Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 154: Phe phái (hạ)



- Còn phải hỏi sao?

Liễu Hồng Yên bĩu môi nói:

- Đối với hắn ấy hả, phái nào cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là phái nào có thể mang lại cho hắn nhiều chỗ tốt nhất. Hắn chính là trời sinh lưng chừng phái!

Mọi người đồng loạt cười to.

Đường Kiếp cũng ngửa mặt lên trời bật cười ha hả:

- Ngươi đúng là rất hiểu ta.

Học viện phái không giống như là một phái, nó đứng ở giữa, ai mang lại điều tốt thì sẽ giúp đỡ kẻ đó.

Đối với Đường Kiếp mà nói, học viện phái quả thật là thích hợp với mình hơn. Vì vậy hắn tuyệt đối không có hứng thú đối với việc trở thành đệ tử của Yến Trường Phong, trở thành một thành viên phái cấp tiến. Hơn nữa, một số quan niệm nắm quyền của phái cấp tiến cũng không vừa phù hợp với suy nghĩ trong lòng hắn.

Ví dụ như có người trong phái cấp tiến ủng hộ việc tu luyện tùy ý, cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào phù hợp với tu giới thì sinh tồn, người nào nắm đấm lớn hơn thì trở thành vua.

Đường Kiếp biết rõ, nếu để cho người như vậy đắc thế, chắc chắn toàn bộ thế giới sẽ xảy ra biến hóa. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, lập tức cả người hắn không rét mà run.

Nó giống như việc để Thiên Diệt Tông thay thế Tẩy Nguyệt phái!

Tuy hắn rất thích khơi mào chiến tranh giữa Tẩy Nguyệt phái và Thiên Thần cung, nhưng cũng không muốn phái cấp tiến trở thành chủ lưu, coi giết chóc là chuyện bình thường.

Như là như vậy, tử vong sẽ xảy ra như cơm bữa, biến thế giới này trở thành nơi sặc mùi máu tanh, sông núi đổi đường, giang sơn biến sắc, đất trời nhuộm máu, nhật nguyệt vô quang…

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn, các thiếu niên khác lại không nghĩ được nhiều như vậy.

Kỳ thật là hầu hết các học sinh không quan tâm phái kia có thực lực như thế nào, quan trọng nhất vẫn là việc năng lực bản thân tăng lên.

Các thiếu niên đang phát triển không có quá nhiều cơ hội có thể lựa chọn. Giống như người sắp chìm chỉ có thể cố gắng bắt lấy một cái phao mà thôi, không có thời gian rảnh để chọn lựa.

Đường Kiếp có Binh giám, có di bảo Binh chủ. Hắn không cần danh sư bởi vì nếu bị một Thiên Tâm chân nhân nhìn chằm chằm vào, khả năng bại lộ của hắn sẽ tăng cao, cho nên hắn quyết định từ bỏ cơ hội này.

Nhưng tất cả mọi người ngồi đây đều không để tâm tới những điều hắn nói, ước mơ trở thành chân truyền vẫn sôi trào ở trong lòng bọn họ.

Bởi vậy, sau khi nghe được quyết định của hắn, bon họ cũng đành buông tha cho bản kế hoạch liên hợp, sau khi tán gẫu một lát liền nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi, Y Y đã lập tức dẫn theo tiểu hổ hiện ra ở bên cạnh Đường Kiếp.

- Ca ca, ngươi thật sự là không muốn đi tranh giành vị trí đồ đệ của Trường Phong chân nhân kia sao?

Tiểu tử này vẫn quanh quẩn ở gần đây, cho nên hiểu rõ bọn họ nói chuyện gì.

- Ừ, không muốn, nhưng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua như vậy. Bất kể là nói như thế nào thì đây cũng là một cơ hội tốt, cho dù mình không cần nhưng cũng phải nghĩ đến người một nhà, đúng không?

- Vậy ngươi muốn ai giành được vị trí này?

Y Y hỏi.

Đường Kiếp mỉm cười nói:

- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tiểu thiếu gia.

