Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 134: Kinh Môn Kỳ



- A.

Người chết phát ra một tiếng rít thê lương.

Mọi người đang trong trạng thái chiến đấu kịch liệt, đều quay đầu lại, nhìn thấy ngón tay của Đường Kiếp rút ra khỏi cổ họng của tên đệ tử kia.

- Đường Kiếp.

Đồ Bách Hùng trong mắt lộ ra tia quang mang kích động:

- Nói, Cố Trường Thanh có phải bị ngươi giết chết không?

- Vừa mới chết một huynh đệ lại chẳng quan tâm, ngược lại vội vã hỏi han tung tích Cố Trường Thanh. Thiên Diệt Tông quả là tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Đường Kiếp đứng lên, thuận tay bắt lấy một chút kim quang trong không trung nói:

- Về phần Cố Trường Thanh… Đúng vậy, gã đã chết, đầu của gã đang nằm trong túi Giới Tử.

Đường Kiếp vỗ vỗ vào túi t trên người.

Cố Trường Thanh thực sự đã chết?

Mọi người đều lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt tham lam nhìn vào chiếc túi trên người Đường Kiếp.

Đồ Bách Hùng ngoan độc nói:

- Giao chiếc túi ra đây, nể mặt Tẩy Nguyệt phái, ta sẽ không giết ngươi.

- Không giết ta?

Đường Kiếp cười cười:

;- Không giết ta, các ngươi phải trả lời Tẩy Nguyệt thế nào? Cho dù là Tẩy Nguyệt phái chỉ nhận đầu người không hỏi quá trình, các ngươi cướp đoạt thành quả của đệ tử Tẩy Nguyệt phái, không sợ tương lai ta trả thù sao? Đừng có dùng lời nói dối trẻ con đó để lừa gạt ta.

Đồ Bách Hùng ngẩn ra, sát khí trong mắt lại hiện lên:

- Chỉ là một học sinh Tẩy Nguyệt mà thôi, còn chưa trở thành đệ tử đâu, đừng có mà cuồng ngạo. Cho dù giết ngươi thì làm sao? Thiên Diệt Tông a mặc dù không phải tông môn lớn như Tẩy Nguyệt phái, nhưng cũng là môn phái có phân lượng cả đấy, không phải thứ mà một học sinh Tẩy Nguyệt có thể tiêu diệt được.

- Đó là điều tất nhiên.

Đường Kiếp cười nói:

- Thiên Diệt Tông ở Văn Tâm được coi như có chút địa vị, nếu không phải như vậy, các ngươi cũng không dám động thủ với ta. Cho dù sau này mọi chuyện có bại lộ, cùng lắm bồi thường một khoản tiền là xong, không

Nói xong hắn liếc mắt về hướng Ngọc Kiếm Môn ở bên cạnh.

Lúc nay hai bên đều dừng tay, cả hai đều tổn thương, dùng ánh mắt thù hận trừng đối thủ.

Lúc này nghe thấy lời Đường Kiếp nói, công tử hoa phục của Ngọc Kiếm Môn cười to nói:

- Đường công tử nói không sai, Thiên Diệt Tông làm việc quá mức bừa bãi, thậm chí ngay cả công lao của học sinh Tẩy Nguyệt cũng dám đoạt, quả thực là muốn chết.

Đồ Bách Hùn hừ một tiếng:

- Các ngươi cũng không tốt hơn ta là bao.

- Ít nhất bọn ta cũng không định giết Đường công tử.

Công tử hoa phục lại nói tiếp:

- Đường công tử, vừa rồi Ngọc Kiếm Môn chúng ta muốn cướp đầu người, quả thật là chúng ta không đúng Lãnh Hi Vũ tại đây tạ lỗi với công tử, nhưng tại hạ cam đoan với công tử, chúng ta tuyệt đối không có ý hại Đường công tử. Đường công tử thân là học sinh Tẩy Nguyệt, nên rất rõ ràng tác phong làm việc của Tẩy Nguyệt phái, nói cái gì thì chính là cái đó. Tẩy Nguyệt phái chỉ nói ai giao ra đầu người, liền được ban thưởng, chứ không nói ai giết Cố Trường Thanh sẽ được thưởng. Chính bởi vậy Ngọc Kiếm Môn cũng không có ý định giết người diệt khẩu, bởi vì không việc gì phải làm thế. Hơn nữa Ngọc Kiếm Môn làm việc không bừa bãi như Thiên Diệt Tông, chỉ biết lấy chém giết làm thủ đoạn.

