Tiên Môn

Chương 108: Ta... Vẫn Đang Nhìn Hắn



...

"Vù vù...".

"Vù... vù...".

Trên Ngũ Kiếm Đài gió đã bắt đầu nổi lên, báo hiệu cho một trận "giông bão" sắp sửa diễn ra.

Tương tự Lưu Cảnh Thiên phía trên, bên dưới Lăng Tiểu Ngư cũng đã tiến vào trạng thái ngưng thần, tập trung mười phần.

Tóc rối bay bay, hắn duỗi thẳng đôi bàn tay, hai mắt dần khép lại.

Theo mỗi nhịp thở, từ trong thể nội hắn, linh lực cũng từ từ khuếch tán ra bên ngoài. Mới đầu rất ít, nhưng càng về sau lượng linh lực càng dày đặc. Khiến người phải lưu ý hơn nữa là số linh lực này, chúng lại cực kỳ tinh thuần. Thậm chí so với của Lưu Cảnh Thiên càng muốn tinh thuần hơn.

Điều này có ý nghĩa gì?

Lẽ nào nói đạo pháp của Lăng Tiểu Ngư - một tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ - còn thâm sâu hơn cả Lưu Cảnh Thiên - một tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong?

Tuyệt đối không có khả năng. Sở dĩ linh lực phát ra từ thể nội Lăng Tiểu Ngư tinh thuần tới như vậy, nguyên do hẳn chỉ có thể là...

"Cốt nguyên... Đó... đó là cốt nguyên...".

Chỗ Trúc Kiếm Phong, một giọng thảng thốt vừa mới cất lên. Là của Mộng Kiều. Thân là một tu sĩ vấn đỉnh, nàng không lý gì lại không nhận ra nó - cốt nguyên kia cả.

Lẽ dĩ nhiên, Mộng Kiều nàng nhìn ra được thì những người khác cũng có thể nhìn ra. Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù, bọn họ cũng biết.

Lăng Thanh Trúc ư? So với các đồ nhi của mình thì nàng biết còn sớm hơn. Ngay trước khi tia cốt nguyên đầu tiên phát tán ra khỏi thể nội Lăng Tiểu Ngư thì nàng đã biết hắn muốn làm gì rồi.

Trong cơ thể tu sĩ, đan điền chính là nơi quan trọng nhất. Tại đó, thông qua quá trình tu luyện, lực lượng sẽ được tích tụ, cô đọng thành chân nguyên. Linh lực mà tu sĩ thi triển ra, tất cả đều được rút từ "chân nguyên" này.

Với bất kỳ một tu sĩ nào cũng vậy, chân nguyên chính là cốt lõi, là cội nguồn sức mạnh. Khác với linh lực - cái được rút ra, chân nguyên là thứ mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chẳng ai nguyện ý tiêu dùng. Bởi lẽ một khi sử dụng, để bù đắp sẽ rất hao tốn thời gian. Thậm chí nếu sử dụng nhiều thì việc rớt xuống một hai cảnh giới cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Chân nguyên đã vậy, bằng xét đến cốt nguyên... Từ xưa tới giờ, chỉ e nếu chưa tới mức sinh tử lâm đầu thì tu sĩ sẽ chẳng ai định dùng. Nếu như chân nguyên là cội nguồn linh lực thì cốt nguyên lại là phần lõi của chân nguyên. Không ngoa khi nói một tia cốt nguyên còn đáng giá hơn cả một trăm tia chân nguyên cộng lại.

Nói thế để thấy cốt nguyên có ý nghĩa thế nào với tu sĩ. Theo khía cạnh nào đấy thì nó cũng như một quả tim thứ hai vậy.

Một thứ quan trọng nhường ấy, lúc này lại được Lăng Tiểu Ngư mang ra sử dụng, thử hỏi sao không khiến người động dung cho đặng?



Lăng Thanh Trúc đã "bất ngờ" lắm. Lăng Tiểu Ngư là kẻ rất cố chấp, nàng biết, chỉ là nàng không ngờ, trừ bỏ cố chấp thì hắn còn là một tên điên nữa.

Cốt nguyên, hắn vậy mà dám xuất động cốt nguyên...

Bộ hắn tính trùng tu luôn chắc?!

"Lão nhân gia...!".

Dời mắt sang Chu Đại Trù - người vừa nắm lấy tay mình, Lăng Thanh Trúc còn chưa kịp hồi âm thì tiếng hắn đã lại cất lên: "Tiểu Ngư... Người mau ngăn hắn lại đi!".

"Sư phụ, xin sư phụ ngăn Tiểu Ngư lại!" Lần này tới lượt Mộng Kiều khẩn xin.

Nối gót nàng, Lâm Chí Viễn cũng khẩn trương bày tỏ: "Sư phụ, xin hãy ngăn lục sư đệ lại...".

...

Trước những ánh mắt mong chờ của đám đồ nhi, Lăng Thanh Trúc vậy mà vẫn lắc đầu.

Nhận được cái lắc đầu của nàng, ba người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn thật khó lòng chấp nhận. Chu Đại Trù lớn tiếng: "Lão nhân gia!".

