Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 4 - Chương 78





TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 78:Nguyên linh sơ tụ, luyện hóa kiếm đảm cầm tâm.




Tỉnh Ngôn từ khi vào được Thượng Thanh cung La Phù sơn, nhận chức vụ nhàn nhã ở Tứ Hải đường, ngày thường lúc rảnh rỗi, thì lấy việc nghiên cứu đạo gia điển tịch làm vui.

Thiên điểu nhai trên Bão Hà phong này, vốn nằm riêng biệt một góc, tịch tĩnh thanh u. Thêm vào đệ tử Thượng Thanh trên Bão Hà phong, lòng đối với vị con cháu phố chợ "Hiến núi" nhập giáo này, chẳng thèm để ý. Do đó, Thiên điểu nhai lại càng hiện rõ vẻ tịch mịch, vô cùng thanh tĩnh!

Tứ Hải đường trên Thiên điểu nhai, so với sự nhiệt náo trên phố phường Nhiêu Châu, đúng là cách một trời một vực!

May mà, người thiếu niên phố chợ mà mấy tinh anh đạo môn không thèm quan tâm này, có thể xuất thân không được rạng rỡ, nhưng về khoản văn chương, Tỉnh Ngôn có thể được coi là có trình độ. Chính vì như thế, công việc quá nhàn rỗi trên Thiên điểu nhai này, mới không khiến một thiếu niên đang huyết khí phương cương như thế ngột ngạt phát cuồng.

Lúc nhàn rỗi vô sự, Tỉnh Ngôn nghiên cứu mấy cuốn kinh thư mà các Đường chủ trước cất trữ trong căn phòng đá của Tứ Hải đường. Tàng thư của mấy tiền bối Đường chủ luôn mong mỏi mau thoát khỏi nơi đây, cũng rất là đa dạng, đủ cho Tỉnh Ngôn giết thời gian.


Nếu không đọc sách thì đi luyện sáo. Bản lĩnh đã từng giúp y kiếm cơm, Tỉnh Ngôn không thể vứt bỏ được. Chỉ bất quá, hiện tại không còn phải thổi để nghênh đón khách nhân kiếm tiền nữa, nên tiếng sáo trong những ngày gần đây, nghe ra có vài phần thanh dật xuất trần. Nếu không đọc sách, cũng không thổi sáo, Tỉnh Ngôn vào Tụ Vân đình, ngồi phát ngốc ở đó, suy ngẫm về "Thái Hoa đạo lực", "Luyện Thần Hóa Hư", còn có mấy kinh luân đạo gia huyền diệu khó hiểu, nghĩ xem rốt cuộc ẩn tàng quy luật gì trong đó, rốt cuộc cái "Thiên đạo" gì gì đó mà đạo gia cần mẫn truy cầu không biết mỏi mệt, lại là thế nào, vì sao việc truy tầm "Thiên đạo" này chi phối lịch trình tu luyện của bọn họ!

Có lẽ, có lúc từ nhân suy ra quả, thì rất giản đơn tự nhiên. Nhưng nếu muốn từ quả thấy nhân, thì khó khăn còn hơn lên trời. Hà huống, với một thiếu niên như Tỉnh Ngôn, muốn suy xét "Thiên đạo" mà cả trăm ngàn năm cũng có rất ít người có thể hiểu thấu, thì đâu phải chuyện dễ dàng.

Bất quá, chính ứng với câu nói, "Nghé con không sợ hổ", chàng thiếu niên Tỉnh Ngôn lại không nghĩ nhiều đến thế, chỉ cảm thấy suy ngẫm mấy chuyện này, còn có một ý nghĩa đặc biệt, đó là tiêu pha thời gian nhàn rỗi!

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như thế, mãi đến đêm rằm này, dưới ánh trăng sáng, thiếu niên tựa hồ như không còn hy vọng phá giải được nút chết đó, thì đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng.

Ngay khi Tỉnh Ngôn đứng ở trên Thiên điểu nhai, thưởng thức cảnh đẹp trăng sáng núi cao trước mắt, thì đột nhiên phát hiện, thanh cổ kiếm vô danh kì quái của mình, lại là không mời mà đến, đột nhiên lao vọt đến cạnh. Thanh kiếm mà trước đây hoặc được dùng làm gậy, hoặc đeo trên lưng làm đồ trang sức dọa người, lúc này lại "Đứng" vững bên cạnh, quang hoa kì dị lưu động khắp thân kiếm, đang hấp thu nguyệt hoa đầy rẫy trong không trung.

