TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 77:Thần kiếm hốt lai, phi lạc nguyệt trung chi tuyết.
Sau khi gặp chưởng môn Linh Hư của Thượng Thanh cung, tham bái tượng tổ sư Tam Thanh, Tỉnh Ngôn cùng với Đường chủ tiền nhiệm của Tứ Hải đường bàn giao đơn giản một chút, thì chính thức nhậm chức, thu xếp ổn thỏa ở Thượng Thanh cung La Phù sơn.
Chỗ này còn thêm một lời. Vốn là, hôm đó Tỉnh Ngôn trên sơn đạo ngoài Bán Sơn đình, gặp nhân vật "Thần tiên" thần long thấy đầu không thấy đuôi, chính là người tiền nhiệm của y, Thanh Bách đạo trưởng!
Khi Tỉnh Ngôn kể với Thanh Bách tình hình lúc đó, Thanh Bách không khỏi bật cười khà khà, liền đem chuyện mình bị trẹo chân, nói với Tỉnh Ngôn. Nghe rõ nguyên ủy, thiếu niên cũng mắc cười, Linh Hư chưởng môn đứng bên cạnh, cũng không nhịn được cười.
Tứ Hải đường, chính là tục gia đệ tử đường của Thượng Thanh cung La Phù sơn, tọa lạc trên Thiên điểu nhai thuộc Bão Hà phong La Phù sơn. Nơi này cảnh sắc đẹp mà tĩnh mịch, tự hình thành một phong cách. Mấy gian nhà đá, tựa lưng vào vách núi. Trước nhà là một khuôn đá vuông vức, từng cụm tre xanh um chen chúc vây lấy bốn phía, ngăn cách với sự ồn ào từ thế tục.
Ở trong đó, đập vào mắt người là một màu xanh biếc, dội vào tai người là tiếng chim chóc ríu rít, thật như là nơi thế ngoại đào tiên!
Khối đá vuông rộng rãi trước Tứ Hải Đường, bên trái vẫn tựa vào vách núi, trên vách đá lồi lõm ấy, một dòng suối lạnh từ trong chảy ra, róc rách đổ xuống, bốn mùa không cạn. Trước khuôn đá có một tòa lương đình xinh xắn, viết tên "Tụ Vân đình". Dưới đình, là dốc núi cao và hiểm. Trên dốc núi dựng đứng đó, có rất nhiều tùng, tre, làm cho Thiên điểu nhai này bốn mùa nhuộm sắc xanh biếc. Ờ một chỗ khá bằng phẳng trong rừng tre, có một lối đi lát đá trắng, ngoằn ngoèo đổ xuống dưới núi.
Nếu dựa theo Phi Vân phong mà tả, Hoằng Pháp điện trên Bão Hà phong, chính đối với Phi Vân đỉnh, là mặt chính của Bão Hà phong. Còn Tứ Hải đường là mặt sau của nó. Trên đỉnh núi vô danh đối diện Thiên điểu nhai, trong đống loạn thạch treo một thác nước rộng lớn, thế nước ầm ầm, vang dội không ngớt. Ngồi trong căn nhà đá, nhìn qua song cửa là có thể thấy thác nước trắng xóa này.
Hai bên trước cửa căn nhà đá, có một đôi hạc đá thân thể uyển chuyển đứng đó. Đôi hạc đá này, không phải đơn thuần chỉ để trang trí. Nghe Thanh Bách đạo trưởng nói, nếu như Phi Vân đỉnh có chuyện triệu hoán, trong miệng đôi hạc đá này, sẽ có từng làn khói thoát ra, đồng thời còn phát ra tiếng kêu trong vắt.
Tuy căn nhà đá của Tứ Hải đường này đơn giản thô kệch, nhưng đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đã là thập phần mãn ý. Hơn nữa, cảnh huống thanh tĩnh này, Tỉnh Ngôn xem ra, rất có khí khái thần tiên. Có thể ở nơi này, thiếu niên đã cảm thấy là phúc phận tu mấy đời của mình.
