Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 6 - Chương 110





TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 110:Trượng kiếm tòng vân,quang diệu tam quân kì cổ.




Hàm kim tinh chi diệu chất, diệu hỏa đức chi minh huy.
Nỉ hành.


Thấy thế nguy bên mình đã giải, Bảo Sở Hùng lập tức sắp đặt phản công. Một tiếng hô vang, lập tức có hơn mười tên quân tốt tiến lên thế chỗ cho ba người Thịnh Hoành Đường, bắt đầu tấn công yêu hán sử dụng pháp thuật đó. Còn ba người Thịnh Hoành Đường, liền lùi về sau trận, chuyên tâm chế bùa chú thiết yếu.

Dù sao, lấy kiếm chống địch, không phải là sở trường của pháp sư Thiên Sư tông.

Trải qua một phen chiến hỏa ngút trời vừa rồi, người thú tranh đấu, tuy thanh thế hết sức kinh người, nhưng quận binh tử thương kì thật không nghiêm trọng. Tuy thế đến của mãnh thú hung hãn, nhưng quan binh tuyệt không phải tay không đối địch. So với người thường, bọn họ đều trải qua huấn luyện gian khổ, lại có khiên thuẫn trong tay. Được trang bị như thế nên số người bị mãnh thú cắn chết rất ít. Còn đại hỏa chân chính mang đến thương vong lớn, thì lại bị trận mưa bất ngờ đó dập tắt, hiện tại chỉ còn sót vài đám khói xanh đen, cũng chẳng thu được kết quả gì.

Do đó, tuy hiện tại đội hình quận binh tán loạn bất kham, thụ thương cũng không ít, nhưng bị thương vào gân cốt thì chẳng nhiều. Đợi mệnh lệnh Bảo Sở Hùng ban ra, quận binh nãy giờ đang ôm một bụng lửa giận. liền phát động công kích toàn diện vào đám phỉ phía trước.

Đối diện công thế mãnh liệt của quận binh, phỉ nhân Đại phong trại sớm đã nhũn chân, thời gian chạy cũng chẳng có, chỉ đành vung võ khí liều mạng. Ngay khi tính mạng sắp tiêu tùng, thì đám phỉ đồ tự biết thân đầy máu tanh này, không biết từ đâu trong cơ thể lại bùng lên một cổ sức mạnh, chống cự dữ dội, khiến công thế như nước triều của quan binh bị đẩy lùi mấy lần.

Chiến sự trừ phỉ Hỏa Vân sơn, đã tiến đến giai đoạn đánh xáp lá cà. Bất quá, với nhân số áp đảo, lại hăng hái phát động tấn công của quận binh, cục diện bị tiêu diệt của phỉ tặc Đại phong trại, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Hiện tại, mấy người Thịnh Hoành Đường đã chế xong bùa chú công kích cần thiết, đang tìm cơ hội tấn công lên người quái hán đó.

Chỉ bất quá, cự hán to lớn dáng vẻ thô kệch đó, đối với mấy pháp sư biết dùng bùa này, trong lòng luôn thầm phòng bị, không bao giờ cố định một chỗ, múa cây búa trong tay như điên như cuồng, chạy loạn khắp nơi, nhắm chỗ đông người mà tấn công. Còn quận binh tuy người đông thế mạnh, nhưng dưới công kích mãnh liệt của cự hán, cũng khó thi triển được thế trận, chỉ đành nhìn hắn tả xung hữu đột trong chiến trường, nhất thời không có cách kiềm chế.

Thấy tình hình vậy, mấy người Thịnh Hoành Đường cũng không tiện thi triển bùa chú. Dù sao, hiện tại cự hán đó cứ nhằm vào đám đông, tấn công hắn không khéo lại ảnh hưởng đến quân sĩ thì hỏng bét. Vạn nhất phù chú ném ra không chuẩn, lại bị yêu hán dùng cách dùng đó chống đỡ, ngộ sát quan binh, như thế thì thật không hay.