- Cái gì? Để cho ta làm đồ đệ của Yến Trường Phong sao?

Đang ở bên trong Tĩnh Tâm Viên, Vệ Thiên Xung gần như là nhảy lên cao ba trượng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười nói:

- Đúng, đây chính là một cơ hội. Nếu ngươi có thể trở thành đệ tử chân truyền của Trường Phong chân nhân, đó là chuyện vô cùng tốt đẹp. Nhưng trước hết, ngươi cần phải bỏ cái tật nói không suy nghĩ kia đi, phải gọi là Trường Phong chân nhân! Ngươi phải nhớ cho kỹ, nếu ngày nào đó lúc ngươi ở trước mặt ông ta hô lên một tiếng Yến Trường Phong, có bị đánh chết thì cũng đừng tránh ta không dặn trước.

- Ta? Ngươi đang nói đùa hả?

Vệ Thiên Xung cười lớn, xua tay nói:

- Không được, không được, không có khả năng đâu.

Xét riêng học sinh đồng kỳ, y giỏi lắm cũng chỉ chen được vào tốp một trăm.

Nhiệm vụ lần này lại được tất cả học sinh trong sáu năm cạnh tranh, hơn ngàn người có thực lực nằm trên Vệ Thiên Xung đấy. Cho dù Vệ Thiên Xung bị điên cũng không dám nghĩ tới việc trở thành chân truyền, có thời gian thì thà ở nhà tu luyện còn tốt hơn.

Cái tên không tiền đồ này khiến Đường Kiếp cảm thấy chán nản một hồi. Sau khi im lặng một lúc, hắn liền lên tiếng:

- Cho dù ngươi không tranh được thì cũng phải nỗ lực đi tranh giành một lần chứ. Chúng ta là tu giả, phải dũng cảm tiến lên, không thể dễ dàng nói lùi bước. Không tranh đoạt được là một chuyện, nhưng chưa tranh giành đã từ bỏ lại là một chuyện khác. Tiên lộ tranh phong, không tiến tức là lùi. Mặc kệ ngươi có được hay không, ít nhất ngươi cũng phải cố gắng thử liều lĩnh một lần. Cho dù ngươi thất bại thì cũng không làm cho bản thân mình thất vọng, không làm cho phu nhân và mọi người thất vọng. Nếu ngươi cố gắng, tương lai tốt xấu thế nào cũng dễ ăn nói với phu nhân, người chắn chắn sẽ vui mừng vì ngươi biết tiến tới đấy. Ngươi nói có đúng hay không?

Vệ Thiên Xung nhếch miệng cười ha hả, nói:

- Ngươi nói nghe rất hay, vẫn là muốn ta dốc sức liều mạng. Thật ra ta thấy chân truyền này cũng không có gì thú vị. Chẳng phải chúng ta ở trong học viện muốn học gì là có thể đi học cái đó đấy sao? Cần gì phải bái sư? Ta thấy bái hay không bái cũng đều như nhau.

Đường Kiếp bị y chọc tức đến mức lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào y, run rẩy nói:

- Sao lại giống nhau? Hai chuyện này làm sao có thể giống nhau? Nếu trở thành chân truyền, ngươi sẽ không phải là học sinh bình thường nữa. Trở thành chân truyền chính là ngươi có thể trực tiếp trở thành môn hạ Tẩy Nguyệt phái. Được danh sư tự mình chỉ điểm, thậm chí có thể được danh sư cầm tay dạy ngươi, không cần phải tự mình tìm tòi. Hơn nữa ngươi còn được danh sư đả thông kinh mạch, giảng giải nghi nan, cho dù tu luyện tới mức tẩu hỏa nhập ma cũng được sư phụ tự mình chữa lại đấy. Mỗi bước đi của ngươi đều là chính xác, không lo đi đường vòng. Hiểu không? Thích Thiếu Danh là thiên tài cửu chuyển, nhưng bởi vì không có danh sư chỉ dẫn mà đã đi mất một năm đường vòng. Ngoài ra ngươi có thể thoải mái học tập bí pháp. Bình thường muốn học tập pháp thuật, phải tăng lên một cấp mới có thể lĩnh một quyển, hoặc là phải tự dùng tiền mình mua. Nhưng nếu có sư phụ, lúc y cao hứng, ngươi muốn học bao nhiêu liền truyền cho bấy nhiêu, thậm chí còn có thể được truyền thụ bí mật học. Bí mật học đó chưa chắc đã kém Thần Tiêu Kiếm Điển. Cuối cùng, quan trọng nhất chính là ngươi có núi dựa. Hiểu không? Một chỗ dựa vững chắc. Về sau có cái gì tốt ngươi cũng đều được ưu tiên, phạm sai lầm cũng không bị khinh nhẹ, đi đến chỗ nào cũng đều được coi là tài trí hơn người. Ngươi biết vì sao ta và ngươi lần này phạm chuyện lớn như vậy lại không bị đuổi đi không? Chẳng phải là do cảm tình viện chủ yêu thích ta hay sao? Con mẹ nó chứ, đấy là ta còn chưa phải là đồ đệ của ông ta. Thật không ngờ ngươi có thể hỏi ta làm đệ tử có gì tốt.

Vài câu cuối cùng này, Đường Kiếp gần như là hét lên.

Vệ Thiên Xung bị hắn làm cho hoảng sợ.

Thật ra y nói vậy là để có lý do lùi bước, không ngờ Đường Kiếp lại kích động như thế.

Đối với Đường Kiếp mà nói, một trong những nguyên nhân hắn từ bỏ việc trở thành đồ đệ của Yến Trường Phong chính là vì, nếu có thể giúp Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, cơ hội hoàn thành đại nguyện Tâm Ma của bản thân sẽ tăng lên nhiều, ngày sau cũng có thể sớm đi tiêu dao thiên địa.

Cuộc đời trôi nhanh như giấc mộng, Đường Kiếp có thể không vội sao?

Thời khắc này, Đường Kiếp biết mình hơi nóng vội, liền hít sâu vào một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu thiếu gia, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.

Vệ Thiên Xung thấy giọng điệu của hắn đột nhiên biến đổi, nhất thời không thích ứng kịp, gãi gãi da đầu nói:

- Nhưng ta thua kém người khác rất nhiều. Ta mới nhập học một năm, xét về gia thế thì cũng chỉ là một nhà giầu bình thường, xét về thiên phú thì ta không có, xét về thời gian tu luyện ta cũng không có, xét về bối cảnh gia đình lại cũng không đủ lớn mạnh. Ngươi nói xem, ta có thể trông cậy vào cái gì?

Đường Kiếp cười ha hả nói:

- Không quan trọng, người khác có thiên phú nhưng ngươi có người hậu học đấy.

Đường Kiếp khuyên can mãi, rốt cuộc cũng thuyết phục được Vệ Thiên Xung.

Đường Kiếp gọi Thị Mộng đến để cho y cùng tham dự vào việc trợ giúp tiểu thiếu gia lấy được đầu người. Trong khoảng thời gian này, Thị Mộng cũng học được vài pháp thuật, có thể phụ giúp được một chút. Mặc dù không thể nói rõ thực lực của y như thế nào, nhưng nhiều ít gì cũng có chút tác dụng.

Nghe Đường Kiếp nói muốn Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, Thị Mộng lập tức bủn rủn chân tay.

Nhưng Vệ Thiên Xung đã đồng ý chuyện này rồi, việc đã đến nước này, Đường Kiếp sắp xếp y như thế nào cũng được.

- Nhưng kể cũng lạ nhỉ.

Đột nhiên Vệ Thiên Xung nói:

- Không phải là muốn thu đồ đệ sao? Chọn người xuất sắc nhất là được rồi, vì sao còn muốn khảo nghiệm?

Ý của Vệ Thiên Xung là, nếu muốn thu đồ đệ thì sao không trực tiếp lựa chọn bên trong những người có tư chất tốt nhất.

Ví dụ như Thích Thiếu Danh Ngọc Môn cửu chuyển, ngay từ đầu tuyển y chẳng phải là mọi người đều bớt việc sao?

