Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 4 - Chương 65





TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 65: Hồng kiều bằng tá lực, tống ngã thượng thanh vân.




Lại nói Ngọc Thiện đạo cô của Diệu Hoa cung, vì tranh giành Mã Đề Sơn để lập đạo quan, lại đem nữ đệ tử kiệt xuất của Diệu Hoa cung, đương trường muốn hứa gả cho vị thiếu niên sơn dã đó.

Lập tức, mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên.

Không cần nói, trước khi mấy đạo nhân này đến Mã Đề Sơn, sớm đã điều tra cặn kẽ lai lịch già trẻ nhà Trương gia này, đều biết Tỉnh Ngôn ở trong chốn hoa nguyệt kỹ lâu, làm một tên nhạc công. Cái gọi là "Sĩ nông công thương", nhạc công trong kĩ lâu, trong quan niệm thời bấy giờ, còn xếp sau thương nhân, phải nói nghề nghiệp rất là thấp kém.

Nói như Linh Thành Tử hay Trương thiên sư, chỉ chào mời thiếu niên nhập môn thì còn có phần chấp nhận được. Đạo pháp rộng lớn, vốn là muốn mở rộng khắp thế gian. Nhưng hiện tại trưởng lão của Diệu Hoa cung, lại đem ái đồ của chưởng môn hứa gả cho thiếu niên này. Hành động có chút kinh thế hãi tục đó, những người ở đây đều không thể ngờ tới.

Còn đương sự Trác Bích Hoa, nghe lời này của sư thúc, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, hoàn toàn không vừa ý. Chỉ bất quá, nghe lời của Ngọc Thiện sư thúc như chém đinh chặt sắt, hiển nhiên là trước khi đi đã được chưởng môn sư phụ ưng thuận. Nghĩ đến điểm này, vị nữ nhân lãnh ngạo như tuyết, hiện tại viền mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Ngay khi chúng nhân vẫn còn ngơ ngác chưa trấn tĩnh, thì bỗng nghe một giọng nói thánh thót vang lên:

"A...xin chúc mừng Tỉnh Ngôn cưới được một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc!"

Cùng với thanh âm trong trẻo réo rắt như suối tiên đó, chúng nhân thấy ngay ở cửa nhà, một vị thiếu nữ nhẹ nhàng như mây lướt vào.

Tỉnh Ngôn không cần nhìn, nghe thanh âm này thì biết người đến chính là Long cung thiếu nữ hiện đã thân thiết với mình, Linh Y Nhi rồi.

Kì thật, Linh Y Nhi đã đến từ sớm, đứng ở ngoài cửa một lúc rồi. Chỉ là thiếu nữ thấy trong nhà nhiều người hỗn tạp, không tiện tiến vào, đứng ở trên tảng đá ngoài sân, lắng nghe tranh luận của chúng nhân.

Chỉ là, vừa nghe vị đạo cô của Diệu Hoa cung nói muốn đem nữ đệ tử của phái mình, đương trường hứa gả cho Tỉnh Ngôn, cũng không biết sao, Linh Y Nhi lại cảm thấy chuyện này hết sức kỳ cục vô lý, nhất thời nhịn không nổi, cất bước nhẹ nhàng tiến vào.

"A...Linh Y đừng cười nhạo".


Thấy Linh Y Nhi tiến vào, đầu óc Tỉnh Ngôn cũng hoạt bát lên, liền quay sang Ngọc Thiện đạo cô đang chờ trả lời, khiêm tốn đáp:

"Đa tạ đạo trưởng có ý tốt thành toàn, chỉ là chuyện này vạn lần không thể".

Tỉnh Ngôn vừa nói lời này, chúng nhân đều rất ngạc nhiên. Chỉ nghe thiếu niên tiếp tục khẳng khái nói:

"Tạm không nói tiểu tử hoàn toàn không xứng với cao đồ, không dám thừa dịp mà đường đột giai nhân. Hà huống, chuyện hôn nhân đại sự vốn không thể qua loa, tiểu tử cũng chưa có ý lấy vợ".

"Hả?"

Lần này đến lượt đám người Ngọc Thiện ngạc nhiên, đương nhiên, đám người Thượng Thanh cung, liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tạ ơn Thượng Thanh giáo chủ hữu linh. Còn hiện tại vị Thanh Hà lão đạo tâm tình rất tốt, tán dương:

"Khà...nói rất hay! Quen biết nhiều năm như thế, lão đạo quả nhiên không nhìn lầm, Tỉnh Ngôn tiểu ca quả nhiên là nam nhân rất tốt trong trần thế, không tham..."