Công tử mặc hoa phục lúc trước còn cao ngạo, ko để ai vào trong mắt, lúc này thấy Đường Kiếp tỉnh lại, lập tức thay đổi giọng điệu, không hề giống với biểu hiện trước đó của gã.

Gã nói mấy lời này cũng không phải giả, dựa vào tác phong làm việc của Tẩy Nguyệt phái, nói là giao đầu người đạt được lợi ích, chứ không hề quan tâm tới quá trình.

Kỳ thật Tẩy Nguyệt phái làm như vậy, cũng không phải không cố tình.

Trong Văn Tâm quốc các môn phái nhỏ chiếm đa số, Tẩy Nguyệt phái vẫn luôn cố gắng khống chế, đề phòng bọn họ lớn mạnh, uy hiếp đến địa vị của mình. Hiện tại treo thưởng Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, liền có thể rắp tâm hại người, khiến cho các môn phái đấu đá lẫn nhau.

Nói đơn giản, với Thiên Thần Cung, mọi chuyện đều lấy Binh Giám làm trọng, Đường Kiếp làm mục tiêu; còn ở Tẩy Nguyệt phái, chính là quét sạch ám tử Thiên Thần Cung, suy yếu lực lượng các môn phái khác, Đường Kiếp chỉ là quân cờ của họ, mục đích của hai bên hoàn toàn bất đồng.

Mọi người cũng đều hiểu được điều đó, nếu không vì như vậy, thế nào lại vừa nhìn thấy Đường Kiếp liền không kiêng nển mà xông vào chém giết? Nói trắng ra là kết quả của việc Tẩy Nguyệt phái dung túng.

Chẳng qua là Lãnh HI Vũ sẽ không nói thẳng ra, chỉ ngầm nhắc nhở mà thôi.

Nhưng lúc này sau khi Đường Kiếp tỉnh lại, sự tình lại xuất hiện chút biến hóa.

Hắn một kích vỡ binh, chỉ tay giết người, bản thân cũng đã biểu hiện một phần thực lức, lại thêm đầu người trong tay hắn, nếu ép hắn không chừng hắn có thể hủy diệt đầu người, như vậy tất cả moi người không ai đoạt được chút lợi ích nào cả.

Thiên Diệt Tông toàn kẻ khát máu thích chém giết quen rồi, thói quen là đánh trước nói sau. Bởi vì vậy nhìn thấy Đường Kiếp tỉnh lại, Đồ Bách Hùng vẫn dám lớn tiếng uy hiếp, đúng là laoij không có đầu óc điển hình, vì thế nên Đường Kiếp mới nói môn phái này có thể tồn tại đến bây giờ đúng là kỳ tích.

Ngọc Kiếm Môn lại không có tật xấu này, vị công tử hoa phục Lãnh Hi Vũ kia thấy tình hình không ổn, lập tức thay đổi thái độ, quay ra lấy lòng Đường Kiếp.

Lúc này sau khi nói xong, còn trực tiếp lấy ra một lọ đan dược ném về hướng Đường Kiếp:

- Đây là Chân Nguyên Đan coi như tại hạ dùng để tạ lỗi đi.

Chân Nguyên Đan ở dưới cấp Thoát Phàm Cảnh, được coi như là linh dược phụ trợ tu luyện tốt nhất, hàng năm tới đại lễ học viện Tẩy Nguyệt mới phát ra một chút, ngay cả Đường Kiếp giết chết Cố Trường Thanh cũng chỉ lấy được Bồi Nguyên Đan, chứ không có được Chân Nguyên Đan.

Nay Lãnh Hi Vũ vừa ra tay, liền xuất ra hẳn một lọ Chân Nguyên Đan, quả thực rất hào phóng.

Đường Kiếp không khách khí nhận lấy:

- Nếu như vậy, chuyện cướp đầu người lúc trước liền bỏ qua đi.

Lãnh Hi Vũ vội hỏi:

-Đa ta công tử rộng lượng. Tuy nhiên Thiên Diệt Tông lòng lang dạ sói, ngay cả Đường công tử cũng dám xuống tay, chi bằng chúng ta bắt tay diệt trừ Thiên Diệt Tông bọn họ.

Đồ Bách Hùng hừ nói:

- Trên con đường tu hành, mỗi bước đều hung hiểm, ai mà không phải từ trong bể máu bước ra chứ? Thiên Diệt Tông ta có thể tung hoành nhiều năm không đổ, các ngươi thực sự nghĩ rằng do Tẩy Nguyệt phái rộng lượng sao? Tuy nhiên, nếu như việc đã đến nước này, cùng lắm thì Thiên Diệt Tông ta xin lỗi là được rồi chứ.

