Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 41-2: Lựa chọn (p4)



Muốn đánh bại Thị Mặc thì không nên so đo với hắn về vần đề trung thành, mà so với hắn về năng lực.

Ngọc môn ngũ chuyển, trước mắt Vệ gia trừ Vệ Thanh Nhi không ai có thành tích tốt hơn, trong các nam nhân thì là người tốt nhất.

Ngọc môn ngũ chuyển, rất có hi vọng vào Thiên Tâm Cảnh, lời thề tâm ma của Đường Kiếp không phải là nói suông, mà có khả năng thực thiện được rất cao.

Lại so sánh, với lời thề của Thị Mặc, nếu không thề vào Linh Sư thì đâu có ý nghĩa gì?

Chỉ có Đường Kiếp cũng không nghĩ tới, những gì hắn đã chuẩn bị cũng không có cơ hội sử dụng, do Trịnh thư Phượng đã trực tiếp bỏ qua Thị Mặc rồi.

Dựa theo kịch bản mà Đường Kiếp chuẩn bị, đầu tiên là bị Thị Mặc lật ngược tình thế, sau đó lại bị Đường Kiếp đảo ngược tình thế, như vậy mới khiện cho trận chiến thật nhiều kịch tính, ngay tại tuyệt địa mà lật ngược tình thế mới thú vị.

Nhưng cuộc sống không phải là trò chơi, không phải cái gì cũng thuận theo kịch bản.

Quyết đoán của Trịnh thư Phượng khiến cho chuẩn bị của Đường Kiếp hiệu quả giảm đi rất nhiều, khiến cho sát chiêu này không còn trọng yếu nữa, phải công nhận tuệ nhãn của Trịnh thư Phượng thật chính xác.

Đường Kiếp đối với việc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lá thư từ Vệ Điệp, lúc này đang trong tay của Vệ Đan Bách và Trịnh thư Phượng.

Nhìn hai người một thì xem thư một bên thì thấp giọng nghị luận, trong mắt Trịnh thư Phượng mang vẻ hài lòng, Vệ Đan Bách thì sắc mặt thì kịch biến, còn Đường Kiếp thì thể hiện rõ thái độ chắc chắn, còn Thị Mặc rốt cuộc cũng biết chính mình đang đối mặt với cái gì ___ cho dù không bị Trịnh thư Phượng trực tiếp phản đối, Đường Kiếp cũng có biện pháp xoay chuyển càn khôn.

Từ lúc mới bắt đầu thì hắn đã thua!

Thua bởi chính mình!

Thu hoàn toàn, cho dù có đem cả dòng họ ra cũng không thể thắng được, hơn nữa hắn còn thua hai lần liên tiếp, Trịnh thư Phượng và Đường Kiếp hai người đều cho hắn một gậy, cho hắn biết rằng hắn có bao nhiêu vốn được đi nữa thì vẫn thua mà thôi.

Thua thê thảm như vậy, nhưng không không có chút hoành tráng nào cả, thế nên trong mắt Đường Kiếp, thắng một tên tiểu tử như vậy không có chút cảm giác thành tựu nào.

Nhưng mà Thị Mặc vẫn không phục.

Hắn không cam lòng!

Nhìn lên đài nghị sự, hắn dùng hết khí lực quát to: - Ta cũng có thể, cho ta khai môn, ta cũng có thể là ngũ chuyển!

Giờ khắc này, hắn không còn tranh giành vì vị trí học đồ, mà chỉ vì một chút mặt mũi.

Hắn muốn chứng minh với mọi người, Đường Kiếp có tể thì ta đây cũng có thể!

Nhưng mà sự thật luôn là thứ vô tình.

Trịnh Thư Phượng nhẹ nhàng nghiện đầu nhìn về phía Lã Linh Sư.

Vị Lã Linh Sư khẽ cười một tiếng, đưa tay túm lấy Thị Mặc, hắn liền bị kéo lên không từ từ bay qua. Hai tay từ trên người Thị Mặc đưa mấy cái, giống như người ta cẩn thận kiểm tra thịt heo ngoài chợ một lúc rồi lắc đầu: - Tư chất đần độn, căn cốt kém cỏi, không cần lôi thôi tỷ mỉ kiểm tra, ta xem thấy cao nhất thì chỉ có tứ chuyển.

Nói xong liền tiện tay ném Thị Mặc đi ra ngoài.