Sau khi Tỉnh Ngôn đến La Phù Sơn, lập tức nhậm chức Đường chủ Tứ Hải đường, mới dần dần hiểu được Đường chủ của tục gia đệ tử đường Thượng Thanh cung này, đại thể là chức trách như thế nào. Thì ra, cũng chẳng trách lão đạo Thanh Hà ở Nhiêu Châu đó, trước khi chia tay tặng cho y cuốn Phù lục kinh thư. Đường chủ Tứ Hải đường này, ở trong Thượng Thanh cung chỉ là một chức vụ nhàn nhã.
Không giống với Thiên Sư giáo, Thượng Thanh cung chú trọng thế ngoại thanh tu. Vì vậy, Thượng Thanh giáo đối với tục gia đệ tử đường, thì không mấy coi trọng. Một biểu hiện trực tiếp đó là, Tứ Hải đường tuy liệt vào một trong hai đường của Thượng Thanh giáo, nhưng toàn đường trên dưới lại chỉ có một người Đường chủ, cũng chẳng có chức vụ khác! Hơn nữa, về phương diện đạo hiệu của Đường chủ này, cũng hơi có chỗ khập khễnh.
Tuy thời này trong giáo môn thiên hạ, đạo hiệu sắp xếp theo bối phận không quá chú trọng, người tu đạo chỉ cần bản thân nguyện ý, vẫn có thể bảo lưu tên tục của mình. Nhưng trong Thượng Thanh cung, phàm là đầu não của quán, đường, toàn bộ đều phải có đạo hiệu. Chẳng hạn như, Linh Hư Tử của Thượng Thanh cung, Linh Đình Tử của Sùng Đức điện, Linh Chân Tử của Tử Vân điện, Thanh Vân Tử cỉa Thiện sự đường. Nhưng, Tỉnh Ngôn chậm chức Đường chủ Tứ Hải đường, lại là ngoại lệ duy nhất, không cần theo quy định chọn lấy một đạo hiệu. Tuy cao nhân tiền bối địa vị trong giáo càng siêu thoát, cũng thường không theo bối phận, tự nghĩ đạo hiệu cho mình, ví dụ như Quết Minh Tử trong Quan Thiên Các, nghe nói pháp lực vô cùng. Nhưng hiển nhiên, Đường chủ Tứ Hải đường, không hề thuộc dạng như thế.
Đương nhiên, có một thuyết pháp đó là, có thể thể hiện "Tục gia chi ý" như thế càng tốt. Rất rõ ràng, vị tiền nhiệm Đường chủ Lưu Tông Bách, hiện tại là Thanh Bách đạo trưởng của Hoằng Pháp điện, đối với quy định này, rất là không sảng khoái.
Hiện tại Tỉnh Ngôn đã biết, chức trách quan trọng nhất của Đường chủ Tứ Hải đường, chính là trông coi thật tốt danh sách đệ tử tục gia cất trong căn phòng nhỏ sau đường, cùng một vài kinh quyển có liên quan. Ngoài ra, còn phải thường xuống dưới La Phù Sơn, tuần tra điền sản của Thượng Thanh cung. Nhiệm vụ tuần tra ruộng đất này, cũng là một chức trách của Đường chủ Tứ Hải đường!
Chức trách trước, quả thật thực thi không có gì khó. Bởi vì căn phòng đá cất giữ danh sách, kinh quyển, chỉ có một cửa vào duy nhất, lại được cao nhân tiền bối trong giáo bố trí một tòa ngũ hành trận uy lực. Nếu như Tỉnh Ngôn không có lệnh bài Đường chủ làm bằng một chất gì đó không rõ, thì cũng không có cách mở cửa. Nếu như có người muốn dùng sức xông vào, thì rất có thể chịu thương tổn vĩnh viễn không thể bù đắp!
Bất quá, sau khi vị Thanh Bách đạo trưởng giới thiệu xong ngũ hành trận, không nhịn được lại càu nhàu một câu:
"Ai, có người đến trộm sao?"
Câu này tuy nói rất nhỏ, nhưng thiếu niên rất thính tai, nghe rõ từng chữ một.
Từ trong miệng của Thanh Bách lão đạo, Tỉnh Ngôn còn biết, "Tứ Hải đường" của y, xém chút nữa đã không còn tồn tại. Cách đây mấy năm, có vài vị đệ tử Thượng Thanh có bối phận khá cao, từng đề nghị với chưởng môn, muốn dẹp cái tục gia đệ tử đường không có công dụng này đi. Chỉ có điều, may mắn đó là, Thượng Thanh tứ tử trong giáo, đặc biệt là Linh Hư Tử và Linh Thành Tử, đối với kiến nghị này thật sự không xem trọng, cuối cùng lấy lý do Tứ Hải đường đã có lâu đời, mới bảo lưu lại được tục gia đệ tử đường này.
