TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 33: Hương nhuyễn lâu trung kinh phích lịch.
"Tiểu oa nhi, ngươi biết lão tử là ai không?"
Tên hán tử giang hồ diện mạo hung ác đó, nói xong câu nói gằn giọng lên xuống đầy biểu cảm này, thì lưu tâm quan sát phản ứng của chúng nhân. Chỉ đáng tiếc, trong đại sảnh vẫn hết sức ồn ào, thiếu niên trong khu vực cho ban nhạc, phản ứng cũng dường như không có gì ghê gớm. Tức thì, hắn cảm thấy có chút lúng túng.
May mà hai vị huynh đệ của hắn phát giác quẫn cảnh của hắn, hiểu ý vội gào lên: "Đại ca! Nói rõ danh hiệu của đại ca ra, tiểu tử đó không bị dọa ngất xỉu mới lạ à!"
"Hừ!, lão tử chính là, danh chấn Giang Hoài, Phích Lịch Kinh Hồn Thủ Nam...Cung...Vô...Dạng!..."
"Ách...", vừa nghe danh hiệu dọa người này, tim Tỉnh Ngôn liền đập "Thình thịch", "Chết rồi! Xem ra chọc trúng cao thủ võ lâm cực kỳ lợi hại rồi! Lúc này sao mình xúi quẩy đến thế! Cây sáo này...có lẽ xong rồi, dù sao nó cũng chỉ là vật ngoài thân, giữ được tiểu mạng mới là quan trọng, nghĩ nếu Vân Trung Quân biết được nguyên do, cũng không thể nào trách tội ta được..."
Tỉnh Ngôn đang định chịu thua, chuẩn bị lựa lời tốt để thương lượng giá cả cây sáo với vị Kinh Hồn Thủ Nam Cung tiên sinh đó. Ai dè, Nam Cung đại hiệp này, thấy Tỉnh Ngôn ù ù cạc cạc không lên tiếng, thì nổi giận lôi đình. Lại thêm nhìn thấy dáng vẻ ôn hậu thuần lương của thiếu niên, dựa vào phần công lực của mình, muốn đoạt lấy cây sáo trong tay y, lại không phải rất dễ dàng đắc thủ sao?
Thế là, chỉ thấy Nam Cung Vô Dạng không nói gì nữa, chuyển thân lao tới, xuất thủ như chớp, tay trái tung quyền đấm thẳng vào trước ngực Tỉnh Ngôn, ý muốn đánh văng thiếu niên. Năm ngón tay phải cong lại, tạo hình Ưng trảo, định đoạt lấy sáo ngọc trong tay thiếu niên. Động tác liền lạc, hành động mau lẹ, quả nhên là thế đánh nhanh như chớp.
Thấy khí thế như lôi điện này, xem ra vị Nam Cung hảo hán đúng là không phải chỉ có hư danh, công phu quả thật không tầm thường. Thấy tình hình thế, mọi người ở đây vô luận là người trong nghề hay ngoài nghề, đều thầm kinh hãi, đoán thiếu niên quật cường đó, lần này không tránh khỏi chịu một phen đau khổ. Mấy người ở Hoa Nguyệt Lâu có giao hảo với Tỉnh Ngôn, lòng càng như lửa đốt!
Còn lúc này người xúi quẩy đang bị công kích, thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, trong lòng cũng hết sức ảo não. Tỉnh Ngôn thầm la vị hảo hán này nôn nóng quá, sao không đợi y lên tiếng rồi hãy động thủ. Nhìn khí thế uy mãnh này, nếu bị hắn đánh trúng một cái, e rằng bị ngã không nhẹ. Không nói tốn tiền thuốc không ít, nói không chừng còn phải ngừng công việc. Thế là, trong thời gian như đá xẹt lửa đó, sau vài suy nghĩ thoáng qua, Tỉnh Ngôn liền quyết định trước hết cứ dùng lực chống lại, đợi tránh qua tình thế này, hãy tiếp tục thương lượng.
Dựa vào danh hiệu "Phích lịch kinh hồn thủ" này, Tỉnh Ngôn không dám chậm trễ, vội đem sáo ngọc nhanh chóng đặt trên ghế chạm hoa, sau đó tập trung đầy đủ khí lực toàn thân, nắm chặt song quyền, chuẩn bị hết sức ngăn cản đòn công kích này.
May mắn đó là, vị cao thủ trước mắt này, tốc độ so với yêu quái ghế hình như chậm hơn nhiều, giúp Tỉnh Ngôn có dư thời gian chuẩn bị tốt.
...Chỉ nghe một tiếng "Chát" vang lên, quyền chưởng hai người cuối cùng cũng chạm vào nhau!
...........
...........
Đúng như dự đoán, giống như tưởng tượng của chúng nhân, dưới ánh sáng của các trản nến, hai người vừa chạm nhau, thân ảnh của thiếu niên liền bị đánh bay ra!
Chỉ là ...