Nói xong Đồ Bách Hùng cũng lập tức lấy ra một lọ Chân Nguyên Đan, ném cho Đường Kiếp.

Thiên Diệt Tông dù có khát máu thế nào chăng nữa, cũng biết lúc này không nên tiếp tục kinh suất, nếu không thực có khả năng mất cả chì lẫn chài.

Đường Kiếp đưa tay tiếp nhân, nói:

- Ngọc Kiếm Môn chỉ là muốn cướp đồ của ta, một lọ là đủ, Thiên Diệt Tông muố giết ta, cần ba lọ mới có thể hóa giải được.

Đồ Bách Hùng cười to:

- Được, thẳng thắn lắm.

Cũng không mặc cả, hai lọ Chân Nguyên Đan lại được ném tới.

Người tu hành làm việc đều có khuôn phép, nếu Đường Kiếp nói ba bình Chân Nguyên Đan giải quyết việc này, tương lai cho dù hắn nghĩ muốn nhắc lại nợ cũ, hắn cũng không có lý, ngay cả Tẩy Nguyệt phái cũng sẽ không giúp đỡ hắn.

Chính bởi vì thế, nên Đồ Bách Hùng mới phóng khoáng như vậy.

Đường Kiếp tiếp nhập đan dược, quả nhiên không nói gì nữa, dường như tất cả giết chóc lúc trước đều không liên quan gì tới hắn, chỉ thản nhiên nói:

- Chuyện lúc trước coi như xóa bỏ, giờ chúng ta nói chuyện kế tiếp. Các ngươi không phải đều muốn có được đầu của Cố Trường Thanh sao? Chuyện này đơn giản, muốn thì ra giá đi, ta bán cho các ngươi.

- Bán?

Cả hai phái đều ngẩn người ra.

Còn lão già kia thì thấp giọng nói:

- Kẻ này không đơn giản chút nào.

Đối mặt với kẻ muốn cướp của giết người, không có ý định trả thù, mà ngược lại nhân cơ hội làm ăn, chỉ riêng bản lĩnh này, kẻ trẻ tuổi bình thường khác đều không thể sánh bằng.

Nếu đổi là một người trẻ tuổi khác, chỉ sợ đã vội đồng ý với đề xuất của Lãnh Hi Vũ, cùng nhau dọn dẹp Thiên Sát Tông, nếu là như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi là may áo cưới cho người khác.

Nhưng giờ Đường Kiếp không thể hiện lập trường, mà chấp nhận hòa giải, bàng quan, tung ra thứ có thể mua bán, lập tức đưa bản thân vào thế bất bại, dễ dàng hóa giải nguy cơ của bản thân.

- Đúng vậy. Ngũ Khí Triều Nguyên Đan là linh dược để tấn công lên Thiên Tâm Cảnh, đối với ta mà nói còn rất xa xôi. Miễn một năm cung phụng lại chẳng có tác dụng gì, nếu các ngươi đã muốn, vậy hãy ra giá đi.

Đường Kiếp nói xong, từ trong túi Giới Tử lấy đầu của Cố Trường Thanh ra.

Nếu như lúc trước tai nghe là hư vô, thì hiện tại mắt thấy chính là thực.

Bức họa vẽ Cố Trường Thanh đã được Tẩy Nguyệt phái phân phát khắp nơi, tất cả mọi người đều quen thuộc với bộ dạng của gã, nhìn thấy đầu Cố Trường Thanh, trong mắt mọi người đồng thời hiện lên sắc thái cuồng nhiệt.

- Ngươi muốn cái gì?

Lãnh Hi Vũ lập tức hỏi.

- Đan dược tu luyện, thiên tài địa bảo, kỳ môn công pháp, pháp khí quý hiếm, tùy các ngươi thứ gì cũng được, tiền thì không cần, ta không thiếu tiền.

Đường Kiếp nói xong vỗ vỗ vào túi Giới Tử bên người nói.

Đồ Bách Hùng lập tức nói:

- Ba viên Thiên sát lôi châu.

Thiên sát lôi châu, là một trong những pháp khí hung ác nhất của Thiên Diệt Tông. Nghe nói loại lôi châu này uy lực cực lớn, chỉ cần một viên cũng có thể khiến trời long đất lở, cũng nhờ nó mà Thiên Diệt Tông mới xưng hùng được. Môn phái này sở dĩ dám càn rỡ như vậy, chính là dựa vào loại độc môn pháp khí này.

Đồ Bách Hùng sẵn sàng bỏ ra ba viên, ngay cả Đường Kiếp cũng có chút động tâm.

