Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 2 - Chương 16





TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----

Chương 16: Thủy long ngâm xứ phi thần tuyết.




Nghe lão giả nói hôm qua có duyên đã gặp qua mình, Tỉnh Ngôn liền suy đi tính lại, nhưng thật là không chút manh mối nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Tỉnh Ngôn quyết định tốt nhất hỏi thẳng lão giả.


Thấy thiếu niên nghi hoặc, lão giả cười hà một tiếng, giải đáp:

"Trí nhớ của tiểu ca thật là không tốt. Hôm qua ở trên Bà Dương Hồ, bị tiểu ca thay ta tuyên dương sự tích năm đó, lúc cuối lại tặng một bài thơ, sao lại mau quên như thế?"

Nghe lời này của lão trượng, Tỉnh Ngôn vẫn không hiểu gì cả; nhưng cũng không trách y được, thật sự cảnh tượng hung dị chiều qua trên Bà Dương Hồ, quá kinh thế hãi tục; Hà huống sau đó lại tiếp một phen hoảng sợ vì "Sắc đẹp"; thiếu niên bị chấn động đến quáng đầu, lúc này đối với hành động làm trước lúc thiên biến đó, thực cũng mơ mơ hồ hồ thôi.

Thấy Tỉnh Ngôn vẫn ngơ ngẩn, lão trượng đó cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:

"Lão phu nghe được tiên hiền có lời: Có lòng làm thiện, dù thiện không thưởng; Không ý làm ác, dù ác không phạt; Hành động của tiểu ca mấy ngày này, chính ứng với kiểu Có ý làm thiện của trời cao!"

Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn đang ngớ ngẩn giật nảy người, đang muốn lên tiếng, lại nghe lão giả đã hứng chí bừng bừng nói tiếp:

"Phạt mạnh cứu yếu, không cầu báo đáp, chính là hành vi của anh kiệt chúng ta! Thống khoái! Phải phạt một ly thôi! Hà...tiểu ca còn làm một bài thơ hay, nghĩ câu Say tựa Chu lang đài thưởng nguyệt, Gió lùa qua động tưởng sáo tiên đó, hay! Sảng khoái! Đúng là hết sức lâm li, lại phải phạt một ly!" Nói đến chỗ này, lão giả quắc thước liên tiếp ngửa cổ, uống cạn hai ly rượu nóng xuống bụng.

"Chỉ là, lão phu trước giờ ghét ác như cừu, không thể nhìn được kẻ xấu thì tự tại, người tốt thì không được báo đáp! Hầy...Hay cho một câu Gió lùa qua động tưởng sáo tiên! Vì bài thơ này, hôm nay lão phu cũng phải tặng tiểu ca một phần lễ nhỏ!"

Lão đầu nhân này hiển nhiên đã có sáu bảy phần say, đích xác là dáng vẻ say sưa. Cũng không đợi cha con Tỉnh Ngôn đáp lời, liền đứng dậy, nói: "Đợi ta xem trong tay áo này có vật gì, có thể đem biếu mà không để người cười".

Nhưng có thể lúc đi quá gấp gáp, lão đầu nhân lục lọi một hồi trong tay áo rộng, nhưng một hồi lâu cũng không có gì, không khỏi mặt hơi ửng đỏ.

Tỉnh Ngôn thấy tình trạng vậy liền lên tiếng: "Thật ra lão nhân gia cũng không cần khách khí, tiểu tử vô công bất thụ lộc! Tôi thật cũng không biết chuyện này...".

Tỉnh Ngôn đang khiêm nhường, lại thấy lão đầu nhân khoát tay, thở khì ra một hơi rượu nồng, ngắt lời: "Vân Trung Quân ta nói có quà là có quà, tiểu ca không cần vội, đợi ta tìm từ từ!"

Hai cha con Tỉnh Ngôn thấy vị lão đầu áo vải đó, nói xong nhắm hai mắt, chỉ là miệng không ngừng lẩm nhẩm.

"Có rồi! khà khà...ngay lúc hai cha con nghi hoặc nhìn lão đầu không biết có phải lão đã quá say hay không, thì "Vân Trung Quân" đó lại đột nhiên cười khà khà nói tiếp:


"Xem ra trí nhớ của lão phu vẫn không tồi, lên đường cũng không quên mang theo hai sự vật, đúng là thói quen tốt! Hà, cái sáo đá này tặng cho tiểu ca, khớp với câu Gió lùa qua động tưởng sáo tiên!"

Lão đầu trong lúc nói đưa tay vào trong tay áo lấy ra một cây sáo ngọc dúi vào tay Tỉnh Ngôn. Tỉnh Ngôn sợ trong lúc đưa đẩy làm rớt sáo ngọc, chỉ đành cầm sáo ngọc vào tay.

Thấy Tỉnh Ngôn đã nhận, lão đầu nhân rất là cao hứng, nói năng có chút lộn xộn: "Tốt! Nam...nhân chúng ta, không nên làm dáng màu mè như bọn tiểu nữ tử!".

Tỉnh Ngôn vừa nghe lời này, câu từ chối đang nằm ở cửa miệng cũng đành rút lại, chỉ đứng ở đó cười ngây ngô.

Cây sáo ngọc trong tay Tỉnh Ngôn, toàn thân xanh nhạt, bên trong có vân trắng thấp thoáng, hệt như đang trong núi xanh cốc biếc, còn có mấy sợi màu như sắc cầu vồng lờ lững. Cuối cây sáo có treo một dải mai hoa đỏ tươi, theo gió phiêu dật, tương hỗ với sắc xanh tinh nhuận trên thân, đúng là càng làm nổi bật cho nhau. Ở trên thân địch, dùng kiểu chữ đại triện cổ xưa khắc hai chữ: "Thần Tuyết". Hai chữ này mạnh mẽ cổ nhã, giống như nét bút vẽ rồng điểm mắt, làm cho cây sáo ngọc bỗng hàm súc cổ ý.