Cao nhất là tứ chuyển, nói đúng ra nếu không có nghị lực kiên trì vì Đường Kiếp, thì dưới tình huồng bình thường chỉ có nhị hay tam chuyển mà thôi.

Tin tức này làm cho Thị Mặc gần như bất tỉnh.

Nhìn bộ dạng hắn như cha mẹ chết, Đường Kiếp than nhẹ một 1 tiếng: - Không có năng lực, cho dù làm chó, người ta cũng không cần à.

Việc chọn lựa người hầu học, đến lúc này không thể trì hoãn được nữa, thái thái quyết định cuối cùng là do Thị Mộng và Đường Kiếp phụ trách.

Quyết định vừa ra, thì có người vui mừng, có người mất mát.

Mọi người đều vây quanh Đường Kiếp và Thị Mộng mà chúc mừng, mà ngay cả Tần quản sự cũng nhận được những lời chúc mừng.

Ngô gia nhất môn song kiệt, Tần quản sự tuệ nhãn thật kinh người.

Người có phản ứng lanh lẹ đã vụng trộm xuất phủ hướng Ngô gia báo tin, khi Ngô gia nhị lão mừng rỡ, tiền thưởng tất nhiên là không thiếu.

Hôm nay tất cả tôi tớ đều hoan hô ăn mừng, giống như thi khoa cử ngày xưa, người hầu học cũng là giấc mộng trong đám phàm nhân.

Đường Kiếp và Thị Mộng đang gian nan ứng phó lại nhưng người vậy quanh chúc mừng, cuộc đời hắn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế, nhưng một khi vượt qua Long Môn, hắn liền như ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.

Và khác biệt ở chỗ kẻ thành công thi vạn người để ý, còn kẻ thất bại thì không một ai để ý tới.

Nên khi Đường Kiếp ứng phó một vòng xong, thì phát hiện Thị Mặc biến mất từ lúc nào mà không hay.

Không có ai biết hắn rời đi khi nào.

Hắn chỉ thấy kỳ lạ, thì sau đó Trịnh Thư Phượng nói: - Đường Kiếp, ngươi tới đây.

Lúc này, Lão gia và vị Lã Linh Sư kia cũng đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Trịnh Thư Phượng.

Đường Kiếp bước lên, Trịnh Thư Phượng chỉ vị trí bên cạnh nói: - Ngồi đi.

- Tạ ơn thái thái, tiểu nhân không dám ngồi.

- Không cần phải khách khí. Trịnh Thư Phượng cưới nói: - Đây là điều ngươi đáng được hưởng.

Khi trở thành người hầu học, Đường Kiếp sẽ không còn là người hầu, hoặc cũng có thể nói không phải là người hầu bình thường. Dựa theo thông lệ, cho dù là chủ nhà cũng sẽ đối sử khách khí với những người này như một vị tiên sư tương lai

Đường Kiếp biết điều ấy, cho nên sau khi tạ ơn liền ngồi xuống chỗ tay Trịnh Thư Phượng chỉ.

Trịnh Thư Phượng nhìn Đường Kiếp thật kỹ, nhìn thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không giống với người vì dành được vị trí người hầu học mà vênh váo tự cao, cảm thấy cực kỳ vừa lòng và gật đầu nói: - Người tới Vệ phủ cũng ba năm rồi, ta cũng từng nhìn người làm việc, cách làm việc của ngươi thể hiện ngươi rất hiểu biết. Ngươi có biết vì sao năm đó mà ta thu nhận ngươi vào phủ?

- Phu nhân là vì tam quản sự? Đường Kiếp không biết tại sao Trịnh Thư Phượng lại hỏi cái này, cẩn thận đáp.

Trịnh Thư Phượng cười lắc đầu nói: - Ngươi ngày đó hiếu thuận với Ngô gia nhị lão, đích thật là nguyên nhân quan trọng nhất ta tuyển chọn ngươi, nhưng ngoài nó ra còn một nguyên nhân nữa, đó là lai lịch của ngươi.

Lai lịch?

Đường Kiếp hơi kinh ngạc, Thấn thế mình không phải là vấn đề lớn nhất sao?

Trịnh Thư Phượng nói: - Một người có thể từ Dã Cốc Nguyên đi đến Thương Long Phủ, thời gian đó ngươi trắc ăn thật nhiều đau khổ?

