Binh giám thì ngày đó còn chưa ra tay với Hư gia! Ta sớm đã có sắp xếp, nếu như sau khi ta chết Thiên Thần Cung ra tay với Hư gia thì chuyện về Binh giám cả thiên hạ sẽ đều biết. Đại ca à, nói ra thì huynh cũng không biết Binh giám rốt cục là cái gì đúng không?

Hư Nhược cốc ngạc nhiên:

Hắn đúng thật không biết Binh giám là gì.

Người của Hư gia chỉ biết Hư Mộ Dương đánh cắp bảo vật quý của Thiên Thần Cung, chắc là có liên quan đến chuyện bọn họ mời mở kho báu, nhưng trước giờ không hề biết trong kho báu này có gì, giá trị bao nhiêu.

Kho báu trong thiên hạ rất nhiều, nhưng không phải cái nào cũng đáng để người ta phải liều mạng. Sự truy sát của Thiên Thần Cung với Hư Mộ Dương cũng có thể thấy được mức độ quan trọng của kho báu, vì vậy không thể làm căn cứ tính toán.

Giờ nghe ra thì giá trị của kho báu này là vượt xa sức mạnh của khả năng tưởng tượng, mạnh đến nỗi có thể làm Thiên Thần Cung diệt cả Hư gia, điều này làm Hư Nhược Cốc cũng hơi kinh ngạc.

- Cái gì?

Thích Vô Niệm nghe xong lời của Hư Mộ Dương trong lòng cũng chấn động, không ngờ hắn lại còn chiêu này.

Tâm thần ông ta run rẩy tiên pháp cũng lập tức bị ảnh hưởng, trong lúc hoảng hốt linh áp cũng giảm đi vài phần.

Linh quang toàn thân của Hư Mộ Dương nhân cơ hội này bùng phát hoa thành một toán hào quang dâng lên ngút trời chiếu sáng cả một khoảng trời đêm trông giống như mặt trời ló rạng đông.

- Không xong!

Thích Vô Niệm biết ngay là không hay, tâm niệm lập tức thay đổi, hai tay cùng đẩy ra:

- Lồng càn khôn, lên!

Một vòng bảo hộ tiên lực trùm lấy ba người.

-Tam đệ đừng!

Hư Nhược Cốc đau đớn điên cuồng gào thét

Hư Mộ Dương nhìn Hư Nhược Cốc một cái, mắt đã ươn ướt.

- Tạm biệt đại ca, kiếp này Hư Mộ Dương không báo đáp được cha mẹ, tất cả chỉ còn nhờ đại ca thôi…

- Không!

Trong tiếng thét xé ruột gan của Hư Nhược Cốc thi linh khí trong cơ thể Hư Mộ Dương đã mãnh liệt cuộn trào phun ra từ trong các huyệt vị và lỗ chân lông trên khắp cơ thể còn mang theo cả máu.

Linh khí trào ra như sóng biển hóa thành con sóng lớn động trời tràn ra bốn phía, trượt qua lồng càn khôn làm phát ra vô số ánh lửa.

Cả căn nhà hóa thành đống hoang tàn, dư thế vẫn không giảm xông về phía trước nghiền nát suốt cả đường đi, làm tất cả mọi thứ xung quanh đều san thành đất bằng.

May mà chỗ bọn họ ở hẻo lánh bốn bên hoang vu không người. Nhưng cả một vùng núi non đều là một cảnh chấn động, vô số hoa quang dâng lên ngút trời.

Nếu như trước đấy nói mặt trời mọc thì ánh lửa bây giờ là mặt trời đã lên cao. Đến cả phủ An Dương cách đấy mấy dặm cũng chìm trong trận mưa ánh sáng, cả thành phố lắc lư trong gió mây.

- Kẻ nào dám gây chuyện trong Phủ An Dương?

Trong phủ đã lác đác vài người lao ra cùng nhau nhìn về nơi xảy ra chuyện.

Thứ đấy như sóng linh hải như gió mây phấp phới chấn động làm cho mọi người đều mặt mày tái mét.

Linh áp, linh uy ghê gớm như thế thì thực lực như thế nào mới có thể tạo ra chứ?

- Xảy ra chuyện lớn rồi.

