Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 3: Giận giữ giết người



Theo tiếng quát lên, xa xa đã hiện ra một thân ảnh cao lớn màu trắng, rất nhanh đã lướt tới thôn này

Đó rõ ràng là tiên nhân áo trắng mà Đường Kiếp tìm khắp nơi không thấy, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này

- Là người tu tiên, mọi người mau rút lui!

Tiếng hô này chính là của thủ lĩnh đạo tặc

Khi hắn mới quát lên, thân ảnh màu trắng kia vừa mới xuất hiện ở cuối con đường thôn, áo trắng bồng bềnh, kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, vậy mà khi hắn dứt lời, bóng dáng đó đã tới trước đám cướp, tay nâng kiếm lên, đồng thời đầu người bay lên, máu chảy ngang trời

Người đó cứ thế lao thẳng tới chặn đám mã tặc. Đám mã tặc vừa rồi còn kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng giờ lại hoảng sợ như chó nhà có tang, toàn bộ đều rút lui hết

Lúc này thủ lĩnh đạo tặc lại lớn tiếng hô

- Hắc sa hội không có mắt, không biết có tiên gia thủ hộ ở đây, nguyện ý rút lui, mong tiên gia giơ cao đánh khẽ

Mã tặc của Dã Cốc Nguyên từ trước tới nay vốn dĩ tinh quái, gây chuyện trên trời dưới đất, nhưng tuyệt đối không gây chuyện ở nơi có tiên môn thủ hộ

Thôn Tiểu Hà này trước kia bọn chúng đã từng tìm hiểu qua, không hề có liên quan gì tới tiên gia, nên mới dám lớn mật động thủ, nhưng không ngờ lại đụng phải tiên nhân

Xem ra khí thế tốc độ, chiêu thức xuất kiếm, tất cả cho thấy đây chí ít cũng đã là Thoát Phàm Cảnh (thoát khỏi người phàm) đạt tới thực lực Linh Sư rồi, hơn nữa lại ra tay quyết đoán, kiếm thuật linh hoạt, sắc bén, hơn phân nửa có lẽ còn là một Kiếm Tu chủ tu giết chóc. Đây không phải là nhiều người có thể đối phó được, bởi vậy hắn mở miệng là để xin tha thứ.

Nam tử áo trắng kia cũng hừ một tiếng

- Hắc sa hội ba ngày trước đã bị tiêu diệt, làm sao có một hắc sa hội đây. Tứ Hải Đường gây họa cho hàng xóm láng giềng đâu phải mới chỉ một ngày, tàn sát người trong thôn, nghiệp chướng vô số. Bắc Tứ Hải, các ngươi dám làm mà không dám nhận sao?

Khi nói chuyện, hắn vẫn chém ba gã mã tặc, quả nhiên là giết người so với giết heo còn dễ hơn nhiều.

Tên thủ lĩnh đạo tặc tại Bắc Tứ Hải lại bị nam tử áo trắng này nói toạc ra một câu, hắn lập tức biết đối phương sẽ không bỏ qua cho mình, trên mặt liền vặn vẹo tỏ ra sát khí hung ác

- Tiên nhân các người, chiếm đất đai lớn nhất, tài nguyên nhiều nhất, bên ngoài ra vẻ giúp đỡ thiên hạ, kỳ thật cũng là đoạt thiên địa tạo hóa, tổn hại thiên địa dùng cho bản thân, lại hại phàm nhân xui xẻo chúng ta, lấy đâu ra đường sống cho chúng ta? Không cần phải ở đây cùng bố ra vẻ ta đây, các huynh đệ, liều mạng với hắn, cho dù hắn là Linh Sư, chỉ cần Tử Phủ chưa mở, hắn cũng không phải là giết không chết!

Lời nói này chính là tự lừa dối. Tu tiên ngũ cảnh, đừng nói là đệ tứ cảnh Tử Phủ Cảnh, cho dù là đệ nhị cảnh Thoát Phàm Cảnh, cũng không phải là người mà lũ mã tặc với hơn trăm người có thể đối kháng được.

Ngược lại nói đến nam tử áo trắng kia, nghe được Bắc Tứ Hải nói tiên nhân không cho phàm nhân đường sống, lại không phản bác, chỉ hơi hơi nhíu mày, thử dài.

Lũ mã tặc vốn làm chuyện chém giết kiếm ăn, giờ thấy đối phương không buông tha chính mình, hung tính nổi lên, thời khắc này ở bốn phía theo lời kêu gọi của Bắc Tứ Hải, đều ào ào lao tới.

Đất trời có linh khí, tiên nhân tự nhiên có khả năng tu luyện nâng cao, người thường không có được phương pháp tu luyện, sở trường cũng có thể cường thân kiện thể.

