TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 182:Thủy ánh minh lâu, ức phủ thảo đường tịch chiếu.
Ngay khi Tỉnh Ngôn chuyên tâm đếm tiền thì bỗng có mấy vị quân gia tiến vào quán, nói là chủ nhân bọn chúng muốn mời khách.
Thấy động tác bọn chúng vô cùng chỉnh tề, lại nhìn quân phục trên người bọn chúng, nghe hai tiếng "Chủ nhân", Tỉnh Ngôn thật có chút không hiểu nổi.
Bất quá, thấy cục diện cũng không có gì căng thẳng, quay người chia hai phần tiền cho hai cô gái cất, Tỉnh Ngôn mới hỏi mấy quân gia đó đến có việc gì. Đợi nghe bọn chúng cung kính hồi đáp, y mới biết, thì ra người có lời mời chính là Thái thú tiểu quận gia được chúng nhân xưng tụng, nghĩa tử Bạch Thế Tuấn của Xương nghi hầu, "Vô song công tử".
Tỉnh Ngôn cũng là người thông minh, nghe tên lính báo ra danh hiệu của Vô song công tử thì đoán chừng vị Bạch quận thủ có ơn tặng ngân lượng này, tám phần là có ý mến tài muốn chiêu mộ mình. Tuy trong lòng đoán thế, ngoài miệng vẫn khách khí hỏi:
"Dám hỏi quân gia, không biết đại nhân của ngài muốn tìm ta có chuyện gì?"
Quả không ngoài dự kiến, chỉ nghe vị quân gia đó khiêm tốn đáp:
"Vị thiếu hiệp này, đại nhân nhà ta nói lần trước bình thủy tương phùng cùng ngài thì cảm thấy rất có duyên. Lần này ngài đã đến địa giới của đại nhân quản lý, đại nhân muốn thể hiện lòng mến khách, mời thiếu hiệp đến thăm phủ một chuyến".
"A, thì ra là thế".
Nghe quận binh xưng hô y là "Thiếu hiệp", Tỉnh Ngôn biết, chắc là vừa rồi trên phố mại nghệ đã bị thủ hạ do Vô song công tử bố trí phát hiện. Nghĩ đến điểm này, trong lòng không khỏi bội phục Vô song công tử tin tức linh thông. Lúc này, y cũng sinh lòng hiếu kì, lập tức đáp ứng, gọi Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cùng ra cửa, bước lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi lên xe, Tỉnh Ngôn phát hiện trong xe rộng rãi chẳng khác gì một gian phòng nhỏ. Giữa hai cái ghế trắng bố trí một cái bàn nhỏ, trên bàn bày mấy loại trái cây. Nha hoàn có mặt trước trên xe, thấy bọn họ lên tới liền tươi cười mời bọn họ dùng hoa quả sắp sẵn đó.
Thấy an bài chu đáo như thế, lại thêm cử chỉ lễ độ ưu nhã của thị nữ, Tỉnh Ngôn bắt đầu có cảm nhận được, thế nào là khí phái của hào môn sĩ tộc.
Khi Quỳnh Dung cho một trái nho vào miệng thì xe ngựa bắt đầu chuyển động đi về phía ngoại thành, mấy tên quân gia đến mời thì đứng bên đường đưa mắt nhìn theo. Khi xe ngựa rẽ qua đường khác thì chuyển thân quay về phục mệnh.
Còn chưởng quỹ của quán, hiện tại thần sắc vô cùng hâm mộ:
"Mấy tiểu nam nữ này, thật là một bước lên trời rồi!"
Phải biết tuy vị tiểu quận công đó cầu hiền như khát nước, lần này chỉ là phái quân sĩ đến mời, quy cách cũng sơ sài, nhưng đối với mấy thiếu niên nam nữ nhỏ tuổi đó, có thể kinh động đến quận thủ đại nhân, đã là phúc phần to lớn của bọn họ rồi.
Tạm không nhắc điếm chủ, khách nhân trong quán ồn ào bàn luận, lại nói mấy người Tỉnh Ngôn, vừa thưởng thức quả tươi, vừa nghe nha hoàn lễ phép giới thiệu cảnh vật. Thì ra, địa phương mà bọn họ đến, không phải là bổn phủ của quận thủ, mà là biệt viện để nghỉ mát của gã, "Thủy vân sơn trang".