Bất quá, bọn Thịnh Hoành Đường cũng không cần gấp. Bởi vì cự hán ngoài thô trong xảo này, tuy khiến bọn họ không thể hạ thủ, nhưng dù sao cách giữ mạng này rất tiêu hao sức lực, trừ phi hắn là cự linh thần tiên chuyển thế, bằng không cũng chẳng thể chống đỡ được lâu. Đến lúc lực kiệt thì con mãnh hổ này cũng sa cơ thôi.

Hiện tại, tiếng sấm ẩn ẩn trên tầng không Hỏa Vân sơn, vẫn ầm ì không thôi, giống như tiếng trống trận vĩnh viễn không ngưng, thúc động chúng nhân dưới đất liều chết tranh đấu. Hòa với tiếng sấm trên trời, tiếng gào thét dưới đất cũng chấn thiên động địa. Đao đâm, máu chảy, khiến vùng chiến trường đất đỏ nhuốm thêm một màu đỏ tươi quái dị. Dưới ánh sét chớp nháy ở trời tây, vùng đất đỏ nhuộm máu tươi này càng khủng khiếp, hệt như ma cung quỷ vực.


Bất quá, trận chiến thảm liệt như dưới hỏa ngục đó, tựa như không còn kéo dài quá lâu. Đám phỉ khấu liều mạng chống đỡ, đã dần chống không nổi, bắt đầu ngã xuống trước đầu thương, mũi đao của quân binh.

Đối với phỉ đồ mà nói, cho dù hiện tại rất muốn bỏ chạy, nhưng đường thoát vào rừng phía sau bọn chúng cũng chẳng còn tồn tại:

Không biết từ lúc nào, trong lúc phỉ, binh đánh xáp lá cà, hơn nửa rừng cây phía sau phỉ đồ, đã có quân binh lâm lâm đao thương trấn giữ!

Có lẽ chỉ đến lúc này, mới có thể thấy rõ sự khác biệt giữa quân binh được huấn luyện với đám phỉ tặc ô hợp. Không cần la hét chửi mắng, quân binh cũng kết thành đội ngũ rất chặt chẽ, bao vây phỉ đồ vào trong. Mỗi vị trí có chỗ đông, chỗ ít, nhưng đều chiếm ưu thế về người so với số phỉ tại đó.

Do đó, tuy phỉ tặc đối mặt với tử vong, tận lực chống đỡ điên cuồng, nhưng nhìn vào thế trận, quần phỉ Đại phong trại tay nhuốm máu tanh, đã đến sát con đường diệt vong.

Tình hình như thế, tự nhiên cũng lọt vào trong mắt của trại chủ Đại phong trại. Tên cầm đầu bọn sát nhân Kim mao hổ, khắp người như bị một làn khí lạnh khủng bộ bao phủ:

"Chẳng lẽ, hôm nay chính là tử kì của Tiêu Vượng ta?"

"Không, không thể! Ta vẫn phải chống cự thêm chút nữa!"

Khiến Bảo Sở Hùng cảm thấy kì quặc đó là, tên cầm đầu bọn phỉ hiển nhiên đã rõ đại thế đã mất, nhưng không biết vì sao, cứ vung loạn Lang nha bổng trong tay, vẫn không có ý buông tay chịu chết.

Tuy căm hận tên này đến tận xương cốt, nhưng Bảo Sở Hùng cũng là võ nhân, cảm thấy không thể không bội phục sự kiên cường của hắn.

Phía sau trận chiến, Thịnh Hoành Đường nói:

"Xong rồi, bọn ta không cần phóng bùa nữa. Cứ để quan binh xử lý hán tử đó".

