TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 11: Thần uy nan trắc tiên nhan lộ.
Đang lúc Tỉnh Ngôn giận không thể kìm được, âm thầm siết chặt nắm tay, đang chuẩn bị liều cho mặt tên đó nở hoa, thì phát hiện tiếng cười nhạo vốn đang hết sức cao hứng vang khắp thuyền, nhất thời đang dần dần nhỏ đi.
Thiếu niên từ trong nộ hỏa dần dần bình phục lại, lúc này mới phát giác, một vùng trời đất quen thuộc trước mắt, lại đang phát sinh biến hóa hãi nhân.
Bầu trời vốn rộng rãi khoáng đạt, không biết lúc nào mây đen đã dày đặc. Nước Bà Dương Hồ vốn chỉ là gió nhẹ sóng gợn, hiện tại lại như nước trong nồi đang nấu, muốn sôi lên ùng ục. Phi điểu kiếm ăn trên mặt hồ, hiện tại đã không còn một bóng. Những con thuyền đánh cá, thấy khí trời cổ quái như thế, cũng đều hốt hoảng kéo lưới lên bờ.
Lúc này, vùng trời màu đen trên đầu chúng nhân đang có trăm nghìn đạo thiểm điện nhợt nhạt, hệt như những con rắn nhỏ không ngừng chạy loạn. Đằng sau vùng mây đen dày đặc đó, ẩn ẩn nghe được có tiếng gió sấm ầm ì.
Lúc này, cả khoảng không Bà Dương Hồ, hệt như có một cái nồi lớn úp ngược xuống, vòm trời như mực, tiếng sóng như sôi, ban ngày lập tức như đêm đen, trời đất mênh mông trong sát na biến thành giới tu la khủng bố!
“Thuyền gia! Mau chèo thuyền! Mau chèo trở về!”
Lúc này chúng nhân trên thuyền, ai nấy vạn phần kinh khủng, ở trong sóng to gió lớn này nghiêng ngã lảo đảo, tiếng kêu gào la khóc không ngớt. Hoặc quát hoặc chửi hoặc cầu khấn, mọi người đều đang thúc giục chủ thuyền mau chèo thuyền về.
Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, cũng bị dị trạng hãi nhân này làm cho ngây ngốc, quên sạch sự không vui vừa rồi. Cứ Doanh suy cho cùng là một cô gái, thân nhẹ thể nhược, bị đám người hoảng loạn trên thuyền chén ép nghiên ngã. Đang lúc nguy cấp, thiếu niên không thể quá quan tâm đến lễ giáo, đưa tay kéo thiếu nữ qua, bảo vệ trước ngực nàng. Lúc đó, sống lưng của thiếu niên không biết chịu bao nhiêu cú va chạm mạnh, cũng chỉ là nghiến răng mím môi, im lặng chịu đựng, chỉ cố chết bảo vệ cho Cứ Danh.
“A…thuyền đứng yên rồi!”
Một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế từ trong miệng chủ thuyền truyền đến.
Thì ra, ngay khi thuyền phu trên thuyền liều mạng vung mái chèo, lại phát hiện vô luận bản thân dùng lực thế nào, mái chèo này cũng như chèo trong không khí, không mượn được chút thủy lực nào. Con thuyền này, lại nửa bước khó dời! Hiện tại bánh lái của thuyền, lại như bị nước sắt hàn chặt, dù thuyền phu hết sức bẻ xoay, vẫn im lìm không nhúc nhích!
Tiếng gào của thuyền chủ so với tiếng khóc còn khó nghe, lập tức dập tắt ý nghĩ chạy về Nam Ki Đảo của chúng nhân, mọi người giống như ruồi nhặng không đầu kinh hoàng vô thố. Tuy chúng nhân đều gấp đào ly, nhưng nhất thời vẫn không có ai dám nhảy xuống nước – nhìn tình trạng phun trào quỷ dị của nước hồ, ai cũng không dám tưởng tượng, một khi xuống nước sẽ phát sinh sự thể khủng bố nào!
Ám ảnh tử vong lập tức bao phủ trong lòng mọi người.