Bất quá, nghe khẩu khí của Thanh Bách thì hình như ông ta đối với việc "Tứ Hải đường" không thể bị triệt tiêu khi đó, hơi có chút tiếc nuối. Nhìn điệu bộ của ông ta, thiếu niên thật có chút hoài nghi, lão đạo trước mặt này, chính là một trong những người chủ sử đề nghị xóa bỏ đó...
Trong mấy ngày kế tiếp, Tỉnh Ngôn quả nhiên cảm thấy hết sức nhàn rỗi. Chỉ bất quá thiếu niên sơn dã này, lại không cảm thấy có chút buồn bực gì. So với lúc bôn ba kiếm sống ở phố chợ Nhiêu Châu trước đây, thiếu niên đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hà huống, Đường chủ các đời trước y, cũng lưu lại không ít điển tịch đạo gia trong căn nhà đá này. Tỉnh Ngôn những lúc rảnh rỗi thì thường thường giở ra nghiên cứu. Thượng Thanh chưởng môn Linh Hư Tử, lần đó cũng từng khuyên bảo thiếu niên, nói y mới vào đạo môn, phải nghiên cứu mấy kinh nghĩa đạo gia cơ bản trước.
Nếu đổi lại là một thiếu niên phố chợ bình thường khác, chắc chắn sẽ phải trợn mắt lắc đầu, muốn hắn đọc mấy đạo gia điển tịch ngôn từ thâm ảo này, thật còn khó hơn lên trời. Nhưng hiện tại, mấy thứ làm khó người này, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, lại là không thành vấn đề. Sự thực thì tuy bình thường vừa làm vừa học, nhưng thiếu niên so với đám đệ tử đồng môn của Quý lão tiên sinh, thì tài năng vượt trội hơn hẳn.
Tỉnh Ngôn chưa bao giờ thấy cảm kích cha mình như lúc này. Nếu không phải phụ thân năm đó trơ cái mặt già cầu xin Quý lão tiên sinh thu y làm đệ tử, thì hiện tại y quả thật không biết, phải làm thế nào để tiêu phí thời gian rảnh rỗi trên Thiên điểu nhai này.
Tuy Tỉnh Ngôn lúc này đã gia nhập Thượng Thanh cung, còn đảm nhiệm chức Đường chủ "Tứ Hải đường". Nhưng thời gian vừa qua, y cùng với đám đệ tử trẻ tuổi khác của Thượng Thanh cung, căn bản không có qua lại gì. Đây không phải Tỉnh Ngôn lầm lì, mà là người khác làm lơ. Đám đệ tử trẻ tuổi này, để gia nhập được Thượng Thanh cung, đều phải qua tuyển chọn. Mấy môn nhân Thượng Thanh cùng lứa với Tỉnh Ngôn, không phải là thế gia tử đệ, thì cũng là dòng dõi phú tộc, xuất thân hàn vi thấp hèn như Tỉnh Ngôn, rất là hiếm thấy, hầu như không có. Đồng thời, tuy chức vụ của Tỉnh Ngôn là Đường chủ "Tứ Hải đường", nhưng cũng chẳng khác gì một hư chức, đám đệ tử trẻ tuổi khí thịnh, xuất thân danh giá này, trong lòng không xem Tỉnh Ngôn ra gì. Tỉnh Ngôn cũng là người thông minh, bình thường lúc cùng ăn với đệ tử Hoằng Pháp điện, trong lời nói giao tiếp, tự cũng nhận ra ý khinh thường này.
Hiện tại xem ra, gã Trần Tử Bình đưa Tỉnh Ngôn lên La Phù, cũng coi được là hiếm có trong bọn chúng. Chỉ có điều, dường như hiện giờ gã đang chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp, Tỉnh Ngôn rất ít khi thấy gã.