Chỉ là, lời tán dương này không thể nói tiếp bởi vì Thanh Hà lão đạo nhìn thấy thiếu nữ vừa tiến vào vô cùng xinh đẹp, nên hai chữ "Mỹ sắc" tiếp theo, đành nuốt lại vào bụng.

Nghe câu tán dương của Thanh Hà lão đạo nói không hết lời, chúng nhân hiện tại đối với việc thiếu niên cự hôn, chợt như bừng tỉnh, nhất tề nhìn đến Linh Y Nhi. Chiêm ngưỡng kỹ càng, chúng nhân không khỏi đều tán dương trong lòng:

"Đúng là rất xinh đẹp!"

Chúng nhân chỉ thấy thiếu nữ vừa bước vào yểu điệu đứng ở chỗ đó, thân thể yêu kiều, mày mắt như họa, thật là một người thiếu nữ diễm lệ, kiều mị phi phàm. Thêm nữa, Linh Y Nhi vì đến thăm nhà Tỉnh Ngôn, đặc biệt thay đổi một bộ y phục vàng rỡ thước tha, lại đeo chuỗi ngọc trai sáng lấp lánh, tay áo phất phơ, hệt như tán hoa thiên nữ trong truyền thuyết!

Chúng nhân ở đây hiện giờ, bao gồm cả Ngọc Thiện, Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung, đều cho rằng đã tìm được nguyên nhân chân chính khiến thiếu niên cự tuyệt lời đề nghị vừa rồi. Có thiếu nữ xinh đẹp khắp người tràn đầy tiên khí như thế, một thiếu niên nông gia như Tỉnh Ngôn, còn cầu gì nữa?

Nói đến, Trác Bích Hoa tuy dung mạo khí chất cũng đều thuộc hàng nhất, chỉ là hiện giờ theo cảm nhận nếu đem so với khí chất thiên tiên của Linh Y Nhi, thì thật sự không bằng.

"Không nhìn ra một thiếu niên sơn dã bình phàm thế này, lại có thể quen được một nhân vật như thế, cũng không biết nàng ta là con cháu nhà ai!"

Chúng nhân đều tán thán xưng kì ở trong lòng, chưa từng nghĩ đến, những lời của Tỉnh Ngôn vừa rồi, đích xác là lời phế phủ của y.

Tỉnh Ngôn đang không biết chúng nhân vì sao đều có bộ dạng như thấu hiểu gì đấy, nhưng đối với tranh chấp của mấy vị đạo trưởng, thiếu niên lại đột nhiên nghĩ đến một diệu pháp không tệ:

"Các vị đạo trưởng, tạm ngưng tranh chấp, tôi nghĩ ra một phương pháp có thể giải nan đề này!"

"Sao? Phương pháp gì?"

"Chi bằng...ba nhà đạo môn các vị, cùng dựng đạo quan trên Mã Đề Sơn, các vị thấy thế nào?"

"Ách!"

Nghe đề nghị này, chúng nhân đều lặng im. Tỉnh Ngôn không hề biết, Thượng Thanh cung, Diệu Hoa cung cùng Thiên Sư tông, tuy nói là cùng thuộc đạo gia, nhưng bao nhiêu năm nay giữa họ vẫn là cục diện cạnh tranh. Hà huống, Thượng Thanh cung và Thiên Sư tông, vốn ra là một nhà, nhưng do quan niệm trong tu đạo, phát sinh khúc mắc không thể điều hòa, mới dẫn đến Thiên Sư tông đến Hạc Minh Sơn xa xôi, hình thành cục diện ba phái phân tranh như hiện tại.

Tỉnh Ngôn không hiểu nội tình mới đề xuất phương pháp dung hòa này, có điều nó không hợp với suy nghĩ của những người ở đây.

Lập tức trường nhiệt náo trong nhà trở nên lặng ngắt.

Thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn cũng biết đề nghị vừa rồi của mình, rất có thể là một chủ ý ngu xuẩn.

Ngay khi không khí có chút trầm muộn thì nghe ngoài nhà có tiếng gõ chiêng đánh trống đến.

Chúng nhân đang khó hiểu thì bỗng nghe bên ngoài có người cao giọng hét:

"Một nhà Trương thị ở Mã Đề Sơn, mau mau ra nghe thánh chỉ!"

A! Thì ra là có thánh chỉ ban xuống.

Vừa nghe gọi như thế, vợ chồng Trương thị và thiếu niên Tỉnh Ngôn, không dám chậm chạp, vội vàng chạy ra khỏi nhà, quỳ xuống trên tảng đá bằng tiếp chỉ.