Tình cảnh vô cùng quỷ dị trước mắt này, đối với thiếu niên mà nói, lại là hết sức quen thuộc!

Đêm hè năm ngoái, trên khối đá trắng ở Mã Đề sơn, Tỉnh Ngôn đã trải qua một đêm quỷ dị, còn có đêm mà Mã Đề sơn bằng phẳng đột ngột vươn cao lên trời, cũng từng xuất hiện tình trạng quỷ dị như mộng mị thế này.

Hiện tại, nhờ ơn của thanh kiếm cùn vô danh này, toàn thân Tỉnh Ngôn cũng tắm gội trong nguyệt hoa vô hình mà nó thu hút đến. Không chỉ là nguyệt hoa trên đầu, Tỉnh Ngôn còn cảm giác rõ, thiên địa linh khí tràn trụa trong ngàn vạn hang hóc của động thiên thiên sơn La Phù, dường như cũng bị lôi kéo trào lên, tuôn chảy, lưu chuyển, nhắm hướng cổ kiếm ùn ùn tụ đến!

Tuy tất cả đều phát sinh trong vô hình, nhưng người thiếu niên đã từng đưa thần khúc "Thủy Long Ngâm" trở lại nhân gian, lại chân chân thực thực cảm thụ được thiên địa linh khí đang ùn ùn tụ đến.

Không chỉ cảm thụ được. Hiện tại, vị Tứ Hải đường chủ Trương Tỉnh Ngôn, còn đang đứng ở trung tâm vòng xoáy linh khí đó.

Đối ứng với "Vòng xoáy" ngoài thân, hiện tại trong thân thể thiếu niên, cổ "Thái Hoa đạo lực" giống như dòng chảy kỳ ảo đó, cũng dường như biến bên trong thân thể thiếu niên thành một vòng càn khôn nhỏ, đang theo phương hướng của "Vòng xoáy" linh khí rộng lớn ngoài thân thể mà không ngừng bôn đào lưu chuyển.

Cứ lưu chuyển thuận theo vòng xoáy như thế, Tỉnh Ngôn cảm thấy cổ Thái Hoa đạo lực của mình, tạo thành một vòng xoáy nhỏ trong cơ thể, hút lấy từng tia từng tia thiên địa linh khí chí không chí minh, chí chân chí linh bên ngoài vào trong thân thể.

Không giống bị dày vò không chịu nổi như lần trước ở Mã Đề sơn. Lần này, Tỉnh Ngôn lại không cảm thụ được chút thống khổ nào. Hiện tại ở trong lòng y, cảm thấy khắp người đều bừng bừng sinh cơ, phấn khích vui sướng. Vào thời khắc này, tựa hồ núi non, hang động khắp tòa La Phù sơn này, cả vầng trăng đang chiếu sáng càn khôn kia, đều có sinh mệnh của mình, phồn thịnh tươi tốt, thông qua dòng nước vô hình rất lớn rất màu nhiệm này, cùng hướng đến người thiếu niên đang đứng lặng trên đỉnh Bão Hà phong, thăm hỏi, mỉm cười...

...

Không biết qua bao lâu, cảm giác kì dị này, cuối cùng cũng giống như thủy triều, dần dần lui đi, cũng không lưu lại chút dấu vết nào.

Theo sự rút lui của "Thủy triều", người thiếu niên như nhập mộng cảnh bên cạnh cổ kiếm, hiện cũng đã mở hai mắt ra, thầm nghĩ "Thì ra bản thân còn ở trên Thiên điểu nhai Bão Hà phong à".

Thiếu niên vừa trở lại nhân gian, nhìn về phía thanh cổ kiếm, chỉ thấy thanh kiếm cổ vô danh đã trải qua tình huống kì dị với y, hiện cũng hồi phục lại dáng vẻ ảm đạm, cùn lụt bình thường. Chỉ là, trong mắt của thiếu niên lúc này, thanh kiếm cùn mà y đã từng xém chút vứt đi, trở thành một vật rất thần bí mạc trắc.

"Hà hà, tao ngộ cổ quái khi ta nằm hóng mát trên khối đá trắng ở Mã Đề Sơn lần trước, cũng hảo sự của ngươi phải không?"