Một người tu hành trong phủ An Dương nói giọng khô khốc.

—————————————

Bạch mã phi nhanh đến đường cổ An Dương.

Đường Kiếp ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Linh tuyến kia, nhưng không cách nào thoát nổi.

Y thấy mình rời nhà càng ngày càng xa, tim lại càng ngày càng lạnh.

- Không, không ta phải quay về!

Đường Kiếp hô to.

Hắn vật lộn vận chuyển tâm pháp Tàng Tượng Kinh hấp thụ linh khí. Mặc dù biết là không có tác dụng gì, nhưng y phải cố gắng thử một phen.

Linh khí tóan loạn trong cơ thể, đâm cho Đường Kiếp đau đớn vô cùng, nhưng y vẫn không ngừng lại tiếp tục mượn linh lực trong cơ thể nhằm thoát khỏi sự trói buộc.

Đúng vào lúc này hắn đột nhiên cảm thấy dường như có linh khí hòa vào mạch máu biến mất. Cùng lúc này một sợi linh tuyến đang trói hắn lại đứt ra khi hắn giãy dụa.

Hắn ngẩn ra rồi mừng rỡ tiếp tục cổ động linh khí, càng nhiều linh khí hòa vào mạch máu, hắn cảm thấy máu toàn thân như sôi trào gần như muốn nổ tung.

Tình cảnh này quái dị như thế Đường Kiếp chưa từng thấy qua, nhưng hắn vẫn không suy nghĩ gì mà làm vậy, vì hắn cảm thấy lúc này khí lực của mình phát triển mạnh mẽ.

Càng nhiều linh khí hòa vào mạch máu hơn, Đường Kiếp đột nhiên hét một tiếng hai tay đột nhiên chấn động. Chỉ nghe thấy tiếng cách cách liên thanh, những sợi linh tuyến vây quanh người y đều bị đứt đoạn.

Cùng với việc linh tuyến đứt đoạn thì Bạch Mã cũng hí một tiếng ngã xuốn đất rồi lập tức hóa thành ngựa giấy.

Đường Kiếp vồ hụt ngã mạnh xuống đất.

Nhưng hắn liền nhảy lên sau đó, cũ ngã vừa rồi rất nặng nhưng y lại không hề bị thương, chỉ cảm thấy toàn thân trào dâng lực khí không thể tả nổi, nhìn thấy Bạch Mã hóa giấy giận dữ kêu lên:

- Không, đứng dậy đưa ta quay về!

Con ngựa giấy nằm trong lòng bàn tay không động đậy, mặc hắn trút linh khí thế nào cũng không hóa lại nổi nữa.

Đường Kiếp bất đắc dĩ chỉ đành vứt ngựa giấy đi quay người chạy về nhà.

Hắn không phải là đến để chém giết với người của Thiên Thần Cung, mà chỉ mong có thể kéo Hư Mộ Dương đi trước khi chúng đến.

Cho dù Hư gia có đèn mệnh thì đã sao? Cùng lắm thì hắn và Hư Mộ Dương đem Binh giám trốn dưới phái Tẩy Nguyệt, hắn không tin Thiên Thần Cung dám đuổi giết đến tận phái Tẩy Nguyệt!

Tất nhiên là có khó khăn, nhưng kiểu gì cũng có cách, không được dễ dàng buông xuôi!

Nhưng vừa chạy ra chưa được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng tiếng nổ ầm ầm, hào quang ngút trời chiếu sáng chân trời.

Rõ ràng là ngôi nhà trước kia của mình.

- Không! Hư đại ca!

Đường Kiếp đau khổ thét lên.

Giây phút đấy lòng hắn đã hiểu ra trên thế gian này không còn Hư đại ca nữa.

Ngẩn ngơ nhìn khói phía xa đột nhiên Đường Kiếp quỳ phịch một tiếng xuống đất.

Ánh mắt giận dữ phát ra sát ý ngút trời, y hướng về chân trời hô lớn:

- Hư đại ca, lên đường bình an!

- Hôm nay Đường Kiếp phát lời thề lớn…Lấy Tâm Ma thề. Lòng này mãi khắc ghi, chỉ cần Đường Kiếp còn trên đời một ngày thì nhất định sẽ tiêu diệt Thiên Thần Cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.