Còn những người khác thì không tiện bước ra, vẫn chờ ở trong nhà. Chỉ là, Diệu Hoa cung và Thiên Sư tông cảm thấy có chút kì quái đó là, nghe có thánh chỉ ban xuống, Linh Thành lão đạo của Thượng Thanh cung, mặt đầy vẻ vui mừng.

Nhìn thần sắc lão, hệt như người tiếp đạo thánh chỉ đó chính là lão vậy.

Rất nhanh, nghi hoặc của chúng nhân đã có đáp án.

Người đưa chỉ đến chính là Diêu thái thú của quận thành Nhiêu Châu. Đạo thánh chỉ này chính là sự hồi ứng cho bản tấu điềm lành mà lão nói hôm qua. Chỉ là, Tỉnh Ngôn không ngờ đạo thánh chỉ này lại đến nhanh như thế.


Ý chỉ triều đình rất dài, câu chữ dài dòng đến sáu bảy đoạn, xem ra nhất định là kiệt tác của một vị cao thủ văn học trong triều. Đối với một nhà Tỉnh Ngôn mà nói, mấy từ ngữ hoa lệ trau chuốt đó thật sự nghe không hiểu mấy, cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Đến khi đến đoạn kết mới coi như nắm được chỗ trọng yếu:

Trong thánh chỉ nhắc đến, Mã Đề Sơn có điềm lành đó, có liên quan rất lớn đến đức độ nhiều đời của Trương gia. Vì vậy, triều đình đặc biệt miễn lao dịch tô thuế cho Trương thị, còn ban thưởng mười thất lụa ( một thất dài bốn trượng), vàng ròng bạc trắng mỗi thứ hai mâm để khích lệ.

Quỳ lâu như thế, nhưng khi nghe đã nắm được điểm quan trọng của thánh chỉ, tức thì, vô luận là vợ chồng lão Trương đầu hay là thiếu niên Tỉnh Ngôn, đều cười đến mức không khép miệng nổi!

Nếu như nói sự ban thưởng này vẫn nằm trong tình lý, thì mấy câu cuối trong thánh chỉ lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng nhân, ngoại trừ Linh Thành lão đạo.

Thì ra, cuối đạo thánh chỉ đó nhắc đến, Mã Đề Sơn đột nhiên sừng sững trong mây, cũng là thần công của tạo hóa tự nhiên, núi non linh kỳ thanh tú, cần được tiếp quản bởi người đạo đức cao thâm. Một phen bài trí, quan trọng là câu dưới đây:

"Trẫm nghe danh chúng đạo Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn đã lâu, chuyên tâm tu luyện, đạo đức uyên thâm. Nếu như Mã Đề Trương thị có ý hiến linh sơn, thì trong đạo môn, hãy chọn Thượng Thanh cung trước tiên".

Trong nhất thời, đám người Diệu Hoa cung, Thiên Sư tông trong phòng, hết thẩy đều như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu!

Đặc biệt là Trương Thịnh thiên sư của Thiên Sư tông, trên gương mặt đỏ, hiện tại lại xuất hiện sắc trắng tái. Chỉ bất quá, dù sao cũng là tông chủ một phái, thần sắc thất thái này chỉ trong nháy mắt đã không còn, nhưng vẫn bị Long cung thiếu nữ Linh Y Nhi đứng bên nhìn thấy rất rõ.

Nhiêu Châu Thái thú đọc xong thánh chỉ, khoát tay, liền có người hầu đem vàng bạc gấm lụa hoàng thượng ban thưởng lên. Sau đó, Diêu thái thú đặc biệt khích lệ Tỉnh Ngôn mấy câu rồi cáo từ xuống núi.

Đợi một nhà Tỉnh Ngôn quay lại nhà, chúng nhân cùng lên tiếng chúc mừng.

Lời chúc mừng lắng xuống thì nghe Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung có chút uất ức nhịn không nổi lên tiếng:

"Xin chúc mừng Linh Thành sư bá, lần này khỏi tốn chức vị Phó đường chủ Tứ Hải Đường".

Thấy đạo cô Diệu Hoa cung nói như thế, Linh Y Nhi nghe có chút không thuận tai. Vị này cũng là Long tộc công chúa cao ngạo, đang định lên tiếng bênh vực Tỉnh Ngôn, thì nghe Linh Thành Tử cười hà hà nói:

"Lời của nữ sư điệt sai rồi, người thế tục có câu Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy, người của Thượng Thanh cung ta, làm sao có thể nuốt lời. Chức phó đường chủ Tứ Hải Đường của Thượng Thanh cung, không phải là lời nói chơi!"