Tuy hiện tại minh bạch thanh kiếm này tuyệt không phải là phàm vật, nói không chừng còn là một thần khí giống như cây sáo ngọc Thần Tuyết. Nhưng Tỉnh Ngôn tâm tính trước giờ khoáng đạt, được kiếm này đã lâu, có thể nói là tiếp xúc sớm chiều, thanh kiếm cùn này trong mắt của y, cũng giống như một lão bằng hữu tính tình nhộn nhạo, quả thật trong lòng chẳng có ý tôn kính gì.

Chỉ bất quá, hiện tại thanh cổ kiếm này, nghe câu nói của Tỉnh Ngôn, lại chẳng có chút hưởng ứng, vẫn cái kiểu "Ta chỉ là một thanh sắt", giả câm giả điếc ở đó.


"Khà...thật sự phải đa tạ ngươi! Hiện giờ ta vô cùng sảng khoái, tất cả đều nhờ ké hào quang của ngươi!"

Vốn chỉ là đứng ở đầu núi ngắm trăng, chưa từng nghĩ qua sẽ có một đoạn đệm như thế. Nhưng thiếu niên hiện quả thật cảm thấy, trải qua biến động vừa rồi, cả người như được thoát thai hoán cốt, ách...nếu như nói thế có chút khoa trương, thì chí ít hiện tại bản thân giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ thật ngon, khắp người trên dưới đều cảm thấy rõ một sự êm ái sảng khoái khó tả!

"Thiết kiếm huynh của ta à! Cái gọi là Đem cá cho người, không bằng dạy người bắt cá. Chi bằng, ngươi đem phương pháp hấp nạp linh khí dạy cho ta, đỡ cho sau này ta khỏi phải làm phiền ngươi...ách? Vẫn không động tĩnh? Này, bất quá thì ta bảo đảm, sau này không đem ngươi sử dụng như gậy nữa. Khà khà! Khà khà khà..."

Ngay khi Tỉnh Ngôn tâm tình rất tốt, cứ há họng cười khà khà, thì đột nhiên cảm thấy tay nhẹ đi. Còn không kịp để y phản ứng là chuyện gì, đã cảm thấy mi tâm bỗng phát lạnh. Dưới ánh trăng chiếu sáng, thanh kiếm thần bí đó, hiện đang lăng không bay ngang, mũi kiếm đang chỉ vào huyện ấn đường của thiếu niên!

Có thể nói, Tỉnh Ngôn còn chưa kịp sợ hãi thì cảm nhận trong không minh, đột nhiên phát ra một tiếng "Ầm", theo đó một cổ lực lượng to lớn không gì sánh được, đột phá ấn đường của y, xông vào trong thân thể, hung hăn "Giã" vào não thiếu niên!

Trong sát na, Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy đủ các dạng ký hiệu cổ quái, hoặc có thể nhận biết, hoặc chưa từng hiểu thấu, ào ào như sông trời tuôn xuống, tuyết sơn sụp đổ, băng băng xộc vào trong người!

Chỉ là, sự truyền thụ hào hùng không gì sánh được này, trước sau chỉ diễn ra như điện quang hỏa thạch, cuối cùng, toàn bộ sự truyền thụ này cũng giống như thủy triều rút đi hết. Chỉ có một thiếu niên mấy từ mà thiếu niên suy nghĩ ngày đêm, lưu lại rõ ràng trong đầu y:

"Luyện Thần Hóa Hư"

...

Gió núi thổi tới, người thiếu niên đang đờ ra như phỗng trên Thiên điểu nhai, bỗng nhiên lên tiếng, nhìn thanh kiếm cùn vẫn chỉ vào mi tâm của mình, cung cung kính kính nói:

"Đa tạ kiếm huynh chỉ dạy! Thì ra, diệu thuật hấp hóa thiên địa nguyên linh, lại chính là con đường "Luyện Thần Hóa Hư" có thể đến được".

Gương mặt thanh tú đang tắm ánh trăng của thiếu niên, lúc này hiện ra nét tươi cười thật lòng.

Còn thanh kiếm vốn câm như hến đó, lại như bị sự chân thành của thiếu niên tác động, bất ngờ cũng hân hoan nhảy tung lên. Còn không đợi nét cười của thiếu niên tan đi, thanh kiếm cổ vừa làm lương sư đó, đột nhiên biến mất ở trước mặt y.

Ngay khi thiếu niên hấp tấp ngóng khắp nơi tìm kiếm, thì đột nhiên nghe trong quần sơn ở xa xa, một tiếng kêu trong trẻo cất lên.