Trong lời nói này ẩn chứa sự thiếu tự tin đối với việc cạnh tranh của Thích Thiếu Danh.

Đường Kiếp trừng mắt nhìn y, nói:

- Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Làm như vậy chính là để cho mỗi người đều có một cơ hội công bằng, dù sao thiên phú cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất của người tu tiên thành tựu.

- Vậy tại sao phải cần ba vòng khảo nghiệm?

Thị Mộng hỏi.

- Đúng vậy, ông ta cảm thấy một khảo nghiệm không đủ sao?

Đường Kiếp lại lắc đầu nói:

- Bởi vì công bằng đồng nghĩa với việc mất đi quyền chủ đạo. Dùng khảo nghiệm để chọn ra đệ tử, tuy là công bằng nhưng làm sao biết được người trúng tuyển thật sự thích hợp với mình?

- Ý ngươi là…

Thị Mộng và Vệ Thiên Xung đồng thời lên tiếng.

Đường Kiếp giơ ba ngón tay lên, nói:

- Ba khảo nghiệm lấy ba người, tức là có ba người được dự tuyển, Trường Phong chân nhân có thể tuyển chọn ra người mình thích từ ba kẻ đó. Làm như vậy, vừa thể hiện công bằng, cho mọi người cơ hội như nhau, lại vừa có thể tự lựa chọn theo ý mình.

Vệ Thiên Xung buột miệng kêu lên:

- Đây không phải là vừa làm kỹ nữ lại vừa lập đền thờ sao?

Đường Kiếp trợn trừng mắt nhìn y, hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó vẫn cười nói:

- Nhân vật ưu tú chưa chắc là kỹ nữ, nhưng nhất định sẽ phải lập đền thờ.

Nghe xong, Vệ Thiên Xung liền cười ha hả, nói:

- Vậy ngươi xong rồi, Trường Phong chân nhân chắc chắn sẽ không tuyển ta. Xem ra, cho dù được ngươi giúp, ta cũng không thể lấy được đầu người.

- Đúng vậy, nếu ở tình huống bình thường thì quả là như thế.

Đường Kiếp không tức giận, ngược lại còn thừa nhận lời nói của Vệ Thiên Xung.

Với biểu hiện của tiểu tử này, nếu Yến Trường Phong coi trọng y hơn hai người kia thì trời sập mất.

- Cho nên…

Đường Kiếp kéo dài giọng nói.

Nghe giọng điệu này, Vệ Thiên Xung lập tức cảm thấy căng thẳng, mơ hồ dự cảm sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Y run rẩy nhìn Đường Kiếp, hỏi:

- Cho nên cái gì?

- Cho nên, nếu muốn bảo đảm chắc chắn ngươi trở thành đệ tử của Yến Trường Phong thì chỉ có một cách, đó là đứng đầu cả ba khảo nghiệm, để ông ta không thể lựa chọn!

Bùm!

Vệ Thiên Xung và Thị Mông đồng thời ngã xuống.

Thương nghị đã định, mặc kệ Vệ Thiên Xung có muốn hay không, kế hoạch trở thành chân truyền cần phải nhanh chóng bắt đầu.

Đêm hôm đó, Đường Kiếp phân công nhiệm vụ cho hai người Vệ Thiên Xung và Thị Mộng.

Vệ Thiên Xung bắt đầu đi liên hệ thu mua tất cả tin tức liên quan tới Lâm Nguyên Minh gia, Thị Mộng thì đi tới Thiên Nhất Các học thêm một thuật truy đuổi và một thuật nhận biết. Bởi vì nhiệm vụ lần này chính là muốn khảo nghiệm năng lực truy tìm, cho nên học pháp thuật truy tìm là việc cực kỳ quan trọng.

Mà thuật nhận biết chủ yếu là dùng để nhận biết mục tiêu thật hay giả. Dựa vào tư liệu học viện thì rất có thể Lâm Lãng đã thay đổi hình dạng thông qua pháp thuật nào đó, cho nên thuật nhất biết cũng là vô cùng hữu dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.