Đang khi chúng nhân trên thuyền rơi vào tuyệt vọng, đều cho rằng bản thân lần này khó thoát kiếp nạn, thì bỗng nghe có người kinh hô một tiếng, gọi mọi người mau nhìn về phía nam. Thì ra, ở phía trời nam, trong vùng mây vốn đen như mực, bỗng có mấy đóa mây đỏ mờ mờ xuất hiện, tụ hợp dần dần, kết nối cùng nhau, dường như có chữ đỏ như lửa!
Trong ánh nhìn kinh khủng của chúng nhân khắp thuyền, mây đỏ hình chữ đó đang dần dần di chuyền về phía thuyền.
Tỉnh Ngôn từ sau khi trải qua một đêm cổ quái trên Mã Đề Sơn, bất giác tầm nhìn cũng biến đổi càng lúc càng tốt, lúc chúng nhân còn mơ mơ hồ hồ nỗ lực phân biệt hình trạng mây đỏ, y đã nhìn thấy được mấy đóa mây đỏ yêu dị đó đang uốn khúc kết thành bốn chữ lớn ngoằn ngoèo:
Tỉnh Ngôn Doanh Cúc
Khoảng khắc này, đối với thiếu niên mà nói, chẳng khác nào sấm giữa trời quang! Tuy nhiên, hai chữ “Doanh Cúc” đó còn có chút không hiểu, nhưng e là ám chỉ thiếu nữ Cứ Doanh, bởi vì hai chữ này cách đọc vừa hay tương phản.
“Không tưởng được trước đây chế nhạo mấy cái chuyện quỷ thần này, hôm nay lại báo ứng trên người mình!”
Trong lòng kêu khổ liền liền, đang muốn giả bộ mơ hồ, che dấu chuyện này cho qua, nhưng không ngờ bên cạnh đã có người giương cổ rống lên:
“Chính là hai đứa này! Chính là hai đứa này chọc thần hồ phát nộ!”
Tỉnh Ngôn nghe vậy hoảng sợ, nghiêng mặt nhìn, phát hiện người lớn tiếng kêu gào, chính là tên con cháu nhà giàu nhục mạ y hồi nãy.
Lúc này cái quạt lông ngỗng trong tay tên đó cũng không biết ném chỗ nào rồi, áo xốc mũ lệch, hoa tay múa chân, đang như chó điên nhắm Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh sủa loạn.
Thì ra, tên này lúc nãy ở bên nghe trộm đối đáp của Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, liền nghe thấy tính danh của hai người. Tuy nghe được thiếu niên gọi tiểu nữ tử là “Cứ Doanh”, nhưng cũng là đọc ngược với “Doanh Cúc”, nghĩ chắc không sai. Mấy chữ đỏ như lửa trên trời, nhất định là chỉ hai người bọn họ!
Chúng nhân thấy chỉ thị của chữ đỏ, vừa nghe thần hồ phát nộ là vì người bên cạnh, lập tức trong lòng an tâm, thầm cảm tạ trời đất, lần này có thể tìm được quỷ thế mạng rồi! Thần hồ lão nhân gia đã chỉ thị chính xác bọn họ, nhất định là không muốn thương tổn lầm bọn chúng, xem ra cái tiểu mạng của mình, lần này giữ được rồi. Chỉ là, phen này sau khi an toàn quay về, sau này ai còn dám nhắc hai chữ “Ngồi thuyền” với mình, nhất định phải đánh hắn răng văng đầy đất!
Một khi không lo tính mạng, đầu óc chúng nhân liền sáng lán trở lại, ào ào suy đoán nguyên nhân hai người này đắc tội với thần hồ. Khi nãy hình như nghe trong bài thơ của thiến niên này có nhắc đến từ “long”, liệu có phải là lúc đó, đã mạo phạm tôn húy của thần trong hồ hay không? Lại nghe nói tiểu tử này vừa rồi rảnh rỗi, ở đây réo yêu quái “Vô chi kì” gì đó, không biết có mạo phạm vong linh trên trời của yêu quái lão nhân gia hay không?
Đang lúc chúng nhân suy đoán lung tung, thì nghe tiếng sấm trên đầu càng lúc càng vang, giống như vang động chừng một trượng trên đầu. Chúng nhân lúc này mới nhớ, không phải là thần phát nộ thì là yêu quái tầm cừu, việc khẩn cấp trước mắt là đem đôi nam nữ này ném xuống hồ hiến tế. Thế là, cả đám liền như có ước hẹn trước, cùng bức đến hai thiếu niên.