Bởi vì, hiện tại trong trận chiến, sự dũng mãnh của cự hán đã giảm đi rất nhiều, chân bước đã hơi loạng choạng, rõ ràng khí lực chẳng còn bao nhiêu. Lúc này nếu bọn Thịnh Hoành Đường có lòng đối phó, tự nhiên không cần phải tốn nhiều sức. Bất quá, hiện cự hán đó chẳng khác gì hổ lạc đồng bằng, đã không cần bọn họ phải ra tay. Nếu lúc này xuất thủ công kích, thì chẳng khác nào thừa lúc người khác lâm nguy mà ra tay ám toán, hành động như thế chẳng xứng là đệ tử Thiên Sư tông.

Ngay khi toàn bộ quan quân, đệ tử Thiên Sư giáo đều cho là đại sự đã định, thì bỗng nghe tiếng sấm ầm ì trên đầu bỗng nhiên mãnh liệt. Một chuỗi sấm nối dài ầm ầm, chấn thiên động địa, như muốn chấn ngã mọi người dưới đất. Bất quá, sự kì dị đó chỉ duy trì chốc lát, sau đó tiếng sấm chỉ ầm ì vang vang trên trời như cũ.

Ngay lúc này, vị đệ tử giỏi dùng bùa lửa của Thiên Sư tông là Lâm Húc, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

"Úy? Sao đột nhiên lạnh lẽo như thế?"

Thì ra, trong tiếng sấm chấn động vừa rồi, tựa hồ trong chớp mắt, Lâm Húc đột nhiên cảm thấy có một làn khí lạnh như có như không, quanh quẩn trong bầu khí nóng ở Hỏa Vân sơn, rồi nháy mắt đã biến khỏi vô ảnh vô tung!

Khí nóng đặc thù ở Hỏa Vân sơn, cho dù vừa trải qua một cơn mưa rất lớn, cũng chỉ giảm được chừng một hai phần mà thôi!

Lâm Húc vừa kinh ngạc lên tiếng, hầu như mọi người trong chiến trường đều cảm thấy trời đất quanh mình có sự biến hóa. Chỉ bất quá, sự biến này chẳng giống như cơn mưa khi nãy, chẳng có ảnh hưởng gì đến chiến cục:

Khí này vừa có, khắp người sảng khoái, quận binh tấn công càng mãnh liệt. Khí lạnh xuất hiện, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, sức chống cự của phỉ tặc càng tăng. Hai bên đều hưởng lợi, cục diện chiến trường càng thêm ác liệt.

Chỉ bất quá, trong những người có mặt trên chiến trận, có vài người vui mừng ra mặt. Tên cự hán đang cố sức duy trì chống đỡ, cảm thấy không khí có biến đổi, khóe miệng liền lộ nét cười. Lập tức, hắn như được tiếp thêm mấy phần khí lực, lại khôi phục khí thế gần như lúc đầu.

Ngoài cự hán vui mừng ra mặt, người còn lại chính là Kim mao hổ Tiêu Vượng đang cố sức chống cự đằng kia. Quận đô úy Bảo Sở Hùng giao thủ cùng hắn, rất ngạc nhiên vì chưa từng thấy ai sắp chết mà có bộ dạng hớn hở như tên khốn này.

Còn hiện tại, tên này giống như tìm được một lá bùa cứu mạng, trong lòng mừng rỡ phát cuồng:

"Lệ môn chủ quả nhiên thành công rồi! Mau mau đến cứu chúng ta với?"

Ý này vừa xuất hiện, tên trùm phỉ nãy giờ vẫn không chịu chết, tinh thần càng phấn chấn, Lang nha bổng trong tay múa loạn, cứ nhắm tấn công vào cánh tay trái thụ thương của Bảo Sở Hùng, bức y phải lui hai bước!

Ngay khi Bảo Sở Hùng cùng mấy người Thiên Sư giáo hoài nghi, thì bên tai bỗng nghe một tiếng rít sắc nhọn, đang từ trên đỉnh Hỏa Vân sơn truyền xuống. Đưa mắt nhìn lên, phát giác trên Hỏa Vân sơn cao cao, đang có một đạo hồng quang, như lưu tinh cản nguyệt lao xuống phía dưới này!