Lãnh Hi Vũ sắc mặt khẽ biến, nếu Đồ Bách Hùng hiện tại có thể đưa ra ba viên Thiên sát lôi châu, tức là trên người gã chỉ có ngần ấy?

Nếu là như vậy, khi giao chiến thì Ngọc Kiếm Môn tuyệt đối không có cửa thắng.

Tuy nhiên ngay sau đó Đồ Bách Hùng đã ngượng ngùng nói:

- Nhưng phải trở về Thiên Diệt Tông ta mới có thể giao dịch.

Nghe thấy vậy, Lãnh Hi Vũ cười ha hả:

- Ta biết mà, Thiên Diệt Tông các ngươi mà có ba viên Thiên sát lôi châu, thì làm gì có chuyện có thể cùng chúng ta giao dịch, hóa ra là trên người ngươi căn bản không có.

Đồ Bách Hùng đỏ mặt:

- Ba viên thì không có, nhưng một viên thì chắc chắn là có, vốn là dùng nó để đối phó với Cố Trường Thanh đấy, nhưng Cố Trường Thanh đã chết rồi. Đừng có chọc giận lão tử, nếu không bây giờ lão tử lập tức cho nổ chết ngươi.

Nói xong gã xoay cổ tay, một hạt châu mà đỏ đang nằm trong tay gã.

Nhìn thấy hạt châu này, sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng.

Đồ Bách Hùng cười gằn nói:

- Nếu không phải sợ cho nổ nó sẽ hủy mất đầu người, lão tử đã vứt nó ra từ lâu rồi, chứ việc gì phải ở đây mất công giao dịch. Tiểu tử, ngươi đồng ý hay không? Ba viên lôi châu đổi lấy đầu Cố Trường Thanh trong tay ngươi, rất đáng đấy.

Đường Kiếp sắc mặt không thay đổi nói:

- Ngọc Kiếm Môn còn chưa ra giá cơ mà.

Ánh mắt thiếu chủ Lãnh Hi Vũ của Ngọc Kiếm Môn, nhìn lôi châu trong tay Đồ Bách Hùng có chút kiêng kỵ, lúc này mới nói:

- Thiên sát lôi châu mặc dù tốt nhưng chung quy cũng chỉ có một viên, lại còn muốn Đường Kiếp công tử cùng về Thiên Diệt Tông với gã, nguy hiểm trên đường không cần ta phải nói, công tử chắc cũng đều hiểu. Ta ở đây có một bảo bối, vừa vặn thích hợp để Đường công tử dùng.

Nói xong liền từ trong túi Giới Tử bên hông lấy ra một vật là một lá cờ nhỏ.

Vừa thấy vật đó, toàn thân Đồ Bách Hùng run lên:

- Kinh Môn Kỳ? Hóa ra bát hoang kỳ nằm ở trong tay các ngươi.

- Bát hoang kỳ?

Đường Kiếp cùng có chút ngạc nhiên.

Bát hoang kỳ, hắn cũng đã từng nghe qua, là mộ bộ cờ trận thuộc hàng pháp bảo, tổng cộng có tất cả tám lá cờ. Nghe nói một khi tập hợp đủ một bộ, dùng chúng để bày trận có thể khiến uy lực của trận pháp đại tăng.

Trên thực tế thứ này đã không còn được coi là pháp bảo rồi, hiệu quả uy lực của nó nghe nói có thể ngang ngửa với thần châu, chỉ có điều sau này không biết sao lại thất lạc, tản mác tứ phương.

Không ngờ rằng thiếu chủ Ngọc Kiếm Môn Lãnh Hi Vũ lại có một lá.

Mặc dù chỉ là một lá cờ trận trấn Kinh môn, nhưng có vật ấy trấn thủ cũng có thể tăng mạnh hiệu quả của Kinh môn. Kinh môn chủ đạo gây loạn thần trí, cho nên vật này thích hợp nhất để làm các loại ảo trận.

Khi Lãnh Hi Vũ lấy ra Kinh Môn Kỳ, thực đúng khẩu vị của Đường Kiếp, thân thể hắn có khả năng luyện trận, lại có phương pháp luyện thể, cần có nhất kỳ thực không phải các loại pháp bảo chiến đấu, mà là những thứ có thể nâng cấp bảo vật của mình. Hơn nữa, loại pháp bảo này không giống Thanh Quang Kiếm hay Nhiếp Hồn Trảo, yêu cầu cực cao với người tu luyện, mà Linh Đài Cảnh cũng có thể dùng, vừa vặn thích hợp hắn sử dụng.

- Không tồi, là đồ tốt.

Đường Kiếp gật gật đầu ói:

- Tuy nhiên, thật đáng tiếc vì chỉ có một lá.