Đang lúc Tỉnh Ngôn si mê nhìn sáo ngọc trong tay, lại thấy lão đầu nhân đã chếch choáng đột nhiên vỗ tay vào đầu:

"Ách...xem cái đầu này của ta, thật quá hồ đồ rồi; Ách...e rằng ta thật đã say rồi...Hôm nay ta đã tặng cá cho người, sao lại quên mất dạy người làm cá? Có địch mà không có phổ làm sao biết thổi! Phổ đó...Ta, ta chắc cũng có mang theo! Tiểu ca chờ một chút, đợi ta lục xem!"

Thế là Tỉnh Ngôn lại thấy lão đầu đó lẩm nhẩm một trận, sau đó từ trong ống tay áo lại lấy ra một vật. Tỉnh Ngôn nhìn kỹ vật đó, thì ra là một quyển sách lụa cổ xưa, bìa ngoài xanh nước biển sậm, gáy buột bằng rong biển, trên khung tựa màu trắng, bỗng hiện ba chữ triện lớn màu đen:

"Thủy Long Ngâm".

Lúc lấy ra sách này, lão giả đó lại một ăn uống ngồm ngàm một trận; Tỉnh Ngôn sợ bìa sách đẹp đẽ dính dầu ăn, đành ngoan ngoãn nhận lấy.

"Khà! Khà! Thống khoái! Lão phu mắt thấy hành động anh hùng trừng ác giúp nhược của tiểu ca, lại được ơn tiểu ca tuyên dương sự tích,đề thơ tặng phú, hôm kia giúp tiểu ca nhìn thấy tiên nhan của người đó, hôm nay lại tặng tiểu ca sáo và phổ, tâm nguyện của lão phu đã xong. Ách!...Rượu này không thể uống tiếp, nếu uống tiếp ta sẽ say mất! Nhị vị, lão hủ xin cáo từ ở đây!"

Nói xong, lão đầu đã có chín phần say đó, loạng choạng đứng dậy, trong miệng còn lẩm nhẩm nghe không rõ: "Ai! Mặc cái gì anh hùng...hảo hán, nghìn năm qua, lại có...mấy người biết được..."

"Tiểu nhị! Mau tính tiền!" Kêu xong, lão đầu nhân liền đưa tay chỉ, kêu tên "Tiểu nhị" qua tính tiền.

Kẻ bị lão đầu chỉ trúng, lại là Lưu chưởng quỹ vừa thay quần áo lịch sự, không thể tin lão đầu lần này vẫn gọi mình, ngơ ngác ngó đông nhìn tây, nhưng không ngờ lão đầu lại cao giọng kêu tiếp: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chính là ngươi đó! Mau tính tiền".


Vừa nghe xác nhận, Lưu chưởng quỹ đang "Xúi quẩy" thầm kì quái trong lòng, sao lần này vẫn nhầm hắn là tiểu nhị? Chỉ vì để làm ăn tốt đẹp thì phải giữ hòa khí, Lưu chưởng quỹ tuy bực bội, nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành cười gượng, lại lủi thủi bước đến, nói với lão đầu tổng cộng bao nhiêu tiền.

"Này! Nhận lấy đỉnh ngân lượng này! Phần dư đưa cho tiểu ca kia". Lão đầu loạng choạng đưa cho Lưu "tiểu nhị" một đỉnh bạc trắng, lại lẩm nhẩm một câu:

"Ngươi còn thua một tên tiểu nhị lanh lẹ mới vào việc!"

Nói xong thì lắc lư đi đến chỗ cầu thang.

"Lão nhân gia! Bước cẩn thận! Đợi tí tôi đỡ ông đi" Chính là Tỉnh Ngôn thấy lão đầu đó đã tám, chín phần say, chân xiêu vẹo không ổn, sợ lão té ngã liền cao giọng kêu lên.

"Không chuyện gì! Ta không phải tên say ngớ ngẩn!" Nói rồi, lão đầu lại tiếp tục đi tới.

Tỉnh Ngôn đang muốn đi lên, thì bị Lưu chưởng quỹ cản lại: "Tiểu tử! Đừng có lộn xộn thế, lão đầu quỷ đó không dễ té ngã đâu!. Này!, đây là tiền thừa; Thật không biết tiểu tử ngươi hôm nay đạp phải vận chó gì mà lại gặp một lão già..."

Đang nói, lời của Lưu chưởng quỹ bỗng nhiên ngừng lại, cùng Tỉnh Ngôn đứng ngẩn ngơ. Thì ra, tiền còn thừa lại đúng với tiền công mà Lưu chưởng quỹ vô lương ăn chặn của thiếu niên.

Lúc hai người đang ngơ ngẩn, bên tại lại bỗng nghe một tràng âm thanh "Lộp bộp lộp bộp".

Tỉnh Ngôn la lớn "Khổ quá!". Thì ra lão đầu say đó, chân bước không ổn đã lăn xuống lầu rồi!

Tỉnh Ngôn vội cùng lão Trương đầu chạy xuống bậc thang.

Nhưng phát hiện trên đại nhai, người đi đường thưa thớt, có điều bóng dáng lão "Vân Trung Quân" say rượu tặng sáo tặng sách, sớm đã không còn tung tích...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.