Dưới mây trời u ám, đạo hồng quang lao nhanh đó càng nổi bật, giống như một con hỏa long phẫn nộ xé mây nuốt gió, tách đôi cánh rừng ngăn cản đường đi của nó, nhắm hướng chiến trường mà tới.

Đợi khi đến gần, đám người Thiên Sư giáo mới thấy rõ, đạo hỏa quang lao đến như chớp giật đó , thì ra là một con Kim tiền báo chạy quá nhanh, Ngồi trên báo là một người, áo khoác sau lưng đang bừng lên mấy ngọn lửa, gió núi lùa qua, mấy ngọn lửa này lại càng cháy bạo. Vì vậy, khi con báo lao như bay xuống, nhìn từ xa giống hệt một con hỏa long lồng lộn. Người ngồi trên lưng báo, cầm một thanh bảo kiếm, cũng lập lòe lửa đỏ.

"Không ổn, yêu nhân đầu sỏ đến rồi!"

Lâm Húc phản ứng trước nhất, lập tức nâng "Bạo viêm phi kiếm" của y, phóng vào con báo đang lao tới.

Thấy hỏa phù phi kiếm bắn tới như chớp, người ngồi trên lưng báo vẫn không có chút hoảng hốt, chỉ vung thanh hỏa kiếm trong tay một vòng trước mặt, lập tức nhẹ nhàng nối phù kiếm vào mũi kiếm của hắn.

Còn không để Lâm Húc kịp phản ứng, phù kiếm của gã đã bị quái nhân cưỡi báo hất văng lên không trung, bay trở lại chỗ gã.

Mắt thấy kiếm quang bay đến, Lâm Húc cũng hết sức mẫn tiệp, vội né sang một bên. Sau đó nghe oành một tiếng, tiếp đó đưa mắt nhìn, đã thấy một gốc đại thụ phía sau chừng ba, bốn trượng, bị bạo viêm phù kiếm của gã băm thành gỗ vụn văng tung tóe.

Tiếng động cùng khí thế kinh nhân này, cuối cùng cũng kinh động đến mọi người trong chiến trường. Dường như tất cả đều nhìn thấy quái nhân phát lửa sau lưng cưỡi báo đến. Lập tức, Tiêu Vượng cùng thủ hạ há miệng gào thét hết cỡ:

"Lệ môn chủ! Lệ môn chủ!"

Lệ môn chủ cưỡi gió mang lửa đến đây, tựa hồ có ma lực rất lớn đối với quần phỉ Đại phong trại. Thấy hắn đến, chúng phỉ vốn đã cạn sức, chỉ còn gắng gượng chống đỡ, lập tức phấn chấn. Đấu chí của phỉ nhân, liền như được kích động, điên cuồng phản công lại quan binh đang vây quanh chúng!

 
Đạo phù kiếm Lâm Húc vừa phóng ra, chẳng ngăn cản được thế đến của con báo đó tí nào. Trong chớp mắt, Lệ môn chủ đó đã đột nhập chiến trường. Kiếm trong tay, lửa sau lưng, báo dưới chân, kết hợp thành một con hỏa long hung hãn, tung hoành tiến vào chiến trường như vào chốn không người. Những nơi con báo lửa tiến qua, quận binh đều cuống quýt tránh né, trong đầu không kịp nghĩ đến chuyện đối kháng, ngay cả Quận đô úy Bảo Sở Hùng kiêu dũng, lúc báo lửa lướt qua bên cạnh, cũng bất tự chủ lùi lại ba bước, không dám lỗ mãng tấn công.

Dưới thế đến hung mãnh này, thế bao vây mà quận binh khổ tâm phối hợp tạo thành, lập tức đã bị hóa giải!

