Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 2 - Chương 14





TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----

Chương 14: Phụ hận hùng hành khởi ý khí.





Đang lúc Tỉnh Ngôn muốn đoạt thanh đao đó đi qua chém Tôn lục chỉ thì bị trung niên hán tử đeo đao cản lại. Hán tử giang hồ đó thấy thiếu niên này mặt mũi sáng sủa, không nghĩ lỗ mãng như thế, một lời không hợp liền muốn giết tên lưu manh phá nhà kia, không tránh khỏi phải trả giá bằng tính mạng của mình, thật là không đáng! Trung niên hán tử này trong lòng bất nhẫn, liền đè lên tay Tỉnh Ngôn đã nắm trên đao, chân thành khuyên: "Vị tiểu ca này chậm đã, nghe một lời của ca ca! Ta thấy cái mạng vứt đi của tên này, không đáng để tiểu ca vì hắn mà bỏ mất thanh xuân tươi đẹp của mình!"

Nghe lời phế phủ của hán tử trung niên, Tỉnh Ngôn như vượt qua nỗi uất ức, dùng ngữ điệu đau khổ đáp:

" Vị hảo hán này có chỗ không biết, hiện nay ta đã không còn hứng thú sống, thì nói gì thanh xuân tươi đẹp! Sớm nay, nữ tử ta thích đã lâu vừa bỏ ta mà đi, không biết khi nào gặp; Hồi nãy đi đến Đạo Hương Lâu làm công, lại được biết đã bị chưởng quỹ sa thải; cái mạng này của ta nghĩ không đáng tiền, còn giữ làm gì!" Ngữ điệu thê lương, nét mặt động lòng.

Lại nghe thiếu niên tiếp tục nói:

"Đa tạ một phen hảo ý của ngài! chỉ là ngài không cần ngăn cản, Tôn lục chỉ tên này lại dám ăn hiếp cha già của ta! Hôm nay ta phải vứt cái mạng này, chém cái đầu chó của hắn xuống, lại có thể vinh dinh hiếu liệt của Trương Tỉnh Ngôn ta, hảo hán xin cứ yên tâm, sau khi chém tên này, trước khi đi đầu thú cửa quan, nhất định sẽ rửa sạch đao cho ngài!"

Nói đến chỗ này, Tịnh Ngôn đã hết sức kích động, chúng nhân chỉ nghe y hét lớn:

" Tên lục chỉ khốn kiếp mau chịu chết đi!!!"

Tiếp liền tiếng nộ hống, thiếu niên đã đẩy bàn tay hán tử giang hồ đó ra. Chúng nhân chỉ nghe "Soẹt" một tiếng, thiếu niên đã rút thanh quỷ đầu đao sáng quắc, lạnh lẽo đó ra!

Lão Trương đầu cha Tỉnh Ngôn chưa từng thấy qua tình huống này, càng không tưởng con trai mình thường ngày cười cười hiền lành, tính tình đâu có hung dữ như thế, trong nhất thời, lão Trương đầu trung hậu chân thật, lại như si như ngốc, há miệng nhưng không la lên được!

Ngay khi Tỉnh Ngôn chuyển động, chúng nhân đều cho rằng sẽ máu đổ đương trường, thì thấy tên lưu manh Tôn lục chỉ vốn nằm chết trên đất, lúc này hệt như Trương Dực Đức ở trước cầu Đương Dương hét lui trăm vạn quân Tào Tháo, "sột" một tiếng, từ dưới đất nhảy lên, vạch đám người, ôm đầu như chuột chạy té cứu té đái.

Đợi khi thiếu niên khí thế hung hăn mang đao chuyển thân đến nhìn, thì phát hiện chỗ đất bùn vàng vốn là nơi tên Tôn lục chỉ nằm, hiện giờ đã trống không, chỉ có vài cái lông gà tịch mịch, đang phất phơ trên đất...


"Tên này chạy nhanh đó! Bằng không nhất định phải ăn đao của ta!" Thiếu niên không vớ được "đầu chó" của Tôn lục chỉ, đứng ở đó oán hận không thôi!

Tạm không nhắc đến sự phiền muộn của Tỉnh Ngôn, chúng nhân vây quanh đều thở ra một hơi, ai cũng không tưởng được thiếu niên Tỉnh Ngôn bình thường cười hì hì, lần này lại khốc liệt như thế, vì cha y bị gạt, bỏ cả tính mạng đi giết tên lưu manh. Bất quá chúng nhân đứng đây xem nhiệt náo tuy thấy bất bình, nhưng nếu thật xảy ra án mạng, thì không tránh được kinh động quan phủ, chấn động địa phương, láng giềng rối loạn, hà huống còn có thể hại tính mạng của đứa trẻ Tỉnh Ngôn này, thật là không đáng! Vì thế thấy chuyện này ngừng lại ở đây, chúng nhân không khỏi ai nấy thầm kêu may mắn.

Chúng nhân vây quanh thấy chuyện đã xong, cũng dần dần tản đi. Còn khách giang hồ bị Tỉnh Ngôn mượn đao, thấy thiếu niên này hung hăng như thế, không coi mạng mình ra gì, bản thân dù vào nam ra bắc, cũng không tránh khỏi thầm kinh hãi. Vì vậy sau khi Tỉnh Ngôn trả đao, hán tử này cũng không dám nói nhiều, chỉ qua loa mấy câu rồi cáo lỗi đi liền.

