Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
...
"Sư phụ, người đã nghĩ kỹ rồi chứ?" Bên trong hạp cốc, cạnh bờ hồ, Quỷ Linh Nhi quay sang nhìn ân sư, hỏi. Nàng lo sư phụ mình đang miễn cưỡng bản thân. Chuyện đốt đi hết tất thảy những vật dụng liên quan đến sư nương, với một người đã yêu sâu đậm như sư phụ nàng mà nói, nó thực chẳng dễ dàng gì.
Thấu hiếu tâm ý đồ nhi, sau một vài giây im lặng, Quỷ Bảo nói: "Con đừng lo, vi sư không việc gì đâu".
Dời mắt sang đống đồ vật đang nằm ngổn ngang phía trước, hắn nở nụ cười buồn bã: "Người đi đã đi, cũng sẽ không còn trở lại, những thứ này lưu giữ để làm gì".
"Sư phụ...".
Quỷ Linh Nhi có phần thương cảm. Nàng hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng hỏi: "Sư phụ, người có hận sư nương không?".
"Hận sao?" Quỷ Bảo nhẹ lắc đầu: "Ta không trách, cũng chẳng hận nàng".
"Thế nhưng sư nương đã phụ người...".
Quỷ Bảo không phủ nhận: "Phải, Vân Nhi nàng ấy đã quên bỏ ta. Đó là sự thật. Nhưng Linh Nhi à, trước đây nàng ấy rất yêu ta, điều ấy vốn cũng là thật".
"Ta không trách nàng. Ta chỉ trách thời gian chống trôi, lòng người dễ đổi...".
"Sư phụ...".
Cũng chẳng hiểu tại sao, Quỷ Linh Nhi đưa tay nắm lấy bàn tay Quỷ Bảo, thâm tình nói: "Sư phụ, cho dù biển hoá nương dâu, núi tan thành bụi, con vẫn sẽ luôn bên cạnh người. Vĩnh viễn đều sẽ không rời xa người".
Quỷ Bảo quay đầu ngó qua, lặng im không nói. Đâu được tầm năm sáu giây, hắn nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay Quỷ Linh Nhi, nhấc chân tiến về phía bờ hồ. Rất nhanh, một ngọn lửa bùng lên. Dưới cái nóng vô tình, bao nhiêu là vật dụng đều bị thiêu rụi.
"Vân Đồ, kể từ giờ ta sẽ thôi không thương nhớ nàng nữa. Ta... không muốn gọi tên nàng nữa...".
"Tạm biệt...".
...
Thương nhớ bao năm, đồ vật gìn giữ bao ngày, chỉ một ngọn lửa tất cả liền tan thành tro bụi. Kể từ sau hôm ấy, đúng như điều mình tâm niệm, Quỷ Bảo đã thôi gọi tên Tuyết Nữ, cũng không còn đắm trong men cay, mượn rượu giải sầu. Cuộc sống của hắn bây giờ rất lành mạnh. Sáng đi câu hoặc là dạo quanh săn thú, chiều nấu ấm trà nhâm nhi nhìn phong cảnh, thực rất thanh nhàn.
Có lẽ Quỷ Bảo hắn đã già rồi.
...
"Ha!".
"Ya!".
Ngoài cửa động, giữa làn mưa tuyết, một thân hồng y đang hăng say tập luyện. Kiếm trong tay nàng hết đâm lại chém, hết ngang lại dọc, cứ thế biến hoá không ngừng.
So với một năm trước thì bây giờ võ công của Quỷ Linh Nhi đã lợi hại hơn rất nhiều. Quỷ Bảo ước đoán trình độ kiếm thuật của nàng đã chẳng thua kém Tuyết Nữ bao nhiêu. Võ lâm Ung Châu hiện nay, tin tưởng hiếm ai có thể là đối thủ của nàng.
Quỷ Bảo hắn ư?
Không cần tính. Tư chất hắn vốn không tốt, lại chẳng ham thích võ công, khó lòng trụ nổi.
"Xem ra chỉ một hai năm nữa thôi thì Linh Nhi liền có thể tung hoành khắp võ lâm Ung Châu. Trong thế giới phàm tục này, chỉ sợ không nam nhân nào áp chế được nó." Ngồi trên ghế gỗ, Quỷ Bảo vừa nhâm nhi thưởng thức ly trà vừa đánh giá.
Khi bình trà sắp cạn thì bên ngoài Quỷ Linh Nhi cũng ngưng hẳn đường kiếm. Nàng xoay gót, hướng thạch động đi nhanh vào.
"Sư phụ!".