Tỉnh Ngôn vội tập trung thị lực, cố gắng nhìn về nơi phát ra tiếng kêu đó, thì thấy có một điểm lưu quang, như sao xẹt trên trời, ở trong quần sơn trùng điệp của La Phù, bay lượn tứ tung!

Dưới mục quang lúc này cũng lấp lánh tinh hoa của thiếu niên, điểm tinh quang rực rỡ đó, bay lượn càng lúc càng nhanh, chợt đến chợt đi, đúng là "Mới thoáng trước mặt, đã thấy sau lưng", tuy mục lực thiếu niên cực tốt, cũng nhìn theo không kịp.

Theo điểm tinh quang đang hăng hái bay lượn trong thiên dã, tiếng kêu thánh thót cũng càng lúc càng vang. Đến cuối cùng, thì như hổ khiếu long ngâm, vang vang giữa trùng sơn của La Phù động thiên.

"Hô!...Thì ra là nó đang bay! Hà, tính khí thanh kiếm này của ta, thật khó mà đoán được à!"

Bất quá, Tỉnh Ngôn nhận thấy thanh kiếm này rất là lý thú, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.

"Ách?"


Thiếu niên đang vui vẻ tự đắc, thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

"Ấy...nó gây ra động tĩnh lớn như thế, liệu có đánh thức sư huynh sư bá hay không?"

Thiếu niên vừa nghĩ như thế, thì giống như lập tức nghiệm chứng suy đoán của y, đột nhiên, Tỉnh Ngôn phát hiện trong bầu trời đêm đen thẫm trên quần sơn trước mặt, bỗng có hai đạo quang mang một xanh một trắng bay lên!

Hai đạo lưu quang này, bay lượn vòng vòng trong không trung, giống như đang đuổi theo tìm kiếm thứ gì đó.

Ngay khi Tỉnh Ngôn nhìn đến mắt trừng miệng há, thì nghe giữa không trung, đột nhiên truyền đến một thanh âm như chuông rền:

"Dám hỏi cao nhân phương nào? Đêm khuya đến Thượng Thanh ta..."

Câu nói hùng hồn này, trung khí đầy đủ, vang vọng trong quần sơn La Phù, tốc độ rất nhanh, vang vang rất lâu.

"..."

"Hỏng rồi! Lần này gặp rắc rối rồi! Xem ra vị kiếm huynh này của ta, nửa đêm phát hứng náo loạn thật không thích hợp, hiện tại đã kinh động tiền bối trong giáo rồi!"

Xem kiểu dáng như thế, e rằng hai đạo lưu quang đang bay lượn trong không trung, chính là thuật ngự kiếm của Thượng Thanh cung mà Trần Tử Bình ngưỡng mộ không thôi!

Ngay khi thiếu niên thầm kêu không ổn, thì thấy được ở ngoài quần sơn xa xa, đột nhiên có một đạo quang hoa chói mắt, rồi biến mất nhanh như chớp. Sau đó, tiếng kêu như long ngâm liên tục không ngưng trước đây, đột nhiên đại thịnh, sau đó thì tắt ngúm, tất cả đều trở về sự trầm tịch!

Khi thiếu niên không biết đã phát sinh chuyện gì, thì thấy hai đạo kiếm quang xanh, trắng ở giữa không trung, thình lình cùng quay về một hướng, như truy tinh cản nguyệt, nhắm hướng quang hoa chớp động đằng xa mà lao tới.

"Ách...xem ra vị kiếm huynh tính nết huyên náo của ta, lần này thì phiền to rồi!"

"Ai, xem tính khí của nó, vị kiếm huynh này của ta, rất giống một tiểu cô nương thích náo nhiệt!"

Bỗng nhiên nhớ đến tiểu nha đầu Linh Nhi hành sự không theo phép tắc, Tỉnh Ngôn không khỏi lại phát sinh cảm khái.

Thiếu niên đang ngẩng đầu than thở, thì bỗng nhiên cảm thấy, trong tay phải của mình, thình lình nắm phải một vật lạnh lẽo. Vật này bất chợt đến như thế khiến thiếu niên giật thót người, vội cúi đầu nhìn:

Ách...vật hiện đang yên lặng ở trong tay y, chẳng phải chính là thanh vô danh quái kiếm vừa gây ra họa đó sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.