TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 12: Tiêu hồn xứ, ly mộng trịch trục (1)
Trải qua nửa ngày kinh tâm động phách, Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh đều không tránh khỏi mệt mỏi uể oải. May mà túi tiền trong áo Cứ Doanh chưa bị thất lạc, Tỉnh Ngôn liền đi thuê một con thuyền nhỏ, do thiếu niên cầm chèo, con thuyền nhỏ này liền lướt trên nước hồ Bà Dương dưới ánh tà, nhằm thẳng hướng bờ Bắc mà đi.
Thiếu niên đang chèo thuyền, nhớ đến tối hôm qua, bản thân cũng ở trên Bà Dương Hồ này làm chuyện giống vậy, không tưởng chỉ cách chưa đến một ngày, đã phát sinh nhiều sự tình như thế, hoảng hốt như đã qua một đời. Bất quá, tuy chịu nhiều gian khổ như vậy, nhưng thấy được dung mạo như tiên tử của Cứ Doanh, cũng coi như đươc an ủi. Thế là lại nhớ đến phen phong ba hiểm ác đó trên Bà Dương Hồ lúc chiều, tay bất giác tăng sức chèo. Lúc này y cũng không có lòng nghĩ nhiều, chỉ muốn mau về nhà; ở trong lòng y, khát vọng mau chóng diện kiến cha mẹ mỗi ngày như trước đây, chưa bao giờ lớn như thế.
Còn Cứ Doanh đang ngồi nghiêng ở đầu thuyền, dùng một cái nón trúc che đầu, cái nón che dung mạo siêu phàm thoát tục của nàng, tránh người trên bờ chú ý.
So với thiếu niên tâm tư đơn giản, trong lòng thiếu nữ lúc này, đang suy nghĩ linh tinh. Chốc lát lại nghĩ đến người thiếu niên đang chèo thuyền này, hơn canh giờ trước đã cùng sinh cộng tử với mình trong sóng to gió lớn, trong sâu thẳm lòng thấy ngọt ngào, không chỉ không có một chút lo sợ, ngược lại có sự dao động chưa từng thể nghiệm qua, không thể hình dung, không thể nói rõ, lại chỉ cảm giác khi nhớ đến, thì toàn thân như muốn run rẩy. Chốc lát, lại nhớ đến bản thân lần này hiển lộ chân dung, theo ước định với cha trước đây, hiện tại đã phải quay về Lạc Dương. Cho dù bản thân giấu diếm, nhưng tính tình cố chấp đó, chỉ nghe lời của một mình Tông thúc, cũng sẽ ép mình quay về.
Nếu là trước đây thì cũng không có gì; vốn trước khi đến Nhiêu Châu, hứng thú du ngoạn của bản thân lần này cũng đã cạn. Không tưởng, ở Nhiêu Châu tiểu thành này, gặp được thiếu niên thú vị này, chỉ trong thời gian hai ba ngày ngắn ngủi, lại khiến trong lòng nàng, giống như có sự vướng víu, không thể cắt bỏ, cũng không tình nguyện cứ như thế ly khai Bà Dương Hồ khói sóng mênh mông, ly khai Nhiêu Châu thành chất phát tự nhiên, ly khai nông gia sơn thôn đơn giản nhưng ấm áp…còn có thiếu niên trên thuyền nhỏ này nữa.
Nghĩ đến chỗ này, thiếu nữ không khỏi có chút xấu hổ, quay mặt nhìn trộm thiếu niên, lại thấy y không chút phát giác, đang toàn tâm toàn ý chèo thuyền.
“Ai!, sinh hoạt đơn đơn giản giản như y, cũng thật tốt…”
Nghĩ đến thời khắc ly biệt sắp đến, trong đáy lòng thiếu nữ, cảm thấy phiền muộn và thất lạc mà trước giờ chưa từng có.