Bất quá, cho đến lúc này chúng nhân mới phát hiện, vị thiếu niên dung mạo bình thường này, lại có sức khỏe như thế, chỉ dựa vào mạn thuyền liều mạng chống cự, nhất thời lại không làm khó được y!
Kỳ thật, sau khi nghe tên con cháu nhà giàu đó kêu lên, Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh lập tức nhìn nhau:
Lần này hôm nay, hai người sợ khó thoát kiếp nạn.
Hai người không hẹn mà đều nghĩ trong lòng, nhất định hai người đêm qua làm chuyện phạm pháp bắt giữ mệnh quan, chọc giận đến thần linh, mới giáng tai họa xuống như thế. Xem ra, thật sự là “Làm chuyện lén lút, mắt thần như điện, nhân gian nói nhỏ, trời nghe như sấm”, uy trời khó lường, thật là quá kinh khiếp!
Đang khi thiếu niên liều mạng giằng co với chúng nhân, ngăn chặn đã sắp không nổi, thiếu nữ Cứ Doanh này ngược lại, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Từng chuyện ngày trước, từng chuyện hôm nay, hệt như đá lửa xẹt loáng qua trước mắt.
“Lần này phải táng thân cùng thiếu niên này ở trong Bà Dương Hồ sao?”
Thời khắc nguy cấp này, nhìn thiếu niên thuần phác trước mặt đang liều mạng bảo vệ mình, thiếu nữ lại cảm giác trong lòng có vài phần ung dung an định, như không sợ cái chết đang đến gần.
Còn trong lòng Tỉnh Ngôn, lại nhớ đến cha mẹ già ở nhà. Cũng chỉ trách mình làm càn quấy rối mới có kiếp nạn này. Lần này bị hại trong hồ, xem ra không thể báo đáp ân dưỡng dục của song thân. Lại nhìn thiếu nữ bên mình, bất giác càng như vạn tiễn xuyên tâm, thầm chửi đều tại mình, mới liên lụy đến thiếu nữ ngây thơ khả ái này.
Nghĩ đến chỗ đó, thiếu niên bỗng cao giọng hét lớn với đám người trước mặt:
“Các vị đại gia tạm ngưng, nghe một lời của tiểu tử! Lần này đều là tiểu tử vô tri, chọc giận thần hồ lão gia; chỉ là chuyện không liên quan đến thiếu nữ này, khẩn thỉnh các vị thúc bá có thể thương thân phận nữ lưu của nàng, tha cho nàng một con đường sống! Nếu đáp ứng lời này, tiểu tử tuyệt không kháng cự nữa!”
Không tưởng một phen rút ruột cầu xin này, lại chỉ dẫn đến một phen thóa mạ. Chúng nhân chỉ vì giữ mạng, thấy thần hồ kết chữ thị ý, muốn hiến tế hai người này, vạn nhất giữ lại, cuối cùng thần linh trách tội xuống không phải chuyện đùa! Chính là vì tính mạng, mặc kệ lời cầu xin của thiếu niên.
Thấy đám đông ồn ào, Cứ Doanh liền nhẹ nhàng nói với thiếu niên đang vô cùng hoảng hốt:
“Đêm qua bắt người, ta đã nói qua không thể bỏ ngươi chạy trước. Lần này, càng không thể nhìn ngươi chết một mình…”
Nhìn thần sắc quyết liệt trên gương mặt thiếu nữ này, Tỉnh Ngôn bất giác trống rỗng trong lòng! Chỉ là chuyện lần này đã đến mức này, cũng không còn đất để xoay chuyển. Nghĩ đến chỗ đó, Tỉnh Ngôn không khỏi than dài, hai người tính mạng bị đẩy vào chỗ chết, đối diện chúng nhân nói:
“Xem ra lần này hai người bọn ta khó thoát kiếp nạn! Nhưng xin cho hai người bọn ta một con thuyền tam bản, từ đó sinh tử cứ theo ý trời. Nếu các người không đáp ứng yêu cầu này của bọn ta, hai người bọn ta có làm lệ quỷ cũng không tha cho các người!”
