Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 9: Tẩy mạch



Trong phòng, Hư Mộ Dương tiếp tục giảng cho Đường Kiếp về chuyện của Tu Tiên giới.

- Tu hành phân thành năm cảnh giới, mỗi cảnh lại phân ba bậc, chỉ có Tiên Đài Cảnh có hai bậc, tổng cộng năm cảnh mười bốn bậc. Trong đó Linh Đài Cảnh phân ra ba cảnh là Linh tuyền, Linh Hồ, Linh Hải, chủ yếu là tích tụ linh khí trong cơ thể. Người tu tiên dùng linh khí, bởi vậy đệ nhất cảnh chủ yếu là hấp thu và vận dụng linh khí. Linh Đài Cảnh thông qua thổ nạp linh khí để cải thiện thể chất, nâng cao sự tích tụ linh khí, đến Linh Đài Cảnh được gọi là Thổ Nạp Kỳ hoặc Luyện Khí kỳ.

- Người tu tiên, cơ thể vẫn thuộc về phàm nhân, chưa đến giai đoạn thay da đổi thịt. Họ có thể học tập thuật pháp, nhưng chỉ có thể thông qua việc tiêu hao linh khí trong cơ thể để thi triển, uy lực hữu hạn, bởi vậy cấp này là người tu tiên bình thường, cũng được xưng là linh đồ, bọn họ sử dụng pháp thuật bình thường, mà cũng chỉ gọi là thuật chứ không gọi là pháp. Chỉ sau khi tiến vào Thoát Phàm Cảnh, có thể dùng linh khí trong cơ thể dẫn động linh khí thiên địa mới có thể sử dụng pháp thuật chân chính, lúc này mới được xưng là pháp. Thời kỳ này, cũng là giai đoạn người tu tiên chân chính thoát khỏi phàm trần tiến vào linh thể, bởi vậy gọi là Thoát Phàm Cảnh. Bởi vì trúc liền linh thể, Thoát Phàm thân là cơ sở tu tiên, bởi vậy cũng có thể gọi là Trúc Cơ kỳ hoặc Linh Thể kỳ. Ngươi nghe rõ chưa?

- Hư đại ca nói đơn giản mà thấu triệt, ta đã nghe rõ rồi. Nói đơn giản, cảnh là chất tăng lên, bậc chính là số lượng tăng lên, đúng không?

Đường Kiếp trả lời.

Hư Mộ Dương cười gật đầu:

- Cách nói này khá mới mẻ thú vị, nhưng cũng có vài phần đạo lý, dù chưa đầy đủ, nhưng cũng không xa.

Dù cùng cảnh giới nhưng phương pháp tu luyện khác nhau thì mang đến hiệu quả không giống nhau.

Dựa theo thuyết pháp của Hư Mộ Dương, cơ thể con người do kinh mạch, khí huyết, gân cốt, ngũ tạng tạo thành, mỗi thành phần này đều có tác dụng và ý nghĩa khác nhau, phương pháp tu luyện và quá trình khác nhau sẽ mang tới cho người tu luyện những biến hóa khác nhau, ngay cả sở trường cũng không giống nhau. Dù là phong đao, sương kiếm, hỏa cầu, điện xích và pháp thuật cơ bản giống nhau, nhưng người theo phương thức tu luyện khác nhau thì biểu hiện và uy lực cũng không giống nhau.

Người có kinh nghiệm phong phú thường chỉ nhìn cách xuất thủ, thì có thể đại khái đoán ra phương hướng chủ tu và lai lịch của đối phương.

Thêm nữa không phải công pháp nào cũng có thể súc áp hai thành một, mấu chốt là có xung đột với nhau không. Ví dụ như hỏa chân kinh, chủ tu thủ thiếu dương tam tiêu, khí tán ở tâm lạc, quy về can đảm, gan thuộc mộc, chủ thăng hoa, tâm thuộc hỏa, chủ thần minh, cố hỏa khí vượng, tu luyện thành công có uy lực thiên hỏa. Nhưng ngưng tụ thủy chân kinh, chủ tu Thiếu Âm thận, bắt đầu từ tỳ về thận, tỳ chúc thổ, chủ vận hóa, thận thuộc thủy, chủ tàng tinh, tu luyện thành công sẽ có uy lực hải nạp bách xuyên.