Tuy chúng nhân đã giải tán, nhưng lão Trương đầu nãy giờ đứng sững ở đây, hiện giờ vẫn kinh hồn chưa định, không tưởng được vừa rồi hung hiểm như thế, con trai Tỉnh Ngôn suýt chút nữa đã giết người nhận mệnh! Bản thân chỉ có mình Tỉnh Ngôn là con trai, không thể để nó vì uất ức của mình mà trả giá bằng tính mạng!

Lão Trương đầu thầm hối hận không nguôi: "Sớm biết con trai lỗ mãng như thế, mình nên đưa mấy con thỏ rừng cho tên vô lại đó cho rồi!"

Lại nhớ cảnh tượng đao quang kiếm ảnh hiểm ác vừa rồi, lão Trương đầu mặt xám như đất. Đợi hơi trấn định tâm thần, thì không khỏi lên tiếng trách con trai lỗ mãng.

Mắt thấy cha mình nổi nóng, thiếu niên đang làm mặt hầm hầm bỗng cười "khì" một tiếng, dọa cha y giật bắn người.

Lão Trương đầu đang mù mà mù mờ không biết thế nào, thì nghe con trai giải thích cho mình:

"Xin cha yên tâm, hài nhi tuy chẳng ra gì, nhưng sao có thể là kẻ vong mạng không biết tiến thối. Con ngày sau còn phải phụng dưỡng cha và mẹ, sao dám coi rẻ tính mạng như thế! Con vừa rồi chỉ là hù dọa tên vô lại Tôn lục chỉ đó, nếu hôm nay chúng ta nhịn nhục đáp ứng ý muốn của hắn, không tránh khỏi bị hắn xem thường; còn tên vô lại đó, đúng là kẻ không biết tiến thoái, hôm nay nếm được mồi ngon này, ngày sau không khỏi như giòi bám xương, nhà ta còn phải đến Nhiêu Châu thành để bán đặc sản núi rừng, những lần sau quả thật khó mà thoát khỏi sự làm phiền của hắn! Vì thế hài nhi suy nghĩ cặn kẽ, không bằng phá bỏ luôn chiêu vô lại tên này hay dùng hàng ngày, khiến hắn một phen hú vía, lần tới nhất định không dám đến quấy rầy nữa, chính là một kế vẹn toàn!"

Ngừng một chút, nhìn thần sắc của cha đã bình tĩnh lại, đã lĩnh hội lời giải thích của y, Tỉnh Ngôn liền tiếp tục nói:

"Hơn nữa, một phen dọa nạt vừa rồi sẽ truyền đi khắp nơi, mấy tên vô lại du côn khác ở Nhiêu Châu thành, nếu muốn đến làm phiền việc buôn bán của cha, cũng phải trước hết sờ cái cổ của mình, tự hỏi mình có đủ đảm lượng hay không!"


Qua đêm kia bắt cóc, uy hiếp thượng quan thả người, thiếu niên mười sáu tuổi Tỉnh Ngôn, bất tri bất giác đã lớn gan hơn nhiều, biết mấy tên ác ôn trên thế gian này, không dùng thủ đoạn khốc liệt thì mấy tên khốn không biết tiến thoái này, càng khinh nhờn bắt nạt bách tính lương thiện.

Đương nhiên, hành động ác liệt này của Tỉnh Ngôn, cùng việc y vừa bị sa thải, lại bị lão bản vô lương ăn chặn tiền công, thì cũng không có quan hệ gì.

Lão Trương đầu nghe lời này của con trai, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, bản thân nhìn con trai Tỉnh Ngôn trưởng thành, bình thường không phải là loại lớn gan làm càn, hơn nữa con trai của y có theo Quý lão tiên sinh đọc qua thi thơ, quyết không thể lỗ mãng như thế!

Tuy nói như thế, nhưng lão Trương đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng hung hiểm vừa rồi, sắc mặt mới hơi bình phục lại biến thành trắng nhợt, nói với Tỉnh Ngôn:

"Con trai à! Vạn nhất tên vô lại Tôn lúc chỉ đó cứ nằm trên đất không chịu chạy; hoặc giả liều mạng ăn một đao của con, sau đó đòi tiền bồi thường thì làm sao?"

Nghe cha hỏi như thế, Tỉnh Ngôn cười vui vẻ đáp:

"Hà hà...cha không cần lo lắng như thế, hài nhi trước khi đoạt đao đã quan sát, chỗ tên vô lại đó nằm, vừa hay tránh một khối đá xanh lạnh lẽo, nằm ở trên bãi đất bùn vàng, cha xem tên đó cả lạnh cũng sợ, lần này lại nghe hài nhi uất ức đối đáp với hán tử giang hồ, lại mắt thấy con rút đao lao tới, còn không mau đào tẩu sao? Hà hà...", nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn phảng phất như thấy bộ dạng nhếch nhác của tên Tôn lục chỉ, không nhịn được cười lên hà hà.

"Hay! Hay cho một nam nhân hiếu liệt trí dũng song toàn!"

Trong lúc hai cha con đang đối đáp, không đề phòng bên cạnh đột nhiên có người bước đến, lên giọng tán thưởng hòa với tiếng cười thoải mái của Tỉnh Ngôn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.