Nếu như là trước đây, nghe mấy lời dạng lệ quỷ đe dọa này, đám người này chắc không tránh khỏi cười mỉa, Chỉ là hôm nay thấy tình trạng quỷ dị trên Bà Dương Hồ, e rằng chuyện quỷ thần cũng không phải nói chơi; tuy trong lòng ai nấy thầm chửi thiếu niên này nói lời thừa thại, còn không mau chủ động nhảy xuống cứu tính mạng lão tử, nhưng hai người này đã nguyện ý rồi thuyền hiến tế, cho hai bọn chúng một con thuyền tam bản cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Trong nước hồ phun trào thế này, một con thuyền tam bản tạo thành từ một mảnh gỗ, lại có thể di chuyển sao?. Cứ theo lời của thiếu niên, mau đưa hai ôn thần này đi, tránh đêm dài lắm mộng.
Lúc này tất cả người trên thuyền đều chung một tâm tư, vội nhường cho hai người Tỉnh Ngôn một con đường rộng rãi, để hai người họ đến đuôi thuyền thả chiếc thuyền tam bản nhỏ xuống. Chúng nhân đều nín thở ngưng thần, khẩn trương nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của hai người. Đợi đến khi tận mắt thấy hai người cùng lên con thuyền đơn, chúng nhân trên thuyền mới thở phào nhẹ nhõm…
Trong sóng gió đầy trời, có hai đôi tay siết chặt nhau!
Vào sát na Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh lên tam bản, tiếng sấm ầm ì đã lâu trên đầu chúng nhân, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được một chỗ phát tiết, chúng nhân chỉ nghe một tiếng phích lịch “Đoàng” vang bên tai, mây đen đầy trời hơi dao động, hình như chỗ đám mây đỏ như lửa đó mở ra một cái miệng, bỗng có một đạo huyết sắc điện quang chói mắt hung dữ nhoáng lên, hình dáng như rắn, ngoằn ngoèo chạy về phía con thuyền tam bản nhỏ!
Phích lịch kinh thiên từ đám mây đó mang theo các tia điện nhỏ chạy loằng ngoằn, thế đến vô cùng mãnh liệt, vô luận là Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh tự biết khó tránh khỏi sự khiển trách của trời, hay là chúng nhân trên thuyền đang dương dương đắc ý tự nghĩ đã thoát khỏi số mệnh, trước sự biến đổi kinh hồn này của trời đất, đều có dáng vẻ si ngốc, không kịp có phản ứng nào.
Mắt chưa kịp nhìn nhau, vạn sự đã tận, người quỷ hai đường.
Mưa lớn như trút nước.
…………….
Sóng gió trên Bà Dương Hồ đã lùi xa tự hồi nào, trời đất lại chìm vào sự trầm tịch vĩnh hằng.
“…..Ta đã chết rồi sao?”
“Đây, đây là đường xuống hoàng tuyền sao?”
Rất lâu, Tỉnh Ngôn bị uy thế kinh tâm động phách đó của trời đất làm cho hôn mê, từ từ dường như có một tí tri giác. Trong mơ hồ, phảng phất cảm giác trước mắt có một đoàn nhân ảnh mông lung, đang nôn nóng kêu gào mình gì đó.
Vùng vẫy một hồi, cuối cùng mở được cặp mắt nặng nề, nhưng nhìn thấy một dung nhan xa lạ như hoa tựa tuyết.
“Úi !”
Thiếu niên vừa thấy được một tia sáng, lại lập tức cảm giác hai mắt tối sầm:
“Xong rồi! Cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kiếp này! Rất nhanh đã đến âm tào địa phủ rồi, ngưu đầu mã…ách?”
Nghĩ đến chỗ này, thiếu niên mới cảm thấy có chút không đúng:
“Địa phủ có ngưu đầu mã diện dễ nhìn vậy sao!”