Nhưng giữa hai lực lượng này lại không lệ thuộc mà độc lập lẫn nhau.

Độc lập nhưng vẫn tương trợ, cũng giống như người mâu thuẫn, nếu không hiểu điều này mà tu luyện cùng nhau, thiệt nhiều hơn lợi.

Công pháp tu luyện không phải càng nhiều càng tốt, mà phải tốt căn nguyên, hợp lực tăng thêm sức mạnh mới tốt.

- Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không muốn dạy ngươi truyền thừa Hư gia.

Hư Mộ Dương nói:

- Hư gia Động Hư, chủ tu thái dương tiểu tràng kinh, trọng nhãn chi nhất mạch, dĩ phá hư, động huyễn vi chủ, Tẩy Nguyệt phái chủ tu Thủ Thiếu Âm tâm kinh, trọng tâm chi nhất mạch, song phương không lệ thuộc lẫn nhau, nhưng tâm đứng đầu ngũ tạng, quân vương ngũ quan, theo cơ sở mà nói, nên lấy Tẩy Nguyệt phái Tử Ngọc Tâm Pháp, Thần Tiêu Kiếm Điển làm đế tốt hơn.

- Chính là nói, chỉnh sửa Tẩy Nguyệt phái Tử Ngọc Tâm Pháp, Thần Tiêu Kiếm Điển chưa chắc không bằng Hư gia Động Hư. Nhưng chỉnh sửa Động Hư, chưa chắc luyện tốt được Tử Ngọc Tâm Pháp, là ý này sao?

Đường Kiếp hỏi.

- Đúng, chính là ý này, Tẩy Nguyệt phái là đại tông huy hoàng, tâm pháp cuồn cuộn như biển, cất chứa tính cường, coi đó là đáy, tương lai học cái gì cũng không xảy ra vấn đề, tiền đồ vô lượng.

- Hiểu rõ, vậy có thể so như biển dung nạp hồ, biển có thể nạp trăm sông, nhưng lấy hồ nước dung biển, sẽ bị đại dương mênh mông kia tàn sát tan vỡ.

- Đúng, chính là như vậy.

Hư Mộ Dương cười nói.

Đường Kiếp tiểu tử tâm tư hoạt bát, cái gì cũng chỉ điểm một chút đã thông suốt, có đệ tử như vậy y rất vui mừng. Tuy y không thu Đường Kiếp làm đệ tử, nhưng trên thực tế đã đối đãi như đệ tử rồi.

- Nói vậy, ta có tu luyện Tàng Tượng Kinh cũng không có chỗ dùng?

Đường Kiếp lại hỏi.

- Tàng Tượng Kinh chỉ là phương pháp xung môn, có khả năng tẩy mạch chứ không chủ tu theo bất kỳ mạch nào, bởi vậy trong lúc tu luyện sẽ không sinh ra vấn đề. Hơn nữa này Tàng Tượng Kinh này cũng là phương pháp do Binh Chủ sáng chế, ta thấy cũng không đơn giản như vậy, ngươi luyện cho giỏi, tương lai chưa biết chừng sẽ có thu hoạch. Gân mạch ta đã vững chắc, tẩy mạch này cũng không có tác dụng với ta.

Nói đến đây, Hư Mộ Dương lắc đầu hít sâu.

Cái gọi là tẩy mạch, kỳ thật chính là rèn luyện và mở rộng kinh mạch.

Sau khi Ngọc môn mở ra, khí đi khắp kinh mạch, phương thức vận hành khí theo công pháp khác nhau mà khác nhau, còn tẩy mạch kỳ thật chính là khuếch trương kinh mạch, giúp linh khí thông hành được nhiều hơn, đồng thời cũng tăng cao mức chịu đựng của kinh mạch.