Cho đến lúc này, chúng nhân Nam Hải quận cuối cùng đã nhìn rõ diện tướng của vị "Lệ môn chủ" trong miệng bọn phỉ:

Mặt trắng tóc đỏ, mắt xếch mũi ưng, gò má nhô cao, gương mặt góc cạnh. Trên cổ và hai bên má, có ba đóa hỏa diễm hình thù kì quái. Hỏa quang chiếu vào, hoa văn hỏa diễm đó uyển chuyển như vật sống, hết sức quỷ dị. So với cự hán mặt xanh ở bên cạnh, Lệ môn chủ còn cao hơn, toàn thân y phục đen tuyền, hai tai đeo hai kim hoàn to như miệng chén.

Nhìn dáng vẻ quái dị như thế, hiển nhiên hai người này đều không phải hán nhân.

Tên cự hán mặt xanh thở khì khì mấy hơi, sau đó bắt đầu nói:

"Môn chủ, sự việc đó đã nắm được rồi chứ?"

"À".

Trên gương mặt trắng toát của Lệ môn chủ lộ ra nét hớn hở.

"Ma huynh đệ, ngươi sao?"

"Tôi không sao. Bất quá tôi từng thấy trong quân có một lá chu tước kì rất mới. Sau đó không còn thấy nữa".

"Hả?"

Nghe hai chữ "Chu tước", Lệ môn chủ đó không khỏi nhướng mày lên.

"Tôi cho rằng, trận mưa lớn cùng sấm sét trên trời, e là có người cổ quái hô phong hoán vũ, chuyên ẩn trong chỗ bí mật, không dễ đối phó. Môn chủ phải cẩn thận".

Thấy Ma hộ pháp trước giờ vốn ít nói, lại nói một hơi dài, rõ ràng là hết sức kích động. Thấy tình hình thế, Lệ môn chủ tâm cao khí ngạo, cũng thầm cảnh giới trong lòng. Bất quá ngoài miệng lại nói:

"Chuyện này ta tự biết, Xích Ngạn không cần lo lắng dùm ta. Lệ Dương Nha ta hành sự trước giờ luôn cẩn thận, há có thể bị tiểu nhân thừa cơ?"

Thì ra, trong hai người này, người mặt trắng mắt xếch là Lệ Dương Nha, cự hán mặt xanh gọi là Ma Xích Ngạn, dường như đều là người có lai lịch. Nghe hai người đối đáp, rõ ràng vì một sự việc trọng yếu ở Hỏa Vân sơn mà đến, hơn nữa hiện tại đã đắc thủ.

Bỏ qua câu chuyện tiếp theo của hai huynh đệ đó, lại nói quân binh đến trừ phỉ, thấy yêu phỉ khí thế đại tăng, Lâm Húc, Bảo Sở Hùng tức thì lo lắng vô cùng.

"Cầm tặc cầm vương. Hôm nay phải dùng phù trận đối phó hắn!"

Thấy Lệ môn chủ pháp lực cao cường băng qua không trung mà đến, bùa chú tầm thường chắc không có tác dụng, bọn người Lâm Húc quyết định hợp sức, sử dụng phù trận có uy lực cường đại của Thiên Sư giáo đối phó với hắn.

Lúc này, mấy pháp sư Lâm Húc, Thịnh Hoành Đường, Trương Vân Nhân, đều lánh ở sau binh trận. Phía trước binh lính trùng trùng ngăn trở, nghiêm mật bảo vệ bọn họ. Với yêu nhân pháp lực cao cường trước mặt, e rằng cũng chỉ có mấy vị pháp sư Thiên Sư giáo, mới có thể tranh cao thấp với hắn.

