Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNửa tháng sau, trên đỉnh Thiên Sơn.
Tuyết Nữ vẫn như vậy, lạnh lùng cao ngạo. Trong bộ bạch y không nhiễm bụi trần, nàng nhìn hai kẻ trước mặt, chân mày khẽ cau:
"Chuyện này là sao?".
Quỷ Bảo thoáng cúi nhìn nữ hài năm tuổi hiện đang nấp phía sau chân mình, thần tình bất đắc dĩ: "Từ lúc tỉnh dậy tới giờ nó cứ bám víu lấy ta, ta đi đâu thì nó theo đó".
"Vứt nó đi." Tuyết Nữ bảo, giọng rất thản nhiên.
Chính thái độ đó đã khiến Quỷ Bảo sinh ra ác cảm: "Nó là cô nhi".
"Thì sao? Trước khi gặp ngươi nó không phải vẫn sống?".
"Sống?".
Lần này tới lượt Quỷ Bảo chau mày: "Cô biết gì chứ. Lúc ta thấy nó thì nó đang đói lã, toàn thân vô lực, trong người lại còn mang bệnh. Nếu không phải ta phát hiện ra thì mạng nó sớm đã xong rồi. Như vậy mà là sống hay sao?".
Tuyết Nữ trầm mặc. Nàng hết nhìn nữ hài lại quay sang nhìn Quỷ Bảo, chợt hỏi: "Nó tên gì?".
Ý của Tuyết Nữ dĩ nhiên là muốn hỏi tên thật. Song Quỷ Bảo dường như chẳng biết. Hắn cúi xuống rồi lại ngẩng lên, hồi đáp: "Ta cũng không biết. Từ lúc ta phát hiện ra nó tới giờ nó vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện".
"Nó bị câm?".
"Chắc là vậy".
Một lần nữa Tuyết Nữ trầm ngâm.
...
"Ngươi tính để nó ở cùng ngươi trên đỉnh Thiên Sơn này luôn?".
"Nếu cô thực muốn ta làm nô bộc cho cô cả đời." Quỷ Bảo đáp, giọng chẳng vui vẻ gì.
Sao mà vui nổi chứ? Quỷ Bảo hắn thân là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, một kẻ sĩ đọc qua sách thánh hiền, vậy mà hôm nay phải chịu khuất nhục làm thân trâu ngựa cho người, lại còn là một nữ nhân...
Sắc mặt khó coi của Quỷ Bảo Tuyết Nữ đương nhiên thấy được. Trong lòng nàng cũng có chút tức cười. Gã nam nhân này rõ ràng không nguyện làm nô bộc cho nàng, thế mà hắn vẫn theo lời nàng leo lên đỉnh núi.
Nửa tháng trời nay Quỷ Bảo hắn nào thiếu cơ hội chạy trốn. Nếu muốn hắn có thể mang theo nữ hài kia rời khỏi Nam Xương, tìm tới địa phương cách xa ngọn núi Thiên Sơn này. Tuyết Nữ nàng có giám sát hắn như hình với bóng đâu.
"Tên ngốc." Tuyết Nữ thầm đưa ra nhận xét về con người Quỷ Bảo.
Vẻ ngoài như cũ vẫn lạnh tanh, nàng nói: "Thoả thuận là thoả thuận. Quỷ Bảo, ngươi nên nhớ đó là lựa chọn của ngươi".
"Lựa chọn của ta?" Nhắc đến Quỷ Bảo lại bực mình. Tuyết Nữ nàng căn bản đâu có cho hắn tự do lựa chọn, hết thảy đều theo ý của nàng cả.
Ánh mắt cũng có đôi chút gọi là "cảm thông", Tuyết Nữ bảo: "Nhà ngươi cũng không cần quá bi quan. Phục vụ ta cho tốt, có thể sẽ chẳng lâu nữa ngươi liền được trả tự do".
"Nhưng, đó là với điều kiện ngươi phục vụ tốt, bằng nếu khiến ta cảm thấy không tốt mà nói... Hừ, đừng trách ta ra tay độc ác".
Khuôn mặt vừa dịu dàng đôi chút đã chuyển sang hung hăng sắc lạnh, lời cảnh báo ấy khiến cho Quỷ Bảo phải e dè lưu tâm. Nữ hài nấp ở phía sau hắn thì càng khỏi nói, cô bé sợ đến tái xanh, những ngón tay bé xíu gắt gao bấu chặt lấy người Quỷ Bảo.
"Bé con, đừng sợ đừng sợ." Nhận ra thần tình khiếp hãi của cô bé, Quỷ Bảo đặt tay lên đôi bàn tay nhỏ nhắn, vỗ vỗ trấn an: "Sẽ không có chuyện gì đâu. Ta sẽ bảo vệ cho ngươi".