Khuôn mặt tươi cười, Quỷ Linh Nhi nói với Quỷ Bảo: "Người thấy kiếm thuật của con thế nào?".
"Hmm... Rất tốt." Quỷ Bảo gật gù: "Võ nghệ của con bây giờ, e mười người sư phụ này cũng không thể chống đỡ nổi".
"Xuy... Ai thèm đánh với sư phụ người chứ".
Quỷ Bảo khẽ cười, dùng vạt áo giúp đồ nhi lau đi những giọt mồ hôi.
Quỷ Linh Nhi không tránh. Mà tại sao phải tránh? Nàng mong còn chẳng được. Đợi cho ân sư lau phần mặt bên trái xong, nàng lập tức đưa phần mặt bên phải ra: "Sư phụ, bên này nữa".
Quỷ Bảo thuận tình, lại tiếp tục lau đi những giọt mồ hôi.
"Hì hì... Cảm ơn sư phụ".
"Được rồi, cất kiếm đi. Chúng ta vào ăn cơm".
"Dạ".
...
"Sư phụ, người không ăn cơm mà nhìn con làm gì?" Bên bếp than hồng cháy dở, Quỷ Linh Nhi nuốt xong những hạt cơm vừa nhai, nghi hoặc hỏi. Từ nãy giờ sư phụ vẫn cứ hay liếc mắt nhìn nàng a.
Có chuyện gì muốn nói sao?
"Hừm...".
Quỷ Bảo khẽ hắng giọng, rồi nói: "Tiểu nha đầu, vi sư đang cảm thấy lo ngại cho tương lai của con".
Lo?
"Sư phụ, tại sao người lại lo cho tương lai của con?".
"Bởi vì võ nghệ của con quá cao, tính khí lại kiên cường mạnh mẽ".
"Như thế có gì không tốt chứ?" Quỷ Linh Nhi lại càng thêm khó hiểu.
"Cái này...".
Quỷ Bảo có chút do dự, nhưng rồi cũng nói ra: "Linh Nhi à, võ công con cao như vậy, tính tình lại mạnh mẽ như vậy, vi sư lo sẽ không có nam nhân nào dám lấy con".
Hả? Là chuyện này sao?
Quỷ Linh Nhi chớp chớp đôi hàng mi, đột nhiên hỏi: "Sư phụ, người có phải bị sốt hay không?".
"Sốt? Không có. Ta vẫn bình thường".
"Bình thường sao sư phụ lại nói thế chứ?" Quỷ Linh Nhi tỏ ý không vui: "Cái gì mà không nam nhân nào dám lấy? Ai thèm quan tâm bọn họ chứ".
"Tiểu nha đầu, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Con năm nay cũng đã mười chín tuổi rồi, không mau gả đi thì sẽ bị ế đấy".
Quỷ Bảo nói tiếp: "Tiểu nha đầu, ta thấy hay là sau này con hãy thường xuyên xuống núi, đi đây đi đó nhiều hơn. Như vậy con sẽ gặp gỡ được nhiều người, nói không chừng có thể tìm được ý trung nhân...".
"Sư phụ, con ăn xong rồi. Con đi tắm đây." Chẳng đợi cho Quỷ Bảo nói hết thì Quỷ Linh Nhi đã buông bỏ bát đũa, đứng dậy rời đi.
Quỷ Bảo ngó qua chỗ nàng ngồi, nhẹ lắc đầu. Cơm trong bát vẫn còn nhiều, miếng thịt cá vẫn còn chưa ăn xong...
"Đứa nhỏ này... Mỗi lần đề cập đến chuyện này đều cố tình lảng tránh".
...
Bên trong hạp cốc.
Sau khi rời khỏi thạch động thì Quỷ Linh Nhi đã đi thẳng tới đây. Bình thường nàng vẫn hay tắm gội tại chỗ này. Tuy nhiên lúc này, Quỷ Linh Nhi nàng lại chẳng có mặt nơi con suối, địa điểm nàng xuất hiện là hồ nước trong xanh gần căn lều nhỏ.
Bằng vào thân thủ mau lẹ cùng nội lực thâm hậu của mình, nàng rất dễ dàng đem một con cá dưới hồ bắt lên. Nhìn nó, nàng hỏi: "Cá à cá, ngươi nói xem, sư phụ có phải là rất ngốc hay không?".
Cá không trả lời. Nó tất nhiên là không thể trả lời.
Mặc. Quỷ Linh Nhi tiếp tục cùng chú cá đáng thương tâm sự.
"Tự nhiên lại bảo người ta đi tìm ý trung nhân, còn muốn gả người ta đi... Ai thèm chứ".