Về phù trận này, ba vị đồng môn của Thiên Sư giáo phối hợp rất ăn ý. Trong khoảng khắc đã thấy có sáu đóa phù lục theo gió bay lên, chớp mắt đã bay trên không báo lửa. Năm phù lục trong đó, xếp thành hình trạng năm cánh sao, vây lấy một tấm phù lục ở giữa, xoay vòng liên tục, phát ra hào quang hoặc đỏ hoặc trắng.

Cự hán họ Ma đã mất pháp bảo, thấy mấy phù lục bay đến, lập tức nhảy sang bên. Lệ Dương Nha thì vẫn ở yên, chỉ im lìm vận pháp lực, hỏa diễm trên thanh kiếm càng rực rỡ.

Trong chớp mắt, phù lục năm cánh không ngừng xoay vòng đó, trong tiếng hét vang của Lâm Húc, Thịnh Hoành Đường, hóa thành một vòng hào quang lạnh lẽo lấp lánh. Trên vòng hào quang lấp lánh đó, đang có cả trăm đạo hỏa diễm đập vào.

Thấy nóng lạnh tương tranh, kì cảnh tương sinh tương khắc giữa băng, hỏa, vô luận là binh hay phỉ, tất cả đều như ngừng thở, khẩn trương quan sát trận đấu pháp hiếm có này. Trận đấu pháp khốc liệt này, chính là trực tiếp quan hệ đến thắng bại, sinh tử của hai bên!

Sau khi vòng hào quang cùng hỏa diễm tiếp xúc nhau, bỗng nghe Trương Vân Nhân yêu kiều hét:

"Trói!"

Lời vừa dứt, phù lục đang căng ra ở giữa, tức thì hóa thành ngàn vạn điểm quang hoa màu xanh, như ngàn giọt mưa rơi vào bụi hoa, tan biến trong vòng hào quang tương tranh với hỏa diễm. Liền đó, trên vòng hào quang cùng hỏa diễm phát ra ngàn vạn đạo hỏa diễm băng khí, trắng đỏ xen kẽ, hệt như những bàn tay ma đập xuống Lệ Dương Nha!

Đối mặt với phù trận cổ quái, Lệ Dương Nha cũng không dám chậm chạp, dùng hỏa diễm bao bọc tầng tầng quanh mình. Ngàn vạn đạo hỏa diễm băng khí hùng hổ bắn xuống, vừa chạm vào tầng hỏa diễm bảo hộ quanh thân của Lệ Dương Nha, thì không tiến thêm được chút nào.

Băng diễm của Thiên Sư tông, bắt đầu tương tranh với tầng yêu hỏa hộ thân của Lệ Dương Nha.

Vào lúc khẩn yếu, ba người Lâm Húc, Thịnh Hoành Đường, Trương Vân Nhân đều ngưng trọng thần sắc, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ thần bí, thúc động "Băng diễm thiên lao phược ma trận" cách chừng mười mấy trượng.

Trong tiếng chú ngữ thần bí của bọn họ, băng diễm mỹ lệ quỷ dị bắt đầu dần dần lấn át tầng yêu hỏa của Lệ Dương Nha.

Nửa tấc, một tấc, hai tấc...Dưới sự tấn công xâm nhập của băng diễm có thể thực cốt hóa hồn, dần dần, yêu hỏa hộ thân của Lệ Dương Nha dường như có chút lực bất tòng tâm, bị bức không ngừng co vào trong.

Không mất bao nhiêu thời gian, trong ánh mắt vui mừng của quận binh, kinh hoàng của phỉ chúng, một người một báo đó đã bị băng diễm quang đoàn trói chặt vào trong. Ngoài quang đoàn đang dần dần ép lại, trên không trung vẫn có ngàn vạn đạo băng diễm rực rỡ không ngừng phiêu diêu, ly hợp với băng hỏa thần quang rực rỡ bên dưới.

Xem ra, pháp sư mặt trắng cưỡi báo đã không chống nổi phù trận thần diệu của Thiên Sư giáo, nói không chừng sẽ bị tiêu diệt cả thân xác lẫn linh hồn.