Bên cạnh thiếu nữ đang xuất thần, con thuyền nhỏ đang lướt trên con sóng lấp lánh dưới ánh tịch dương trên Bà Dương Hồ. Bất cứ ai cũng không tưởng được, hơn một canh giờ trước, thủy vực yên bình tĩnh lặng trước mặt này, lại nổi sóng làm gió dậy trời, cảnh tượng ghê gớm như tu la giới.
“Cũng không biết mấy người trên thuyền đó, liệu có thoát mạng như bọn ta hay không…bất quá tao ngộ lần này của bản thân, cũng thật kì quái”
Thiếu nữ đang suy nghĩ lung tung, tâm loạn như ma, nhìn khói nước mù mịt, không tự chủ nghĩ đến.
“Theo lý thuyết thuật dịch dung của Tần Đãi Chiếu, cho dù gặp phải mưa to gió lớn, cũng tuyệt không bị nước mưa tầm thường làm mất, vì sao bản thân hôm nay, lại hiển lộ dung mạo đích thực?”
“Bất quá, như thế cũng tốt…cũng thuận tiện cho tên tiểu tử ngốc Tỉnh Ngôn này! Ngày sau, y chắc không thể cho rằng, chỉ có Lý cô nương của tiệm tạp hóa đó là xinh đẹp nữa”.
Nghĩ đến chỗ này, Cứ Doanh lại bất giác hai má lại ửng hồng, hai quai hàm bị hào quang từ trời tây chiếu lên, càng hiển hiện vẻ kiều diễm vô bì.
Trong sự tình nguyện hay không tình nguyện của người ngồi thuyền, con thuyền nhỏ cuối cùng đã cập bờ bắc.
Cột dây thừng, bỏ thuyền lên bờ, nhìn lại chỗ đó, khói nước mênh mang.
Đợi lên đến trên bờ, Tỉnh Ngôn liền nói với Cứ Doanh:
“Lần này ta muốn quay về nhà. Cô liệu có phải cũng…”
Nói đến chỗ này, lời của thiếu niên chợt tắt nghẽn, không nói tiếp được nữa.
Thiếu nữ nghe vậy, cúi thấp đầu, lát sau cũng không nói; nón trúc che mặt, khiến thiếu niên trong lòng đang buồn bã không thấy được biểu tình của nàng.
Lâu sau, thiếu nữ mới tự hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói:
“Ừ, ta cũng muốn thưởng thức rượu tùng quả lần nữa, Tỉnh Ngôn ngươi có hoan nghênh không?”
Tạm không nhắc đến tình trạng đôi nam nữ Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, lại nói người đánh xe nhà Cứ Doanh đợi hai người trở về, đã ở bờ Bắc Bà Dương Hồ chờ hơn nửa ngày. Người đánh xe này vì mắt thấy dị trạng trên Bà Dương Hồ, không khỏi lòng nóng như đốt. Tuy nói Thành thúc giỏi bói toán bốc quẻ, trước khi đi nói mình không cần lo lắng, còn nói:
“Lão Tông à, Cứ Doanh và thiếu niên đó, đều là người phúc duyên quảng đại, tự có trời cao bảo hộ, tuyệt không phải sức người có thể gia hại, ngươi cứ yên tâm thoải mái”.
Nhưng tuy nói như thế, Thành thúc đó cũng không phải thần tiên; hôm nay mắt thấy tình trạng khủng bố trên Bà Dương Hồ, lão Tông này trong lòng không khỏi vẫn là hết sức kinh hoàng. Y nói thầm, nếu như tiểu thư có chuyện gì, bản thân có chết vạn lần cũng không đền được!
Ngay khi người đánh xe họ Tông này hết sức lo lắng, lại bỗng như hạn hán gặp mưa rào, gương mặt u sầu dãn ra – Thì ra, trên bờ hồ xa xa có hai người đang đi đến, một trong đó chính là thiếu niên kia. Người còn lại, tuy đội nón trúc, nhưng hiển nhiên chính là Cứ Doanh.
Vừa thấy bọn họ, lão Tông vội chạy lên, nghênh đón hai người giữa đường; đang muốn hỏi dài tra ngắn, nhưng nhất thời nín bặt, ngớ ra không thốt được lời.