"Bích Hoa không được vô lễ!", "Ngọc Thiện quản giáo không nghiêm, để Linh Thành đạo huynh cười rồi".

Ngọc Thiện sư cô cũng cảm thấy Trác Bích Hoa nói hơi quá phận, liền xuất ngôn biểu thị ý xin lỗi.

"Có điều...kì thật chức Phó đường chủ đó không quan trọng, Tỉnh Ngôn cũng không có ý..."

Linh Y Nhi đang châm chọc nữ tử xa lạ đó, thấy trưởng bối nàng ta đã nói như thế, trong lòng vị tiểu công chúa Long cung đang bất bình thay cho Tỉnh Ngôn, chức Phó đường chủ ở Thượng Thanh cung, cũng chẳng đáng giá gì.

Chỉ là, nàng tâm thẳng miệng nhanh, trên mặt đám người Linh Thành Tử đã có chút lúng túng. Tỉnh Ngôn thông hiểu nhân tình, vội lên tiếng ngắt lời Linh Y Nhi, sợ nàng lại nói ra những lời không hay:

"Linh Y khoan hãy nói".

Thế là chúng nhân đều thấy được, vị thiếu nữ vừa lên tiếng đã như có một cổ uy thế kỳ lạ, nghe lời nói của thiếu niên, lại yên lặng đứng đợi ở bên.

Tạm không nhắc chúng nhân thầm nói lạ, chỉ nghe thiếu niên tiếp tục nói:

"Kì thật thanh danh của Thượng Thanh cung, tiểu tử sớm đã nghe như sấm bên tai, chỉ là Trương Tỉnh Ngôn tuổi nhỏ tài hèn, e rằng không thể nhận trọng trách đó".

"Tỉnh Ngôn không cần khiêm nhường nữa, chuyện này cứ quyết định như thế!"

Thấy tình hình đã vậy, e rằng nếu bản thân không đáp ứng, sẽ khiến Thượng Thanh cung bẽ mặt. Tỉnh Ngôn đành cung thân bái tạ:

"Đạo trưởng đã nói như thế, tiểu tử nếu như khiêm nhường nữa thì quá khách sáo rồi".

Lúc nói lời này, trong lòng thiếu niên không khỏi nhớ đến mấy lời của Diêu thái thú hôm qua. Mấy từ "Chí cao tới trời", "Danh tiếng vang dội", như đang vang vọng trong tai thiếu niên. Trương Tỉnh Ngôn cũng đã học thi thư mấy năm, cũng là kẻ sĩ tài trí, hiện tại được cơ hội tốt như thế, trong lòng làm sao không vui được?"

"Chúc mừng Tỉnh Ngôn...mau lên Đường chủ nha!"

Lại là thiếu nữ Linh Y Nhi, cười hì hì chọc ghẹo thiếu niên. Kì thật, Long cung công chúa cũng không phải không biết thế tình. So với thân phận nhạc công trong kĩ lâu hiện giờ của Tỉnh Ngôn mà nói, chức Phó đường chủ của Thượng Thanh cung, đúng là có khác biệt rất lớn.

Hiện tại Linh Y Nhi đang mừng dùm cho Tỉnh Ngôn.

"Ầm..."

Ngay lúc này lại nghe trên trời có tiếng sấm ầm ì kèm theo một tiếng sét vang, chúng nhân nhìn ra ngoài, liền thấy mưa đã bay phất phới.

"Hà...hay cho câu Mừng nghe tiếng sấm báo mưa xuân!, e là ông trời cũng cao hứng dùm cho Tỉnh Ngôn tiểu ca!"


Người nói lại là Trương Thịnh thiên sư của Thiên Sư tông, chỉ nghe ông ta tiếp tục nói:

"Mượn tiếng sấm báo xuân, bần đạo cũng xin chúc mừng tiểu ca, hôm nay đã vào đạo môn bọn ta!"

Xem ra, Trương Thịnh Trương thiên sư này, làm người cũng rất khoát đạt. Hiện tại tuy thấy chuyện tranh giành Mã Đề Sơn đã vô vọng, tuy nhất thời phiền não, nhưng đã hoàn toàn bỏ khỏi lòng, bước lên cung tay, chân thành chúc mừng Tỉnh Ngôn.

"Đa tạ Thiên sư!"

Thấy tông chủ một phái hành lễ, Tỉnh Ngôn hoảng loạn vội vái chào lại.

"Hà...còn phải chúc mừng Linh Thành đạo huynh".

Trương Thịnh Trương thiên sư lại hướng về Linh Thành chúc mừng.