Nghe bốn chữ biệt viện nghỉ mát, Tỉnh Ngôn không khỏi thầm tắc lưỡi.
Nghe nha hoàn tên gọi Thị kiếm này nói, Thủy vân sơn trang cách Úc bình thành không xa. Đợi khi ra khỏi thành, nha hoàn đó kéo hai rèm cửa lên, để gió mát lùa vào trong xe, đồng thời cũng để khách nhân ngắm cảnh bên ngoài.
Ước chừng đi được khoảng nửa canh giờ thì Tứ hải đường chủ nhìn thấy sơn thủy hai bên đường dần trở nên rất hấp dẫn. Phóng mắt nhìn ra, núi xanh biêng biếc, nước lặng trong veo, cảnh sơn dã vô cùng kì thú.
Đang thưởng thức cảnh đẹp thì dần dần, Tỉnh Ngôn phát hiện những hồ nước phẳng lặng như gương càng lúc càng sát mặt đường. Mặt nước cách gang tấc bị gió nhẹ vờn quanh tạo nên những gợn sóng li ti, phảng chiếu ánh nắng lấp lóa. Thỉnh thoảng lại có những loại cỏ nước lan dài đến sát đường, sinh trưởng mạnh mẽ thành từng lùm lớn. Mùi rong tảo cùng hơi nước theo gió thoang thoảng vào mũi khiến người ta cảm giác rất dễ chịu. Đang định quay đầu nói với Quỳnh Dung thì bỗng cảm thấy trước mắt sáng bừng.
Thì ra, sau khi xe lướt qua một vùng cỏ nước rậm rạp, không gian bên ngoài cửa xe bỗng trở nên mênh mông, không có gì cản trở tầm nhìn, một đầm nước trải rộng nhìn không thấy bờ bãi, như chạy dài đến tận chân trời. Ở nơi trời, nước giao tiếp nổi lên một bóng núi mờ nhạt. Vô số thủy điểu trắng đang lượn cánh trên mặt hồ bao la đó.
Hồ lớn vạn khoảnh bỗng nhiên đập vào mắt khiến y cảm giác cả thiên địa dường như biến đổi trong một cái chớp mắt.
Vừa thấy cảnh hồ mênh mông khói sóng, phong cảnh như tranh, Tỉnh Ngôn sau khi ngẩn ngơ thì vội gọi hai cô gái ngắm cảnh. Nghe đường chủ ca ca gọi, tiểu Quỳnh Dung quyến luyến rời xa đống trái cây, đến bên cửa sổ nhìn ra hồ lớn.
Khi bọn họ đang quan sát cảnh hồ thì vị tì nữ trong phủ của Vô song công tử nói với bọn họ, hiện tại xe ngựa đã đến Thủy vân sơn trang. Cái đầm lớn trước mặt bọn họ, chính là "Lô thu hồ" của sơn trang.
Nghe nha hoàn đó nói vậy, Tỉnh Ngôn còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy xe ngựa bỗng chui qua một cái vòm do hai cây cổ thụ hai bên uốn khúc tạo thành, sau đó nghe nha hoàn ở bên nói vừa rồi đã chạy qua đại môn của Thủy vân sơn trang. Thấy quang cảnh khí thế đó, vị thiếu niên đã đi qua không ít nơi, vẫn cảm giác vô cùng chấn động. Bất quá tiểu thiếu nữ ở bên cạnh y thì chẳng hiểu gì, sau khi nhìn một chút thì lại quay về với đống trái cây của mình. Khấu Tuyết Nghi ngồi đối diện nó thì không nhìn ra ngoài, ôn nhu nhìn nó thoải mái ăn hoa quả.
Sau khi qua đại môn, xe ngựa lại chạy qua không ít đình đài, lâu các, vườn hoa, sau cùng mới dừng trước một gian nhà lớn. Bước xuống xe, vị nha hoàn Thị kiếm đó thấp giọng dặn dò mấy tì nữ đang chờ sẵn, lập tức có một tì nữ đi ra sau nhà, xem tình hình chắc đi bẩm báo chủ nhân. Sau đó Thị kiếm mời mấy người Tỉnh Ngôn vào trong khách đường, tên gọi là "Nghi lương hiên" an tọa.