Đương nhiên, tuy nói Tỉnh Ngôn lúc đầu cũng có chút sầu muộn, nhưng y đã quen lăn lộn trong tầng lớp thấp kém, đối với những ánh mắt lạnh lẽo xem thường, cũng đã chai sạn. Chỉ có điều, tuy Tỉnh Ngôn trước khi gia nhập Thượng Thanh cung, còn là nhạc công trong kĩ lâu, là nghề thấp hèn nhất đương thời, nhưng thiếu niên từ trước đến giờ, chưa từng coi thường thân phận bản thân, chưa từng xấu hổ với công việc kiếm sống của bản thân. Gia giáo chất phác của nhà nông Mã Đề sơn, giúp Tỉnh Ngôn hiểu được, chỉ cần bản thân chân chính xuất lực lao động, thì không có gì xấu hổ, không có gì phải thấy thua kém người khác. Thêm vào việc đã đọc nhiều thi thư của thánh hiền, Tỉnh Ngôn cũng biết, ở trong chốn bụi đời ồn ã phố chợ này, ngoài thân phận hàn vi, bản thân vẫn có thể giữ vững được tấm lòng cao quý.
Tỉnh Ngôn hiện ở Thượng Thanh cung núi La Phù, tuy coi trọng xuất thế thanh tu, nhưng cũng giống như đại đa số giáo môn trong thiên hạ đương thời, không cấm đệ tử kết hôn. Trong Thượng Thanh cung này, có không ít đôi đạo lữ cùng tu hành. Do đó, nữ đệ tử thanh xuân xuất sắc trong Tử Vân điện trên Úc Tú phong, thường thường trở thành đối tượng được yêu thích và ngưỡng mộ của các đệ tử trẻ tuổi ở các điện khác.
Chỉ có điều, mấy cô gái xinh đẹp này, chẳng có liên quan gì đến Tỉnh Ngôn. Mấy nữ đệ tử Tử Vân điện, cũng thường đến Hoằng Pháp điện trên Bão Hà phong để tu tập pháp thuật. Hàng ngày nghe phong phanh, thiếu niên phát giác, mấy nữ đệ tử Thượng Thanh thuộc Tử Vân điện này, đối với thiếu niên Đường chủ đến từ phố chợ Nhiêu Châu, cách nhìn cũng chẳng khác mấy so với đám nam đệ tử trong Hoằng Pháp điện, rất là xem thường.
Tuy có chút chán nản, nhưng như thế lại giúp Tỉnh Ngôn bớt đi nhiều phiền nhiễu, tập trung tĩnh tâm nghiên cứu công phu của điển tịch.
Hiện tại, ngoại trừ đọc tỉ mỉ mấy đạo gia điển tịch mà Thượng Thanh cung coi trọng là "Thượng Thanh Kinh", "Ngọc Hoàng Kinh", "Nam Hoa Kinh", "Đạo Đức Kinh", "Thần Thông Phẩm", Tỉnh Ngôn còn không quên đem cuốn "Thượng Thanh Kinh" mà Thanh Hà lão đạo tặng, dụng tâm nghiên cứu hai chương "Luyện Thần, Hóa Hư" ở sau sách. Bởi vì, Tỉnh Ngôn hiện đang có thời gian rảnh, hồi tưởng lại kỹ càng, cổ "Thái Hoa đạo lực" tự xưng trong cơ thể, biểu hiện nửa năm nay, quả thật có chút giống với Thái Hoa đạo lực chân chính được đề cập trong hai chương sách này!
Trải qua nửa năm tôi luyện, thiếu niên hiện đã có nhận thức sâu sắc, Thái Hoa đạo lực có được ngoài ý trong cơ thể mình, tuyệt không phải là thứ thường.
Nói đến, Tỉnh Ngôn cũng được coi là có tuệ căn, đêm đó trên Mã Đề Sơn lại ngẫu nhiên nhập vào cảnh giới thiên nhân vô ngã. Thêm vào hiện tại lại tĩnh tâm nghiên cứu nhiều điển tịch đạo gia như thế, hiện tại đối với y mà nói, cũng đã lĩnh ngộ nhiều điều trong hai chương "Luyện Thần, Hóa Hư". Còn nghĩa lý huyền diệu, truy cầu "Kéo dài tuổi thọ" ẩn chứa trong mấy cuốn điển tịch mà đạo gia tôn sùng, đối với thiếu niên mà nói, cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.