Ngay khi chúng nhân đều cho rằng Thiên sư là chúc mừng Thượng Thanh cung lập biệt viện tu luyện ở Mã Đề Sơn thì nghe Trương Thiên Sư chỉ thiếu niên Tỉnh Ngôn nói:

"Chúc mừng Thượng Thanh cung hôm nay thu được môn đồ tốt".

Lời này vừa dứt, liền đội nón trúc lên đầu, gọi đệ tử Thiên Sư tông đi theo, băng vào mưa gió đầy trời, cứ như thế xuống núi.

Lúc chúng nhân còn ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Trương thiên sư, thì nghe trong tiếng gió mưa truyền lại một giọng hát:

"Bước đi lả lướt, lòng như say. Hiểu được ta, hiểu được lo lắng của ta. Không hiểu ta, cho rằng ta cầu gì! Trời cao vời vợi, người đó là ai?"

"...Ta đến từ Đông. Mưa rơi mênh mông. Ta về lại Đông, lòng ta tây bi..."

Những lời ca theo gió đến này, tuy nghe rất bi xót, nhưng chúng nhân nghe trong ca thanh đó, lại có một khí phách hào hùng khó tả. Giọng ca lanh lảnh, hòa với tiếng gió mưa mênh mông, quyện vang giữa đất trời mù mịt, rất lâu không dứt.

Đợi ca thanh dần dần tiêu biến, Ngọc Thiện đạo cô cũng đứng dậy cáo từ.

Thấy mấy vị đạo cô cũng không có ý tránh mưa, Tỉnh Ngôn và vợ chồng Trương thị vội lên tiếng mời ở lại. Tỉnh Ngôn nói bên ngoài mưa gió đang lớn, không bằng nghỉ ngơi chút cùng ăn bữa cơm, đợi mưa tạnh hãy lên đường.

Nghe thiếu niên nói như thế, Ngọc Thiện đạo cô cười tươi từ tạ:

"Đa tạ hảo ý của tiểu ca, bất quá cũng không cần lo lắng, mưa gió mênh mông này, cũng không cản được người của Diệu Hoa cung ta đâu".

Nói xong, thì thấy Ngọc Thiện sư cô cùng mấy người Trác Bích Hoa nối nhau mà ra, đi vào trong mưa gió, cũng không biết bọn họ dùng cách gì, mưa bay đầy trời khi đến chỗ đám người Diệu Hoa cung tự động phân khai, không giọt nào rơi trúng người bọn họ.

Trong mưa xuân khắp trời như tơ như sầu, mấy đạo cô Diệu Hoa cung cứ nhẹ nhàng như thế xuống núi.

"Hà hà, chư vị đạo hữu Diệu Hoa cung, quả nhiên là đạo pháp huyền diệu".

Linh Thành đạo trưởng quay đầu nhìn thiếu niên đang ngẩn ra lên tiếng nói, lại không thấy vị thiếu nữ cười nói đứng cạnh, nghe lời này thì bĩu môi, ra vẻ chẳng đáng gì.

"Hôm nay nói chuyện đã nhiều, bọn bần đạo cũng không tiện lưu lại. Đợi bần đạo quay về bàn kế hoạch, chọn ngày đến quý sơn thương nghị với mọi người".

Tỉnh Ngôn nghe Linh Thành cáo từ, tiếp tục một trận lưu khách. Thiếu niên lại nhắc đến mưa gió đầy trời, không bằng đợi mưa tạnh hãy đi...Linh Thành đạo trưởng nghe vậy, cười hà hà nói:

"Tỉnh Ngôn đã vào phái ta, bần đạo cũng phải lộ chút bản lãnh để Tỉnh Ngôn biết, Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn ta, cũng không phải chỉ có hư danh".

Nói rồi, Linh Thành đạo trưởng thong thả đi đến trên tảng đá bằng trước nhà, ngưng thần một chút, sau đó phất tay áo một cái.

Tỉnh Ngôn chỉ nghe được một tiếng "Bách", thấy trên tảng đá bằng trước nhà phát ra ánh sáng trắng đỏ, không ngừng ngưng tụ phát triển dài ra, giống như một cây cầu cong, nối từ tảng đá bằng trước nhà xuống đến dưới chân núi!

Thấy một nhà thiếu niên đang ngây ngẩn nhìn "Hồng kiều" sáng lấp lánh, Linh Thành Tử cũng không nói nhiều, chỉ cười khẽ một tiếng, cung tay chào bọn họ, rồi cùng đám người Thượng Thanh cung, thong thả bước trên "Hồng kiều" như thân rồng uốn lượn, chầm chậm xuống núi. Mưa gió đầy trời chỉ như vật ảo, chẳng ảnh hưởng chút nào đến bọn họ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.