Những mã tặc này dù là phàm nhân, nhưng cũng được linh khí thiên địa soi sáng, khí lực dũng mãnh, mỗi người lại có võ nghệ tốt, chém giết nhiều năm, chiến pháp hung ác, Đường Kiếp có thể giết một người đã có hơn phân nửa là vận khí, còn lại là do đối phương quá mức coi thường mình.

Bởi vậy vào lúc mà tất cả đồng loạt xông lên, ngay cả nam tử áo trắng kia nhất thời cũng không thể giết hết được, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh đầy trời, giết thành một mảnh. Ngược lại Bắc Tứ Hải lặng lẽ hướng phía sau thối lui. Hắn la lên người khác liều mạng, nhưng chính mình lại chuẩn bị chạy.

Hắn biết rõ tiên nhân chân chính khủng bố không phải đao kiếm công phu, mà là pháp thuật, cố chiến đấu thế này tuyệt không có hy vọng.

Ngay sau đó nam tử áo trắng kia lại hừ một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên phóng ra một làn hào quang, bay lên trời, dạo trên không trung một vòng, sau đó chỉ thấy một đám mã tặc đã lăn lăn xuống hơn mười cái đầu.

- Là Kiếm thuật tiên gia!

Lũ mã tặc đồng thanh hô, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Đúng lúc này, nam tử áo trắng lại đột nhiên hừ một tiếng, nhưng thân thể lại khẽ run lên, trên áo trắng lại hiện ra một vết máu lớn.

Thấy một màn như vậy, Bắc Tứ Hải đầu tiên là ngây cả người, lập tức mừng rỡ kêu lên

- Hắn bị thương! Lúc trước hắn chịu quá tổn thương đấy!

Lời này hô lên, tất cả mã tặc đồng thời tinh thần chấn động, giống sắp sửa chết chìm bắt được cây cỏ cứu mạng, lại liều lĩnh tấn công mạnh trở lại nam tử áo trắng.

Quả nhiên nam tử kia thương thế phát tác, lúc này vận chuyển mất linh động, không tiếp tục nhẹ nhàng được như lúc trước, một ít mã tặc xa xa không ngừng dùng cung nỏ cứng bắn mãnh liệt vào nam tử áo trắng.

- Hừ, bọn đạo chích!

Nam tử phẫn nộ khẽ quát một tiếng.

Đám mã tặc này cũng quả nhiên là cực kỳ không có kiến thức, vì tiên nhân bị thương bọn họ không phải là có thể đối phó, kỳ thật bình thường tổn thương căn bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng quá lớn với người tu hành.

Nhưng nguyên nhân chính là không biết nên không sợ, ngẫu nhiên cũng có thể đụng đúng một lần đại vận.

Nam tử áo trắng chịu vết thương cũng không phải là nhỏ, cho dù dùng một tháng thời gian cũng chỉ có chút khôi phục, cũng do vừa mới dùng qua kiếm pháp gây dẫn động thương thế, thời khắc này chỉ cảm thấy trong thân thể linh khí cuồn cuộn, giống như sông cuộn biển gầm, gần như hắn phải xung bạo, biết không giải quyết chiến đấu, chỉ sợ chính mình sẽ chết ở chỗ này. Chỉ có điều hiện tại trong cơ thể hắn linh nguyên nổ lên, khó có thể khống chế, tạm thời đã không thích hợp dùng bất luận tiên pháp gì.

Nếu bọn chúng vì sợ hãi mà chạy trốn tứ phía, thì nam tử áo trắng hoàn toàn có thể dựa vào chính sức mình dùng một kiếm một giết chết toàn bộ toàn bộ, nhưng hiện tại tất cả bọn chúng cùng xông lên, chính mình hiện tại cũng không thể thoát thân, mắt thấy thương thế có xu hướng gia tăng, nếu không giải quyết việc này trước, xui xẻo sợ là mình, vậy thật sự trở thành lật thuyền trong mương rồi.

Xem ra chỉ có thể như thế... nam tử Áo trắng trong lòng nghĩ đến đây, nhìn về phía này một đám kẻ trộm vây bắt ngựa của mình, trong ánh mắt đột nhiên hiện ra một đám thần quang.

- Đây là?

Bắc Tứ Hải vẫn luôn chú ý quan sát tới nam tử áo trắng thấy có gì không đúng, nhìn đến thần quang trong mắt kia, một danh từ truyền thuyết dâng lên trong đầu.

- Thần niệm

- Đây là thần niệm!

Bắc Tứ Hải trong lòng hoảng hốt!

Nam tử trước mặt không ngờ không phải Thoát Phàm Cảnh, mà là Thiên Tâm Cảnh!!