Hóa ra, y nhìn thấy dung nhan tuyệt thế như thiên tiên của Cứ Doanh đang giấu dưới nón trúc.
“Tiểu thư, người vậy là…”
Qua một lát, lão Tông mới cẩn thận chất vấn.
“Tông thúc, ta muốn đến nhà Tỉnh Ngôn, làm phiền ông đánh xe đưa bọn ta đi”.
Cứ Doanh tịnh không hồi đáp nghi vấn của lão Tông, chỉ là bảo y đánh xe đến nhà Tỉnh Ngôn. Lời của thiếu nữ thanh âm tuy không lớn, nhưng ngữ khí lại hiển thị sự kiên quyết.
“Vậy…được rồi”.
Tuy Tông thúc muốn nói lại ngưng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ dẫn Cứ Doanh và Tỉnh Ngôn ra xe, sau đó rung dây cương, kêu một tiếng:
" Hự !"
Thế là xe ngựa này chở theo hai người Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh, ly khai Bà Dương Hồ sương khói mênh mang, trong hào quang khắp trời chạy về Mã Đề Sơn.
Xe ngựa trong sắc chiều mơ hồ, thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong lòng Tỉnh Ngôn bất giác nghĩ:
“Đợi đến nhà, thấy Cứ Doanh bữa trước bỗng biến thành xinh đẹp như thế, cha mẹ mình, không biết có cho nàng là yêu quái hay không?”
Đợi lúc xe ngựa đến Mã Đề Sơn, đã là sao giăng đầy trời.
Thấy con trai đi vắng hai ngày trở về, lão Trương đầu và bà vợ đều rất cao hứng. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rõ Cứ Doanh đang bước vào cửa, hai người không khỏi mắt trừng người ngẩn, há miệng đớ lưỡi!
Tỉnh Ngôn thấy vậy, lòng thầm la hỏng, nhìn tình trạng của cha và mẹ, mười phần thì tám chín đã cho Cứ Doanh là yêu hồ quỷ quái rồi! Đang muốn lên tiếng giải thích, lại nghe cha mẹ lắp bắp nói:
“Tiên, tiên nữ hạ phàm!”
Tỉnh Ngôn vừa nghe lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nói như vậy tốt rồi, thì ra cha mẹ không cho Cứ Doanh là yêu quái, ngược lại cho là tiên nữ.
Ngay sau đó, đợi thần tình hai lão hơn bình phục, Tỉnh Ngôn liền đem chuyện Cứ Doanh dịch dung kể qua một lượt, nói với hai lão trước mắt mới là dung mạo thật sự của Cứ Doanh. Chỉ là trong lúc giải thích, bỏ qua trường kinh hồn trên Bà Dương Hồ, tránh cho hai lão bị quá sợ hãi.
Nghe giải thích của Tỉnh Ngôn, vợ chồng Trương thị lúc này mới minh bạch. Hóa ra thiếu nữ như tiên tử trước mặt này, là vị thiếu nữ làm khách trong nhà mình ngày hôm kia. Biết được mấu chốt trong đó, hai người cũng không quá thất kinh.
Mẹ Tỉnh Ngôn nhìn thiếu nữ trước mặt, tán thưởng:
“Ngày trước ta nghe thanh âm, ánh mắt của Cứ Doanh, liền nghĩ nhất định không phải là nữ tử thô lậu như bọn ta. Mắt thấy dáng vẻ như tiên nữ này, mới xứng với ánh mắt, giọng nói đó!”
Tuy đã nghe qua vô số lời tán dương, thậm chí còn có văn học sĩ vì nàng đề thơ tả phú, nhưng Cứ Doanh nghe lời khen chân thật của mẹ Tỉnh Ngôn, lại đôt nhiên cảm giác rất xấu hổ, thẹn thùng nói:
“Bá mẫu chớ quá lời, Cứ Doanh xấu xí, sao dám sánh với tiên nữ…”