Lại nỗ lực triển khai tầm nhìn của mình – thế là thiếu niên liền thấy một khung cảnh rất đẹp chưa từng thấy trong suốt mười sáu năm qua của mình
Trời xanh nước biếc mây tan mưa tạnh, một thiếu nữ tiên tử như mộng như ảo, thần thái xinh đẹp, đang dịu dàng nhìn mình, thần sắc tươi nhuận, càng hiện nét thanh lệ vô bì, hết sức phong nhã
Thấy Tỉnh Ngôn tỉnh lại, thiếu nữ như tiên tử đó thần sắc vui mừng, bất giác mỉm cười xinh đẹp – bỗng chốc, trong mắt Tỉnh Ngôn, sóng mắt lưu chuyển của thiếu nữ đó phảng phát như chiếu sáng cả trời xanh, nước biếc, mây trắng, núi xa trước mắt, dập dền hòa cùng ánh nước thu Bà Dương Hồ.
Trong sát na, giống như cảm ứng được đạo khí cơ không phải nhân gian phàm trần này, cổ nguyệt hoa lưu thủy trong thân thể Tỉnh Ngôn lâu nay, tựa hồ cũng bị sự tuyệt thế của thiếu nữ dẫn dắt, ập dờn phiêu đãng cùng sóng mắt đó.
Cùng nhịp điệu của cổ lưu thủy này, tinh thần của Tỉnh Ngôn cũng lúc ẩn lúc hiện. Thiếu niên vừa trở về từ ranh giới sống chết, bỗng nhìn thấy tiên tử ngọc mạo tuyệt thế, thì lòng muốn nghĩ, cũng quên ý, miệng muốn nói, cũng quên lời. Lúc này trong đầu của thiếu niên, cũng không suy xét cái khác được nữa, chỉ lặp đi lặp lại một câu quen thuộc đã học trong miệng:
" Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt , phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết … phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt , phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết …"
" A ! "
Thiếu niên tinh thần hoảng hốt, bỗng cảm giác một làn nước hồ lạnh ngắt ập đến, đầu óc mới tỉnh táo, quay về lại hiện tại.
Thì ra, thiếu nữ đó sau khi thấy kêu mấy tiếng , thiếu niên đều không trả lời, thì đẩy y một cái. Không ngờ thiếu niên đang nắm xéo ở chỗ nông, trong lúc hoảng hốt bị đẩy rơi vào trong nước. May mà gần bờ nước cạn, chỉ nhếch nhác một chút, Tỉnh Ngôn rất nhanh lại bò lên bờ. Tay chân đang quờ quạng, lại nghe:
“Kẻ khinh bạc nhà ai? mắt láo liên như trộm!”
Thanh âm lảnh lót, phối hợp với dung nhan xinh đẹp như tiên.
A…nhất định là vừa rồi nhìn chăm chăm người ta, mạo phạm giai nhân, bị mắng là kẻ trộm. Chỉ là…thanh âm này sao nghe quen quá?
Hôm nay thấy nhiều chuyện lạ, Tỉnh Ngôn không dám lỗ mãng, liền cẩn thận hỏi:
“
“Không biết vị tiên tử này, có quen với tại hạ hay không?”
“Tỉnh Ngôn! Ta là Cứ Doanh đây!”
Lời mắng hơi giận dỗi, vành mi còn lưu lại ánh lệ động nhân.
“Ách…”
Xem ra các loại tình hình hôm nay, thật là như đang nằm mộng; mà mộng này, mãi đến giờ còn chưa thể tỉnh.
Đến lúc này, thấy tình thái Tỉnh Ngôn như thế, thiếu nữ cũng cảm thấy có chút không đúng, liền soi mình vào nước. Đợi lúc thấy rõ hình dáng, thiếu nữ bất giác bụm miệng kinh hô một tiếng!
Sau đó, để Tỉnh Ngôn tiếp thụ sự thật mình chính là “Cứ Doanh”, thiếu nữ lại tốn một phen công phu. May mà, cuối cùng thiếu niên thật thà, cũng tiếp thu thuyết pháp ‘Gia phụ nghiêm mệnh, phải làm xấu đi mới có thể đi chơi” của nàng. Bài thuyết minh này, cũng hợp tình hợp lý, với dung mạo xinh đẹp cũa thiếu nữ trước mặt, nếu như không tự làm xấu, tuyệt không thể xem thường mạo hiểm vào giang hồ, mà chỉ có thể bị nhốt trong khuê phòng.