Nghe nói như thế, Đường Kiếp trong mắt không khỏi hiện lên bóng dáng của Hư Mộ Dương, nghĩ tới thời gian đó chính mình bạt sơn hiệp thủy (treo đèo lội suối) theo An Dương đi tới Thương Long Phủ, hắn không kìm nổi xúc đông mà trả lời:

- Đoạn Thời gian kia, là năm tháng u ám nhất trong đời ta. Một người cô tịch đi trong hoang sơn dã địa, trên người không có mấy văn tiền, cũng không biết phía trước là phương nào có khi cũng thấy mình kỳ quái, ta thế nào mà đi qua đoạn đường kia mà tới được Thương Long Phủ.

Ờ phía sau thì bị Thiên Thần Cung đuồi bắt, thời gian đó Đường Kiếp quả thậtt ăn rất nhiều đau khổ, chịu đói chịu khổ cũng không tính, nhưng còn bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng nguy hiểm.

Một đứa trẻ mười hai tuổi, có thể trong diều kiện như vậy mà sống sót đi tới Thương Long Phủ, chính là một kỳ tích.

Trước giờ Đường Kiếp cũng chưa nói qua, nên cũng không ai ý thức được điều này, không nghĩ tới Trịnh Thư Phượng lại phát hiện ra, điều này làm cho Đường Kiếp như gặp được tri kỷ cảm động mà nói ra.

- Đích thực là không dễ dàng a.. Thịnh Thư Phượng gật đầu thở dài: - Nếu như Xung nhi có thể có nghị lực như người, thì có thể không chỉ là Ngọc Môn tứ chuyển, Ngọc Môn ngũ chuyển của người không phải vì người thiên phú kinh người, mà được hồi báo sau những gì người đã trải qua. Những gì người trải qua, trong Vệ phủ này sợ là tìm không ra mấy người được như người.

Nghe nói như thế, Đường Kiếp đột nhiên lĩnh ngộ, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Trịnh Thư Phượng coi trong hắn.

Quả nhiên, Trịnh Thư Phượng đã nói: - Kỳ Thât, ta biết phải đề Xung nhi ăn chút quả đắng, đối với hắn mới tốt. Nhưng ta cuối cùng vẫn là nữ nhân, là một mẫu thân, lại có người mẫu thân nào có thể tàn nhẫn cho con cái mình chịu khổ, nhất là cái loại tình trạng có thể mất nửa cái mạng đâu? Người cũng biết lúc Thiên Xung khai môn, nhìn bộ dạng khóc lóc của hắn, ta rất thương tâm.

- Tiểu nhân hiểu, đáng thương cho tấm lòng cha me trong thiên hạ.

- Đáng Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ Trịnh Thư Phượng nhắc đi nhắc lại lời này, trên mặt sắc mặt hiện lên nụ cười: - Nói rất hay. Xung nhi từ nhỏ được nuông chiều từ bé, không phải chịu khổ. Nhưng nay Vạn Tuyền Thành cách Thương Long Phủ cả ngàn dặm, chờ hắn nhập học, ta cho dù có muốn bào hộ hắn cũng không được, ta nếu không tìm người chân chính có thể dựa vào, chẳn lẽ lại tìm mấy kẻ rác rười hay sao? Cho nên chuyên thứ nhất ta kinh nhờ ngươi chiếu cố tốt cho Xung nhi, Thị Mông tuy rằng được coi là đứa nhỏ cần cù, nhưng so với người thì vẫn không là gì.

Lai lịch của Đường Kiếp tuy không rõ ràng, nhưng hắn có thể một thân một mình từ An Dương đi vào Thương Long Phủ, có thể sống tự lập, có năng lực sử lý, nên mới khiến Trịnh Thư Phượng coi trọng.

Đồi với Trịnh Thư Phượng mà nói, chuyện mà sau khi người hầu thành người hầu học rồi hồi báo gia chủ, kỳ thật nàng chưa bao giờ coi trọng.

Nàng coi trọng nhất vẫn là đứa con của mình!

Chỉ cần đứa con sống tốt, cái gì nàng cũng có thể làm.

Theo phương diện này mà nói, ý nghĩa của người hầu học có hai ý nghĩa, trong mắt Trịnh Thư Phượng ý "Hầu hạ thiếu gia" có trọng lượng hơn xa "Đầu tư tương lai".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.