Sau khi vào sảnh ngồi yên ổn, nhấp mấy ngụm trà thơm, tâm tình Tỉnh Ngôn dần bình tĩnh lại. Khi Quỳnh Dung hiếu kì nhìn ngó xung quanh, Tỉnh Ngôn lại đang suy xét một ý nghĩ:
Khí thế nhà Vạn hộ hầu trên nhân gian, hôm nay rốt cuộc cũng thấy rồi!
Ba người ngồi trong sảnh chừng nửa tuần trà thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân trầm ổn đang đến. Người còn chưa bước vào đã nghe một thanh âm mạnh mẽ cất lên trước:
"Đa tạ huynh đệ nể mặt đến gặp Bạch mỗ!"
Thoại âm còn vướng vít, chủ nhân gia trang đã vào tới. Lần tái kiến với vị Vô song công tử danh chấn thiên hạ, phản ứng đầu tiên của Tỉnh Ngôn không phải là lên tiếng cảm tạ, mà là ráng nhịn không hét lên:
"Đúng là một người thần thái vô song!"
Thì ra, khác với lúc gặp ở tửu lâu, hiện tại vị Vô song công tử đang mỉm cười đứng trước mặt bọn họ, bào phục vô cùng hoa mĩ:
Trên đầu đội mão vàng, người vận áo lụa xanh, lại khoác một áo choàng trắng, hông quấn kim sư đái, ngọc bội ngũ sắc lấp lánh, phong thái thanh thoát, chẳng khác gì thần nhân.
Tỉnh Ngôn dù đã thấy qua không ít nhân vật xuất chúng, nhưng lúc này trong lòng vẫn không kiềm chế được cảm giác sút kém. Chỉ bất quá, y lại không biết, trong lúc y thầm hổ thẹn thì vị vương tôn công tử đối diện cũng thầm kinh:
"A! Hôm đó không phát giác, thiếu niên này thần thanh khí tĩnh, thái độ tiêu diêu, không giống phàm nhân. Cũng chẳng trách có thể có hai nữ nhân mỹ chất đi cùng".
Tuy có phát hiện mới, nhưng có lẽ ấn tượng về việc không biết thương hương tiếc ngọc của Tỉnh Ngôn để lại quá sâu, vị nghĩa tử của Xương nghi hầu cũng chỉ hàn huyên cùng y mấy câu, trong đó phần nhiều là hỏi thăm về Quỳnh Dung, Tuyết Nghi. Sau đó, Vô song công tử Bạch Thế Tuấn liền phân phó nô bộc sắp xếp chỗ nghỉ cho ba người bọn họ rồi chuyển thân cáo từ.
Bị thần thái của Vô song công tử cuốn hút, mãi đến khi nha hoàn Thị kiếm dẫn bọn họ đến sương phòng bố trí cho bọn họ thì Tỉnh Ngôn mới nhớ lại, vừa rồi quên mất chưa hỏi người quận thủ trẻ tuổi đó, vì sao lại mời bọn họ.
Tạm không nhắc đến thắc mắc của thiếu niên, nha đầu Thị kiếm sau khi dẫn bọn họ xem phòng thì theo sự dặn dò của chủ nhân, bắt đầu đưa ba người Tỉnh Ngôn đi ngắm cảnh Thủy vân sơn trang. Cũng không biết quẹo bao nhiêu hành lang, qua bao nhiêu vườn hoa nhỏ, mấy người Tỉnh Ngôn lại nhìn thấy Thu lô hồ.
Phóng mắt nhìn ra xa thì thấy trong khói sóng mơ hồ có một bờ đê dài ngoằn ngoèo, một đầu nối với tiểu đảo giữa hồ bằng một cây cầu đá trắng, đầu kia chạy đến dưới chân một dãy núi nhấp nhô, nơi đó có mấy tòa lâu to lớn mỹ lệ.