Nếu ví cơ thể với quốc gia, như vậy kinh mạch chính là đường, huyệt vị chính là trạm điểm. Đường càng trống trải, giao thông càng thuận tiện, vận chuyển nhiều linh khí đương nhiên uy lực càng mạnh.

Trung Quốc có câu châm ngôn, muốn đưa tiền, trước làm đường.

Tu Tiên giới cũng có câu châm ngôn, muốn tu tiên, trước tẩy mạch.

Ngoại trừ tẩy mạch, người mới bước vào tu tiên phải mở linh nhãn, tức là nơi chứa đựng linh khí, chỉ có mở linh nhãn, hấp thu linh khí mới có thể thổ nạp, khuếch trương, hình thành năng lượng để sử dụng pháp thuật cơ bản.

Tuy nhiên công pháp tu luyện khác nhau sẽ khiến phương thức mở linh thức cũng không giống nhau, thậm chí còn khác cả vị trí, chính vì nguyên nhân này, Hư Mộ Dương không dạy Đường Kiếp phương pháp mở linh nhãn —— tương lai hắn còn phải vào Tẩy Nguyệt phái, nơi đó có những công pháp còn tốt hơn Hư gia.

Cho nên tẩy mạch chính là đặt nền móng, nhưng ngày nào chưa mở ra linh nhãn, Đường Kiếp vẫn chưa được tính là chính thức tu tiên học đồ.

- Nói vậy, ta phải chờ khi vào Học viện Tẩy Nguyệt mới có thể bắt đầu chính thức tu luyện?

- Sao? Sốt ruột rồi hả?

Hư Mộ Dương cười hỏi.

Đường Kiếp đỏ mặt, nói thật:

- Chỉ là hơi sốt ruột.

- Ta hiểu tâm tình của ngươi.

Hư Mộ Dương cười nói:

- Tuy nhiên tu luyện không phải chuyện một sớm một chiều, xây tốt nền móng mới tu luyện được tốt. Còn nhỏ tuổi như ngươi, gân cốt chưa trưởng thành, là thời gian tẩy mạch thích hợp nhất. Đáng tiếc tâm tính thiếu niên, rất nhiều người không chịu nổi mà hướng về phía pháp thuật thần thông, cũng có người tu luyện rất sảng khoái... Bao nhiêu kỳ tài, cũng vì nguyên nhân này, thông qua gian nan thống khổ xung quan, lại thua ở bước tẩy mạch, khiến thành quả sau này hữu hạn.

Nghe những lời thấm thía này của y, Đường Kiếp nghiêm túc lại, hắn biết Hư Mộ Dương đang khuyến cáo mình.

Lúc này hắn nghiêm nghị nói:

- Ta hiểu. Dù ở nơi nào, dù làm cái gì, kiên nhẫn là mấu chốt giúp ta thành công.

- Nói rất hay!

Hư Mộ Dương vỗ tay:

- Ngươi cũng không cần lo lắng. Kinh mạch khuếch trương có cực hạn, tẩy mạch bình thường cũng một năm nửa năm là có thể hoàn thành, đến lúc đó có thể chính thức tu luyện. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn người tới Tẩy Nguyệt phái, dựa vào thể diện của Đại trận sư ta, hẳn là không vấn đề gì.

Y không nói dựa vào thể diện của Thiên Tâm chân nhân mình mà chỉ nói thể diện của Đại Trận Sư, có thể thấy y tin vào trận đạo của mình bao nhiêu.

Từ hôm đó, Đường Kiếp bắt đầu tu luyện Tàng Tượng Kinh, tẩy luyện kinh mạch.

Tuy hắn còn trẻ song linh hồn lại là linh hồn của người trưởng, sớm đã qua tuổi thiếu niên hoạt bát, không thể tự khống chế, bởi vậy không mắc lại sai lầm nào lần hai, khí chất điềm đạm, trình độ chắc chắn này đến Hư Mộ Dương cũng thấy kinh ngạc.

- Rõ ràng tâm tư giảo hoạt còn cố tình làm ông cụ non, thật khiến người ta nhìn không thấu.