Ngay khi Bảo Sở Hùng hớn hở ra mặt, Tiêu Vượng, Ma Xích Ngạn mặt xám như tro, thì bỗng nghe "Oành" một tiếng, băng diễm quang đoàn đang dần co lại đó, bỗng nhiên nổ tung, tan thành ngàn vạn quang hoa tung tóe. Những người đứng gần không né kịp, liền phát ra tiếng kêu thảm hãi nhân!

Ngay chỗ quang đoàn vỡ tung, đang có một đạo hồng quang chói mắt, từ trong ngực Lệ Dương Nha xông thẳng lên trời. Dưới tầng mây u ám, đạo quang trụ đỏ tươi này càng sáng chói, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào nó.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, đợi khi chúng nhân có phả nứng ,đạo hồng quang đó đã biến mất vô ảnh vô tung.

Còn mấy người Lâm Húc đang toàn lực khiển bùa phía sau binh trận, lúc hồng quang xông lên trời, thì ngực bỗng như bị chùy đánh vào, kêu thảm một tiếng, đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.

Còn Lệ Dương Nha nhờ may hóa hiểm, nghĩ đến hung hiểm vừa qua, vừa kinh vừa giận, lập tức cùng Ma Xích Ngạn hô hoán phỉ đồ Đại phong trại xông lên chém giết quan quân.

Lệ Dương Nha cưỡi báo phi như bay, quan quân chống cự không nổi. Hiện tại, hắn lại đang nổi giận, càng trở nên hung mãnh phi thường, tung hoành chém giết trong chiến trường, quận binh xung quanh đều tan rã không chống nổi.

Đến lúc này, đoàn quân trừ phỉ của Bảo Sở Hùng, rốt cuộc đã mất hết đấu chí, cờ xí ngã đổ, bắt đầu thối lui.

Còn trong loạn quân, ba vị đệ tử Thiên Sư tông đấu pháp thất bại, tạm thời không thể hành động, cũng được quận binh hoặc đỡ hoặc cõng, cùng nhau chạy khỏi chiến trường, nhắm con đường phía tây mà chạy.

Thấy quan quân thối lui, Tiêu Vượng đâu thể bỏ qua cơ hội kẻ địch rối loạn, cực lực hối thúc thủ hạ bám theo truy kích. Tên này đang có tính toán trong lòng như sau:

"Nhân uy thế pháp lực của Lệ môn chủ, lần này nhất định phải cho tên khốn Bảo Sở Hùng sợ mất mật, lần sau không dám ngăn cản sinh ý của lão tử..."

Nghĩ thế, Tiêu Vượng liền dồn hết sức gào lên:

"Các huynh đệ, lần này nhất định phải cho bọn chúng biết uy phong của Đại phong trại chúng ta, đánh cho bọn chúng không còn dám trở lại đây nữa!"

Nghe tiếng thúc dục của hắn, đám vong mạng Đại phong trại lập tức điên cuồng hô theo, ào ào xông lên truy đuổi quân binh.

Bất quá, bao gồm cả trại chủ trí dũng song toàn của bọn chúng trong đó, những kẻ truy đuổi này vừa rồi đã tiêu hao gần hết sức lực trong trận chiến, tuy hiện trong lòng phấn chấn đuổi địch, nhưng chân thì chẳng chịu nghe theo. Thêm vào trong trận chiến vừa qua đã bị quan quân tiêu diệt gần nửa, do đó, tuy phỉ đồ phấn khích truy theo, la hét om trời, nhưng kì thật cũng chỉ có chừng năm sáu chục tên, hò hét bám theo Tiêu Vượng xông tới. Nghe tiếng hò hét vang trời của chúng, lại nhìn tốc độ truy đuổi của chúng, người ngoài không hiểu chắc nghĩ bọn phỉ tặc có bao nhiêu sức chỉ dùng cho việc hò hét mà thôi.