Một khắc này hắn đã hoàn toàn từ bỏ tâm tư đánh chết tiên nhân kia, toàn lực lui lại phía sau, lại không chú ý hết thảy phía sau.

Theo ánh mắt nhìn của nam tử áo trắng, mã tặc còn lại đột nhiên đồng thời nắm đầu khóc thét, tai mắt mũi miệng tất cả đều chảy ra máu loãng, lập tức ngã xuống.

Thần niệm nguyên bản công kích phạm vi thật lớn, phàm nhân căn bản không có khả năng kháng cự.

Nhưng nam tử áo trắng cũng không biết là do nguyên nhân nào, phạm vi công kích của thần niệm lại chỉ giới hạn ở quanh người trong vòng hơn mười gạo (hoặc mét), Bắc Tứ Hải trước tiên một bước chạy trốn, thoát ly phạm vi công kích, hơn nữa thần niệm này công kích đối với người mà không phải ngựa, con ngựa ở trước chạy như điên bên trong, đúng là mang theo hắn đi ra ngoài, tuy nhiên chính là dư ba công kích của thần niệm cũng làm cho hắn chịu khổ sở, trong đầu giống như bị kim đâm, đau đớn vô cùng, phát ra lớn tiếng khóc thét.

Đồng thời Ngay lúc hắn chạy trốn, bên trong đột nhiên lao ra một thiếu niên, ném tới sau lưng Bắc Tứ Hải một cây đao.

Nghe được phong thanh sau lưng, Bắc Tứ Hải quay đầu lại, hắn liền tránh thoát được một đao kia, mũi đao sát qua đầu, một lỗ tai của hắn bị cắt xuống.

Trong những tràng tiếng rú điên cuồng, con ngựa mang theo Bắc Tứ Hải bỏ chạy mất dạng.

Mắt thấy đuổi theo không kịp, Đường Kiếp rốt cục vẫn phải vô vọng dừng lại.

Quay đầu lại nhìn về phía nam tử áo trắng, nam tử kia sau khi ra một kích, liền đứng bất động trên mặt đất..

Ngày ngày, chính mình đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy người giờ rốt cục cũng xuất hiện.

Hắn thừa lúc gió kéo mây, đón hướng những kẻ liên can rầm rĩ, tung cuồng giết kẻ cướp, tận tình cuồng ca, tùy ý giết người, đến mức máu chảy thành sông, nhưng lại không có một người có thể kháng cự oai kiếm của hắn.

Lũ mã tặc kiêu ngạo, ngông cuồng, hung hãn không sợ chết, người áo trắng một người một kiếm đi xuống, mã tặc lại bị giết thành hoa rơi nước chảy, chạy bán sống bán chết.

Một thân ảnh màu trắng kia.

Kiếm quang như điện kia;

Mưa máu như thủy triều kia;

Khắc thật sâu trong đáy lòng Đường Kiếp.

Đem so với quyết đấu của hai vị tiên nhân trên trời lúc trước, trận chiến đấu trước mắt này quy mô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng ở trong lòng Đường Kiếp ấn tượng lại càng thêm khắc sâu.

Mặc dù rất nhiều năm sau, cũng vẫn luôn ở trong lòng Đường Kiếp nhất thời không thể xóa nhòa ấn tượng, cho dù là Thiên Thần Cung hùng bá thiên hạ đại thần thông vô thượng uy nghi, Tuyệt Diệt Vương tung hoành vô địch, cũng không thể áp đảo tư thế oai hùng của Hư Mộ Dương -một người một kiếm quét ngang đám cướp.

Tiên nhân làm như thế, giống như trường kiếm quét đàn cừu!

Nhưng mà hiện, thôn Tiểu Hà đã bị tàn sát toàn bộ!

Máu loãng chảy khắp thôn Tiểu Hà, nhuộm hồng cả tầm nhìn Đường Kiếp!

Đường Kiếp chỉ cảm thấy nhân sinh sung mãn châm chọc.

Ngày này, hắn đã trải qua sự thay đổi rất nhanh của nhân sinh, mừng rỡ buồn phiền, thế cho nên cả người gần như đều phải ngốc, tâm tình kích động, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Thật vất vả xoay người lại, lại nhìn nam tử áo trắng.

Chỉ nghe vồ một tiếng, nam tử áo trắng đã phun ra một miệng huyết lớn, theo sau thân thể liền mềm ngã xuống, lập tức ngất đi.

Cho dù là hôm nay này, Đường Kiếp thấy được một vị tiên nhân ngã xuống.

Điều này làm cho hắn hiểu được cho dù là tiên nhân, chung quy cũng là sẽ chết đấy.

Có lẽ đúng là nhận thức này, khi hắn nhìn thấy tiên nhân ngã xuống, một kế hoạch chưa từng có cũng tùy theo ra lò...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.