Nghe Thị kiếm giới thiệu, cầu đá trắng đó gọi là "Ngọc đái kiều", còn dãy núi xanh kia là Tê minh sơn. Tòa lầu các sáu tầng cao nhất dưới chân Tê minh sơn gọi là "Nghênh tiên thai", bên núi đó còn có một hành uyển khác của công tử nhà cô ta, gọi là "Úc giai thành", là một tòa thành dựng bằng đá xanh.
Nói đến đây, nha hoàn đó đặc biệt nhắc nhở mấy người Tỉnh Ngôn, trong tòa Nghênh tiên thai đang có một tân khách rất tôn quý của chủ nhân nhà cô ta, dặn bọn họ tuyệt không đến quấy rầy.
Nghe cô ta nhắc nhở, Tỉnh Ngôn dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ là, mấy câu sau đó của nha hoàn Thị kiếm lại khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi kì lạ.
Thì ra, nha hoàn Thị kiếm thấy thiếu niên nói năng nho nhã thì rất có cảm tình, bất tri bất giác nói thêm không ít lời. Nghe cô ta nói, tòa Nghênh tiên thai được xây dựng vào ba năm trước, trước cả khi xây dựng Thủy vân trang, nhưng mãi đến nửa tháng trước đây mới có người tới ở. Do đó, lầu các đó là công tử nhà cô ta cất riêng cho khách quý đó, còn vị khách quý đó, cũng mới đến lần đầu tiên cách đây hơn nửa tháng.
Mấy lời đó tuy khiến Tỉnh Ngôn kinh ngạc nhưng cũng chẳng có gì lạ. Nhưng câu cuối cùng của Thị kiếm lại khiến y sinh tò mò. Nha hoàn đó nói, vị khách quý đó bình thường chẳng bao giờ qua Thủy vân trang, còn công tử nhà cô ta, nếu muốn bái phỏng vị khách đó, cũng phải được người đó ưng chuẩn. Hơn nửa tháng nay, tổng cộng bọn họ chỉ gặp nhau có ba lần.
Nghe cô ta nói như thế, Tỉnh Ngôn thầm thấy lạ lùng, với thân phận của Vô song công tử, trừ phi là thân vương hay đương kim hoàng thượng mới được đối đãi như thế. Cũng không biết trong Nghênh tiên thai đó, rốt cuộc là nhân vật nào. Không may đó là, khi bản thân y cảm thấy tò mò lên tiếng hỏi thì nha hoàn đó lại chẳng chịu nói thêm chữ nào.
"Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là đương kim hoàng thượng?"
Suy nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn chợt động tâm:
"Kì quái, Vô song công tử đã nhận hoàng đệ Xương nghi hầu làm nghĩa phụ, vì sao vẫn không chịu đổi sang họ hoàng gia?"
Chuyện này không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới lại cảm thấy về tình về lý đều khiến người ta không hiểu nổi.
Trong lòng ngẫm nghĩ, ánh mắt bất giác nhìn ra phía hồ. Nào ngờ, vừa nhìn liền khiến thiếu niên giật mình!
Thì ra trong dãy đình đài lầu các đó, bỗng thấy có ba gian nhà cỏ ẩn bên trong. Mấy gian nhà cỏ này, nhìn hình dáng lại rất giống ba gian nhà cỏ của y ở Mã đề sơn!
"Kì quái! Sao có xảo hợp như thế?"
Trong nhất thời Tỉnh Ngôn vô cùng hoài nghi. Cũng chẳng trách y kinh ngạc như thế, phải biết ba gian nhà này y đã cư ngụ mười mấy năm, hình dạng của nó cũng giống như hình ảnh người thân, luôn ở trong lòng y. Hiện tại, nhìn thất ba gian nhà cỏ đó...
"Thật là giống!"
Mắt thấy cảnh huống cổ quái đó, Tỉnh Ngôn xao động tinh thần, suýt chút nữa đã không nghe được lời của nha hoàn bên cạnh:
"Xin báo thiếu hiệp, hôm nay là ngày rằm, chủ nhân nhà tôi có thiết tiệc đãi khách, mời thiếu hiệp cùng hai vị tiểu thư đến phó hội, cùng khách khứa trong phủ thưởng nguyệt!"