Xem ra, đều là thiếu niên quê mua kiến thức hạn hẹp, nhất thời y lại không tưởng được, thuật dị dung kỳ diệu như thế, nhà buôn bán há có thể có chỗ cần dùng!
Thiếu niên hết sức chất phác, tin lời thuyết minh này của Cứ Doanh, nhưng vị thiếu niên mới có cơ hội thấy được nữ tử xinh đẹp này, thấy dung mạo kinh thế hãi tục của Cứ Doanh, vẫn còn rất không tự nhiên. Còn thiếu nữ cũng không tưởng được có tình huống này phát sinh, nhất thời cũng quá hổ thẹn, không tự tại như trước được.
Qua lúc lâu, có lẽ nhớ lại tình cảnh quỷ thần khó lường vừa cùng trải qua, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, ngắm thiếu nữ, gương mặt dãn ra, cười nói:
“Cứ Doanh!”
Thiếu nữ nghe nói, cũng mỉm cười:
" Tỉnh ngôn ! "
Hai tiếng đối đáp, lập tức khiến hai người lại quay về tình cảnh trước kia.
Lúc này, dây cột tóc màu vàng vốn trên đầu Cứ Doanh, đã bị phen mưa lớn vừa rồi làm trôi mất. Mái tóc dài bóng như tơ, buông thả chảy xuống như thác. Thế là thiếu nữ liền trong khung cảnh thơ mộng, lấy hồ làm kính, lấy tay làm lược, vuốt chỉnh mái tóc chảy dài như thác.
Thiếu niên ở không xa nàng, thấy phác ảnh xinh đẹp của Cứ Doanh, trong lòng lại thấy không mấy tự tại, tay chân đều không biết bỏ cho nào. Qua một lúc, Tỉnh Ngôn cảm giác yên lặng quá, tự có vài phần xấu hổ, liền tìm lời nói:
“Ách, Cứ Doanh, cô xem phía nam đó, dãy núi mờ mờ phía xa đó, rất giống trên người cô, hình dáng chỗ đó à…”
Tài ăn nói trôi chảy hàng ngày của thiếu niên, lúc này lại biến đâu mất, lời nói cứ lắp ba lắp bắp, có vẻ không lưu loát.
Thiếu nữ nghe vậy, liền đưa mắt ngóng hình dáng dãy núi phía xa, ẩn ẩn thấy chỗ đó, có đường cong uyển chuyển lượn quanh hai ngọn nhô lên.
Vừa thấy cảnh đó, thiếu nữ ngẩn ra, bỗng không biết nghĩ gì, bất giác cúi đầu nhìn xuống ngực; sau đó hai má đỏ bừng, hứ nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy Tỉnh Ngôn:
“Này! Thì ra thật là một kẻ khinh bạc!”
Thế là thiếu niên vô tội không có phòng bị, lại lần nữa rơi xuống nước; lần ngâm trong nước hồ lạnh buốt này, y vẫn còn mơ hồ, trong lòng nghi hoặc không hiểu thầm nghĩ:
“Đang khen đôi mày của nàng như hai dãy núi thu mờ mờ, vì sao lại nổi cáu thình lình với ta? trong thi thơ không phải cũng có câu ‘Nước tựa sóng mắt, núi tựa mày cong’ sao?”
Thiếu niên khi không bị tai nạn này, trong lòng cảm thán quả nhiên tâm tư của tiểu nữ tử là khó hiểu nhất mà!
Ngay lúc ở chỗ nước cạn gần Nam Ki Đảo này, thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp, thiếu niên khốn khổ ủy khuất, bất tri bất giác, mặt trời đã dần dần chìm xuống đầu tây Bà Dương Hồ.
Dưới ánh tà thu còn sót lại, sắc mây đang rạng nửa bầu trời tây hồ. Trong hào quang thấp thoáng, ở chỗ sâu âm u của Bà Dương đại trạch, có một con thuyền tam bản nhỏ, đang bập bềnh theo sóng, lúc chìm lúc nổi. Còn một chỗ nào đó lạnh lẽo đen tối của Bà Dương Hồ, lúc màn đêm sắp phủ xuống, đang nuốt dần một khối giống hệt như mảnh lan can thuyền bị đánh vỡ…
Một ngày, lại trôi qua như thế.