Chỉ là, Tỉnh Ngôn hiện tại phát giác, giữa bản thân và nghĩa lý truy cầu cuối cùng, giống như vẫn còn một khoảng cách. Tuy khoảng cách này thoạt nhìn có vẻ rất dễ đột phá, nhưng thật sự lúc y ngưng thần suy nghĩ, thì phát giác vẫn là không chút manh mối.
Cự ly như với tay tới đó, kì thật lại xa như một trời một vực!
Mãi đến một đêm hơn mười ngày sau đó, sự tình mới dường như có đột phá.
Đêm đó chính là đêm rằm, trăng tròn vành vạch, ánh sáng vạn dặm. Tỉnh Ngôn rảnh rỗi vô sự, thì lên khối đá bằng phẳng của Thiên điểu nhai, hóng gió ngắm trăng.
Hiện tại, bên trên quần sơn nhấp nhô trước mặt thiếu niên, một vầng trăng sáng, đang treo lơ lửng trong bầu trời tinh khiết không một gợn mây. Không trung La Phù Sơn, hiện đang hiện ra một màu xanh thẫm thuần túy. Dưới ánh xanh thẳm đó, Tỉnh Ngôn cảm thấy vầng trăng sáng trên trời đêm nay, thả xuống nhân gian những đóa nguyệt hoa trôi xa ngàn dặm, cảnh tượng hết sức lay động lòng người.
Nhìn cảnh đẹp trăng sáng chiếu thiên sơn này, Tỉnh Ngôn cảm thấy tâm linh mình trở nên vô cùng thánh khiết.
Liền đó, không nhịn được tán dương:
"Hà! Không hổ là tiên sơn động thiên! Đứng trên Thiên điểu nhai này, lúc nào nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, cũng đều cảm nhận được vẻ rực rỡ của nó!"
Đối diện trăng sáng núi cao, Tỉnh Ngôn đang suy nghĩ liệu có nên ngâm vài câu thơ trợ hứng, thì bỗng nghe thấy, trong căn phòng đá mà mình ở, hình như đang có thứ gì phát ra tiếng vo ve!
Tỉnh Ngôn nghe tiếng đang định đi xem thử thì đột nhiên nghe được trong căn phòng đá, phát ra một tiếng hú như rồng ngâm. Đang không hiểu đã phát sinh chuyện gì, thiếu niên bỗng nhiên thấy được, từ cửa sổ căn phòng, có một vật như du long, thình lình vọt ra như chớp, nháy mắt đã bay đến bên cạnh y!
Chuyện xảy ra ngoài ý khiến Tỉnh Ngôn thất kinh. Định thần nhìn kỹ, thì phát hiện vật đột nhiên lăng không bay đến, chính là thanh kiếm cổ kì quái nhặt được trên Mã Đề sơn!
Cổ kiếm lúc trước bán không ai mua, hiện tại lại như thông nhân tính, mũi kiếm chỉ đất, "Đứng" bên cạnh chủ nhân của nó!
"A...kiếm này quả nhiên có nhiều cổ quái!"
Tỉnh Ngôn nghĩ thầm trong đầu. Ngay khi y định tiến tới nhìn kỹ, xem xem rốt cuộc là chuyện gì, thì đột nhiên phát hiện, tuy mắt không nhìn kịp, nhưng trong ánh sáng mờ mờ, cảm thấy nguyệt hoa đầy rẫy trên đầu, đang tập trung lại, càng lúc càng nhiều, giống như ngàn sông về biển, nhắm đến thanh cổ kiếm cạnh mình!
Còn thiếu niên đứng cạnh thanh cổ kiếm, khi nguyệt hoa quét qua thân thể, thì phát hiện cổ Thái Hoa đạo lực trong cơ thể, như đang chịu sự dẫn dắt của nguyệt hoa khí cơ, bắt đầu không ngừng lưu chuyển khắp cơ thể!
Cổ kiếm lúc này, lại phát ra quang hoa mờ mờ. Sắc bạc của ánh trăng, vừa tiếp xúc mặt ngoài thân kiếm, thì một đi không trở lại, thình lình biến mất.
Thân kiếm vốn ảm đạm vô quang, hiện tại lại như có đủ loại đồ hình chữ viết quái lạ biến ảo lưu chuyển trên nó!