Bất quá, tuy truy binh đuối sức, quan binh cũng chẳng hơn gì. Do đó, hai bên miễn cưỡng có thể nói là đầu đuôi tiếp xúc nhau.

Ngay khi Tiêu Vượng phấn chấn tinh thần suất lĩnh thủ hạ truy kích, hai người Lệ Dương Nha, Ma Xích Ngạn, thấy quan quân bại lui, thì vẫn không hề truy theo.

Hai người vừa rồi đã bàn kế, cảm thấy để người ta ở trong tối ám toán, chi bằng hiện tại mượn thế ép hắn hiện thân, minh đao minh thương đánh nhau một trận, vô luận là thắng hay bại, thì cũng phải làm như thế. Bằng không, về sau người này nhất định sẽ là âm hồn bất tán, gây thêm nhiều phiền phức.

Bất quá, tuy đã định chủ ý phải truy đến tận cùng, nhưng sau khi trao đổi ý kiến, cả hai tên đều nhất trí, người trong tối này rất khó giải quyết, quả thật không thể khinh cử vọng động. Kế ổn thỏa nhất, vẫn là để phỉ binh đang bừng đấu chí xung phong đi trước, hai người bọn chúng phía sau áp trận, bình tĩnh quan sát kì biến.

Tạm không nói đến hai tên đó trù tính kế hoạch, lại nói hai bên phỉ khấu, quan binh, một chạy một đuổi phía trước. Không đến nửa tuần hương, khoảng cách giữa hai bên đã có chừng ba, bốn dặm rồi.

Đang truy kích, tên đầu phỉ Tiêu Vượng đang hớn hở, bỗng nhiên phát hiện có chút kì quái, bại quân đang thoái chạy phía trước, dường như dần dần chậm bước chân, giống như bắt đầu hình thành một thế trận mới.

"Đúng là đám ngu dốt không biết sống chết! Một trận vừa rồi vẫn chưa đủ à?"

Ngay khi Tiêu Vượng vừa mắng vừa mừng, phấn chấn gia tăng cước bộ, thì một tên phỉ đồ phía sau hắn, bỗng thấy Tiêu đầu lĩnh của y bất ngờ ngã chúi xuống đất, sau đó theo quán tính lăn mấy vòng tới trước.

"Tiêu đầu lĩnh không phải vấp đá ngã chứ?"

Vừa đưa ra một giải thích tương đối phù hợp, tên phỉ binh đó lại cảm thấy có chút không đúng:

Thân hình của Tiêu đầu lĩnh dài ngoằn, giống như một cây xà nhà, lăn trên mặt đất lởm chởm đá, sao trông chẳng thấy đau đớn tí nào vậy.

Ngay khi tên phỉ đồ cảm thấy đầu lĩnh của hắn ngã rất kì lạ, thì Kim mao hổ đang lăn vòng trên đất, đã lăn đến dưới chân một thớt bạch mã.

Đưa mắt nhìn, toàn bộ những kẻ truy kích lúc này đều thấy rõ, phía trước quận binh đang thiết lập thế trận, có một người một ngựa, hệt như một tảng đá lộ ra sau khi thủy triều rút, ngạo nghễ đứng ở trước chiến trận!

Còn người ngồi trên lưng bạch mã lông trắng như tuyết đó, khắp người chìm trong vầng sáng vàng rực chói lòa, nhìn từ xa, giống hệt Kim giáp thần. Ngàn vạn đạo hoàng quang lóng lánh ảo diệu, cùng với ánh sét không ngừng nhoáng lên ở trời tây, khiến không gian đang u ám, bất chợt sáng bừng lên.

"Phịch!..."

Có mấy tên phỉ đồ, bị hào quang đó làm cho hoa mắt chóng mặt, nhất thời mất tri giác, ngã lăn ra đất...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.