Ân sư không đáp, Chu Đại Trù cắn răng, thay vì tiếp tục cầu khẩn thì hắn trực tiếp hướng Ngũ Kiếm Đài chạy lại. Mặc dù xung quanh đài kết giới vẫn hiện hữu, nhưng ít ra hắn cũng có thể đứng bên ngoài truyền âm hô gọi.

Chỉ là, khi hắn vừa nhấc chân lên, bước thứ hai còn chưa đi ra được thì cả người đã bị một lực lượng vô hình giữ chặt.

"Lão nhân gia!!".

"Không ai được đi!".

Nét mặt âm trầm, Lăng Thanh Trúc dùng đôi mắt sắc lạnh như dao ghim chặt Chu Đại Trù: "Để hắn đánh".

"Nhưng mà Tiểu Ngư hắn...".

"Mắt ta vẫn đang nhìn hắn!".

"Ta... vẫn đang nhìn hắn...".

...

...

Chu Đại Trù muốn nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể tiếp cận được. Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn, bọn họ cũng không dám cãi lời ân sư.

Huống hồ vừa rồi, chính miệng sư phụ bọn họ đã bảo là nàng vẫn đang nhìn. Điều đó có nghĩa Lăng Tiểu Ngư đang được nàng sát sao theo dõi, nàng chắc chắn sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.

Tuy chưa lý giải được tại sao nàng lại có quyết định như vậy, để mặc Lăng Tiểu Ngư xuất động cốt nguyên, nhưng căn cứ vào thái độ cùng những lời nói kia thì rõ ràng nàng rất bận tâm...

Mà, đâu chỉ có Lăng Thanh Trúc nàng, đâu chỉ có người của Trúc Kiếm Phong; tại nơi này, trong số những người đang quan chiến, còn có một kẻ khác cũng đang vì hành động điên cuồng của Lăng Tiểu Ngư mà ngập tràn lo lắng.

Chỗ Mặc Kiếm Phong, sau lưng Lý Ngọc Thường, Dương Tiểu Ngọc chẳng biết từ lúc nào đã cắn rách bờ môi. Lòng bàn tay nàng, máu tươi cũng lặng lẽ chảy dài...

Mới rồi, Dương Tiểu Ngọc nàng suýt nữa đã không kiềm được mà chạy lại gần Ngũ Kiếm Đài với ý định kêu gọi Lăng Tiểu Ngư hãy dừng lại. Thiêu đốt cốt nguyên sẽ để lại hậu quả gì, Dương Tiểu Ngọc nàng há đâu không biết?

Đối với nàng, Lăng Tiểu Ngư cũng giống như người thân vậy. Trừ bỏ phụ mẫu, Yến cô cô thì trên thế gian này, thân cận với nàng nhất cũng chỉ còn mỗi mình Lăng Tiểu Ngư hắn.

Đành rằng tại Mặc Kiếm Phong, từ nhỏ đến lớn Dương Tiểu Ngọc nàng đều được mọi người yêu quý, nhưng tình cảm vẫn làm sao bằng được. Sư tỷ đối tốt với nàng, ân sư hết mực tín cẩn, thương yêu nàng, phần nhiều hẳn chỉ bởi vì nàng là người sở hữu thiên phẩm băng linh căn. Nếu có một ngày thành tựu của nàng chẳng được như mong đợi, bọn họ liệu có còn trân trọng nàng nữa không?

Dương Tiểu Ngọc không chắc. Nàng chỉ biết rõ một điều: Bất kể nàng có là thiên tài hay kẻ bình phàm, là một cô bé của Đào Hoa thôn hay một vị chân truyền đệ tử của Mặc Kiếm Phong thì thái độ của Lăng Tiểu Ngư cũng sẽ vẫn như cũ. Hắn sẽ luôn quan tâm nàng...

Kẻ tu tiên và người thế tục, đôi bên vốn dĩ không cùng một thế giới. Phụ mẫu, Yến cô cô, dẫu có linh đan dược thủy trợ giúp thì rồi cũng sẽ có một ngày họ phải nhắm mắt xuôi tay khi mà thọ nguyên đã tận. Tiếp tục đồng hành với Dương Tiểu Ngọc nàng cũng chỉ còn mỗi mình Lăng Tiểu Ngư. Với nàng, hắn quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ người nào.

Chứng kiến hắn tự tổn hại bản thân, Dương Tiểu Ngọc nàng làm sao có thể bàng quan được?

Nàng đã định lao ra, nhưng rồi sau đó, khi nghe được những lời của Lăng Thanh Trúc thì chân nàng đã khựng lại.

Lăng Thanh Trúc vẫn đang nhìn hắn. Căn cứ vào ánh mắt, thần thái kia của đối phương, Dương Tiểu Ngọc dám khẳng định đối phương cũng đang rất lo lắng cho Lăng Tiểu Ngư, giống như mình.

"Có Lăng sư bá ở đây, người nhất định sẽ không để Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì đâu".

Dương Tiểu Ngọc tự trấn an bản thân, cố gắng kiềm chế xung động trong lòng.

Dù vậy, máu trên tay nàng, nó vẫn tiếp tục chảy xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.