- Nếu là nguyên bộ, ai cùng ngươi trao đổi chứ.

Lãnh Hi Vũ cười nói:

- Thế nào? Giá trị Kinh Môn Kỳ của ta, không nhỏ hơn Thiên sát lôi châu phải không?

Đường Kiếp gật gật đầu:

- Là thứ đồ tốt.

Kinh Môn Kỳ cũng tốt, Thiên sát lôi châu không vậy, giá trị hai thứ này so với lợi ích mà đầu của Cố Trường Thanh mang lại, thấp hơn một chút.

Tuy nhiên đây cũng là chuyện bình thường, nếu không ai đồng ý mang ra trao đổi với Đường Kiếp chứ?

Đối với Đường Kiếp mà nói, chiếc đầu người này nếu đổi lấy thứ khác, lợi ích mới thực sự thay đổi lớn, bởi vậy cũng có thể chấp nhận giá này.

Lúc này thấy Lãnh Hi Vũ xuất ra Kinh Môn Kỳ, Đồ Bách Hùng liền kinh thường nói:

- Chỉ là một lá cờ rách thôi, có thể bày Kinh môn loạn tượng thì sao chứ, Thiên sát lôi châu của ta uy lực vô cùng, không cần biết ngươi ẩn núp nơi nào, đều chỉ có một chữ chết.

- Cùng lắm thì đồng quy vô tận.

Lão già kia hừ một tiếng, cũng lấy ra một vật, là một kiện phi toa.

- Nguyệt ảnh điện quang toa?

Sắc mặt Đồ Bách Hùng khẽ biến.

Nếu như nói Thiên sát lôi châu là một vũ khí giết cả một đám người, thì Nguyệt ảnh điện quang toa lại chỉ giết được một người, nghe nói nếu là Thoát Phàm Cảnh tập hợp đủ linh lực, thậm chí còn có thể phá vỡ hộ thể chân cương của Thiên Tâm Cảnh.

Những người này đều đến để đuổi giết Cố Trường Thanh, nếu nói trên người không có chiêu bài bí mật nào, là chuyện không thể xảy ra.

Nhìn tình cảnh hiện tại, Đường Kiếp nhanh chóng nói:

- Ta muốn Kinh Môn Kỳ.

- Đường Kiếp, ngươi dám.

Đồ Bách Hùng lớn tiếng quát, bệnh cũ của gã cuối cùng cũng không đổi được, nhìn Đường Kiếp giao dịch với Lãnh Hi Vũ, trong lòng không khỏi nổi lên sát ý.

Không ngờ Đường Kiếp căn bản không thèm trả lời, vung tay lên, đầu của Cố Trường Thanh đã bay về phía Lãnh Hi Vũ, đồng thời kim mang trong tay chợt lóe lên, một bó sợi dây màu vàng kim quấn láy Kinh Môn Kỳ trong tay Lãnh Hi Vũ thu về.

Túm được Kinh Môn Kỳ, Đường Kiếp mang theo Y Y và tiểu hổ bay ngược về phía sau:

- Chuyện này đã xong, muốn tranh muốn cướp là chuyện của hai nhà các ngươi, không liên quan tới ta.

Động tác của hắn quá nhanh, Đồ Bách Hùng chưa kịp bùng nổ gây náo loạn thì hắn đã hoàn thành xong giao dịch. Mắt nhìn thấy đầu ngươi đã rơi vào tay Ngọc Kiếm Môn, mục tiêu của Đồ Bách Hùng lập tức chuyển tới trên người Lãnh Hi Vũ, Đường Kiếp nhân cơ hội đó liền rời khỏi..

Chỉ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thét to, Đồ Bách Hùng hô lớn:

- Lãnh Hi Vũ, giao đầu người ra, tha cho ngươi khỏi chết.

Thiên Diệt Tông động tí là giết người, nhưng miệng lại thích nhất nói câu “tha ngươi khỏi chết”, đúng là kỳ lạ thật.

Nghe thấy vậy, Đường Kiếp cười nhẹ một tiếng, đột nhiên chuyển sang một hướng khác đi, đứng ở nơi bí mật quan sát mọi chuyện.

- Huynh làm gì thế?

Y Y không hiểu.

Đường Kiếp giọng điệu đột nhiên âm lạnh:

- Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm cơ hội xử lý sạch bọn họ.

- Nhưng huynh đã đồng ý giảng hòa rồi mà.

- Đương nhiên là giảng hòa.

Đường Kiếp trả lời:

- Cho nên đây không phải là báo thù, mà là giết người đoạt bảo… Chuyện bọn họ có thể làm, thì ta cũng có thế làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.