Làm thế nào thiếu niên bị đánh ngã không có lộn nhào về sau, mà trái lại bay về phía đối diện? Hai tên đại hán đang la ó om sòm, thấy tình cảnh như thế không khỏi ngạc nhiên, thanh âm lập tức nhỏ xuống…
Ngưng một chốc, mọi người cuối cùng cũng kinh ngạc phát hiện, thì ra người vừa rồi bay đi rất xa, thân ảnh trên đường bay đụng không ít bàn ghế chén dĩa, lại là vị Phích Lịch Kinh Hồn Thủ khí thế hung hãn đó! Còn chàng thiếu niên, lại chỉ thối lui về sau hai bước ngắn, an nhiên bình ổn. Chúng nhân đều hoài nghi không biết mình có hoa mắt hay không, nhất thời có chút ngớ ngẩn.
Lúc ấy, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy không hiểu sao cả, gương mặt đầy nét kinh ngạc, ở trong mắt người khác, cũng hiện vẻ hết sức cao thâm mạc trắc…
Thiếu niên đã bình yên vô sự, còn vị Nam Cung Vô Dạng bay một lèo đó, thì đúng là có chuyện. Chỉ thấy hắn ngọ ngoạy từ dưới chân bàn bò lên, miệng đầy máu, đã thụ thương rồi. Hai vị huynh đệ của hắn mặt mũi tái mét, vội chạy đến đỡ lấy đại ca của bọn chúng, quan tâm hỏi thăm hắn bị thương chỗ nào.
Chỉ thấy vị Kinh Hồn Thủ Nam Cung Hảo Hán này, vừa mở miệng cho hai huynh đệ hắn xem, vừa thuề thào nói:
“Không sao! Hình như gãy hai cái răng cửa à…”
Thì ra, may mà hắn da thô thịt dày, trên đường va chạm vừa rồi, chỉ bị gãy hai cái răng cửa.
Phải biết, ở thời kỳ Hán Tấn này, rất chú trọng “Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu” (Mạnh Tử viết: "Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu - bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã." Nghĩa là: Thân thể tóc da thụ lãnh nơi cha mẹ, chẳng dám hủy hoại, là hiếu trước tiên đó vậy), nếu răng gãy, đều phải dùng vải đỏ bọc kỹ, hoặc treo ở giường, hoặc mang theo bên mình, không thể qua loa. Do đó, vừa nghe đại ca rớt hai cái răng, hai vị huynh đệ lập tức vội nhìn, phân công tìm kiếm cẩn thận xung quanh.
Chỉ là, hai tên tìm trái kiếm phải, nhưng chỉ có thể tìm thấy có một cái. Hai tên hảo huynh đệ lại tìm qua tìm lại thêm ba lần nữa, kết quả vẫn vô công, chỉ đành trách bản thân vô năng xin lỗi đại ca. Nam Cung đại ca của bọn chúng cũng rất thông tình đạt lý, không có trách tội:
“Còn một cái đại ca nhất thời gấp gáp, không ngờ lỡ nuốt vào trong bụng…”
“Ách!...Vậy cũng tốt, không bị mất!”
Chỉ là, hai tên cùng hội cùng thuyền này, thấy đại ca mất mặt như thế, nhưng cũng không dám nhắc đến chuyện báo cừu. Vừa nhớ lại tình cảnh nhếch nhác khi nãy, ba người liền giống như quả bóng bị xì hơi, không còn được phân nửa uy phong lúc đầu…
Sau đó, hai bàn hoa tửu liên quan đến một nhóm ba tên Nam Cung hảo hán, cùng mấy vật dụng tổn hại trong phen va chạm này, được hai bên tiến hành tính toán chi phí bồi thường trong bầu không khí hết sức hữu hảo.
Do ngân lượng trên người ba tên tổng cộng cũng không đủ bồi thường, Phích Lịch Kinh Hồn Thủ Nam Cung huynh, rất hào sảng đứng ra đảm nhận đi rửa chén ở phòng bếp Hoa Nguyệt Lâu ba ngày. Còn hai vị hảo huynh đệ của hắn, cũng ào ào biểu hiện nghĩa khí giang hồ có nạn cùng chịu, kiên trì muốn cùng đại ca đồng cam cộng khổ, cùng đi rửa chén. Nam Cung lão huynh cảm động suýt chút nữa rơi lệ, liên tục thốt: “Hảo huynh đệ! Hảo huynh đệ!”
Thế là, ba vị hảo hán trọng nghĩa khí đó, tổng cộng chỉ phải rửa chén một ngày, thì có thể tiêu trừ tất cả sự xích mích với Hoa Nguyệt Lâu.
Rất nhanh, Hoa Nguyệt Lâu lại khôi phục trật tự như thường, uống rượu, ca hát, liếc mắt đưa tình, không khí phong hoa tuyết nguyệt lại tràn trề.
Chỉ là, thiếu niên Tỉnh Ngôn lúc này, lại cảm thấy rất không tự do, y cảm thấy mấy người quen biết bình thường bên cạnh mình, ánh mắt nhìn mình có chút sợ sệt, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, làm cho y hơi khó chịu.
Bất quá, khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy cao hứng đó là, lão bản nương Hạ di của Hoa Nguyệt Lâu, tuyên bố tại chỗ, xét thấy thái độ phục vụ ưu tú của y tối nay, bà ta mời y làm thêm nhiệm vụ hộ viện cho Hoa Nguyệt Lâu.
A…như thế thì có thể lĩnh hai phần tiền công rồi!
Thiếu niên đang vô cùng cao hứng, bỗng nghe một người bên cạnh lạnh giọng nói:
“Hừ! Thì ra cũng là hạng ỷ mạnh làm càn!”