Đối với Đường Kiếp, Hư Mộ Dương không thừa nhận cũng không được, có lẽ tư chất tu luyện của hắn không tính là tốt nhất, nhưng cách xử sự kia, thật không thể coi đối phương như đứa bé mà nhìn nhận.

Dù bận tu luyện tới đâu, Đường Kiếp cũng không quên chiếu cố Hư Mộ Dương. Ngày ngày vẫn như trước, nghiêm túc quét sân, ban ngày thì đi ra ngoài làm việc, kiếm chi phí sinh hoạt.

Đa số thời gian Hư Mộ Dương vẫn ở trong nhà an dưỡng thương thế, mà theo thời gian, thương thế của y càng khôi phục càng tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lại, ngẫu hứng có thể đánh một bộ quyền, hoạt động gân cốt.

Hôm nay y nhàn rỗi không có chuyện gì, đang đứng trong sân bồi hồi ngắm cảnh thì đột nhiên phát hiện ngọn giả sơn ở tiểu viện này, cả đình đài, bàn đá, hoa cỏ bố trí xung quanh, trong lúc vô ý lại phù hợp với đạo lý thiên địa, chỉ thấy nếu cải biến thêm một chút, nói không chừng có thể bố trí thành một trận pháp, liền lập tức nghiên cứu luôn.

Y trời sinh yêu thích trận pháp, vì nghiên cứu trận pháp, ngay cả vị trí gia chủ Hư gia cũng không cần.

Thời gian trước y dốc lòng dưỡng thương không rảnh nghiên cứu thì thôi, hiện giờ thương thế tốt hơn, dĩ nhiên là có tâm tư làm chút chuyện mình yêu thích.

Vào lúc y ngự sử xuống, từng đạo vân trận bay ra từ dưới chân y, ngọn giả sơn và những vật trong đình liên tục lóe ra quang hoa rực rỡ, chỉ nửa khắc sau đã có một tiểu trận pháp hình thành.

Sau đó Hư Mộ Dương chỉ vào tiểu trận kia:

- Ẩn!

Chỉ thấy vân trận kia lóe lên rồi ảm đạm, biến mất vô tung, nếu không có người nhắc nhở, cũng không ai biết trong viện này đã có thêm một trận pháp.

- Không tồi! Không tồi!

Nhìn tác phẩm mình vừa mới hoàn thành, Hư Mộ Dương hài lòng gật đầu. Trận pháp này do y tiện tay bố trí, nhưng trong quá trình bố trí lại thấy trong lòng đột nhiên sinh ra rất nhiều ý tưởng, linh cảm bùng nổ, không chút do dự, vội vàng quay vào phòng chép lại cảm xúc tâm đắc khi bày trận pháp kia, ghi chép lại việc quan trọng.

Đợi viết xong xuôi, tâm tình Hư Mộ Dương cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn, thấy không còn chút sơ hở nào mới ngẩng đầu nhận ra trời đã tối rồi.

Hư gia Động Hư có một mạch nằm trong mắt, nhìn đêm tối như ban ngày, bởi vậy cũng không thấy đem đã xuống.

- Kỳ quái, sao tiểu tử kia vẫn chưa đưa cơm tới?

Hư Mộ Dương kinh ngạc nói thầm.

Bình thường vào giờ này, Đường Kiếp đã về làm xong cơm tối mới đúng.

Đột nhiên ý thức được chuyện gì, Hư Mộ Dương vỗ đầu:

- Nguy rồi!

Vội vàng lao ra khỏi phòng, chỉ thấy Đường Kiếp đang đảo quanh khu vực trước viện, trong mắt mê man hiển nhiên không rõ phương hướng, trong miệng còn không ngừng hô:

- Hư đại ca!

Chỉ có điều thanh âm này không truyền ra ngoài trận, nên ngay từ đầu Hư Mộ Dương cũng không nghe thấy.

Nhìn dáng vẻ này xem ra bị nhốt cũng lâu rồi.

- Phù! May chỉ là ảo trận.

Hư Mộ Dương cũng bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc đó bố trí sát trận, giờ Đường Kiếp đã là một cỗ thi thể rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.