"Những gã nam nhân kia, người ta làm sao có thể chú ý được. Người ta vốn là yêu thích...".
Nói đến đây thì Quỷ Linh Nhi thở dài. Nàng đem chú cá trong tay thả xuống hồ, nét mặt chuyển sang muộn phiền.
Tình cảm của nàng, có phải không nên?
Là sai trái sao?
Nhưng...
"Haizz...".
Cuối cùng đọng lại một tiếng than, Quỷ Linh Nhi chuyển thân đứng dậy, hướng cánh rừng bên trái hồ nước bước đi. Có lẽ nàng thật sự cần tắm gội một chút.
...
Quỷ Linh Nhi hôm nay đã không phải Quỷ Linh Nhi ngày trước. Nàng đã trưởng thành, cũng biết mơ mộng như ai. Trong lòng nàng ý trung nhân từ lâu đã có. Cụ thể là khi nào thì nàng không rõ, nàng chỉ biết lúc mình nhận ra thì tình cảm này đã đủ đậm sâu.
Nhiều lúc tim nàng loạn nhịp, trong giấc mơ lắm khi chập chờn hình bóng. Nàng tự hiểu là bản thân mình đã có khao khát. Nàng không thể gạt mình, mà... nàng cũng không muốn dối gạt. Song, nếu bảo nàng mở miệng nói ra thì... nàng thật không dám.
Quỷ Linh Nhi, nàng sợ.
Thôi thì cứ như cũ làm phận đồ nhi, ngày ngày kề cận săn sóc ân sư. Thỉnh thoảng được người khen ngợi, dịu dàng lau nhũng giọt mồ hôi thôi cũng đủ rồi.
...
Ngày Tuyết Nữ ra đi đã để lại cho đỉnh núi Thiên Sơn một khoảng trống quá lớn, tưởng chừng không thể nào khoả lấp được. Những tưởng Thiên Sơn cứ thế sẽ tàn lụi, nhưng may sao, nhờ câu nói thâm tình tha thiết, một tấm chân tình kiên định, Thiên Sơn đã dần khang phục.
Tuyết đã ấm hơn, gió đêm trường cũng bớt lạnh. Quỷ Bảo bây giờ đã nguôi nhung nhớ, nỗi ưu sầu cũng lặng lẽ vơi đi. Hắn đã có thể nở được nụ cười. Quỷ Linh Nhi tin chỉ cần có thêm thời gian, dưới sự quan tâm chăm sóc của nàng, ân sư nhất định sẽ lại trở về giống như trước đây, hoặc chí ít cũng có thể vui vẻ cười đùa. Là những tiếng cười to đúng nghĩa.
Thời gian. Nàng chỉ cần có thêm thời gian.
Đối với tương lai, trừ chuyện tình cảm của mình thì hết thảy Quỷ Linh Nhi đều rất lạc quan. Mỗi ngày nàng đều sắm vai một đệ tử ngoan, cố làm mọi thứ để ân sư được vui lòng.
Trời không phụ người, sau hai năm cận kề như hình với bóng, Quỷ Linh Nhi rốt cuộc cũng thành công cảm hoá. Sư phụ nàng, người hiện đã hoàn toàn thoát ra khỏi cái bóng quá khứ. Thay vì cả ngày quanh quẩn trên núi thì người đã chịu cùng nàng xuống núi chu du, ngắm nhìn phong cảnh, tiếp xúc với mọi người.
Quỷ Linh Nhi dĩ nhiên đã rất vui mừng. Cũng bởi vậy mà hôm nay nàng mới mua rượu, làm thật nhiều món ngon để tối đến sẽ cùng ân sư ngắm ánh trăng rằm tháng tám. Đây là một buổi tiệc chung vui.
Nhưng, người tính là một chuyện, diễn biến thế nào đôi khi lại là một chuyện khác. Chẳng may, lần này mọi thứ đều đi ngược với mong muốn của Quỷ Linh Nhi. Bữa tiệc mà nàng định sẽ tổ chức, nó sẽ không thể nào thành hiện thực được. Nguyên do là bởi trên đỉnh Thiên Sơn đã vừa có người tới phá đám.
Nhân số chẵn hai, đều là nữ. So với người thường thì các nàng có chút khác biệt. Thay vì đen thì tóc các nàng lại là màu xám và hồng, lỗ tai cũng dài và nhọn hơn hẳn. Điểm đáng chú ý nữa là cái cách các nàng di chuyển.
Đi? Trèo?
Không. Các nàng bay. Từ trên trời, các nàng hiện đã vừa mới đáp xuống đỉnh núi Thiên Sơn.