Tiên Môn

Chương 110: Chỉ Vì Lăng Tiểu Ngư...



Theo động tác của hắn, hư ảnh tôn Phật đà oai nghiêm phía sau cũng lập tức hành động. Ba mắt trợn trừng, từ vẻ trang nghiêm bỗng biến thành dữ tợn, Phật đà đem cả sáu cánh tay nâng lên, mở miệng hét dài:

"Sát...!!".

Kèm theo tiếng hét, từ sáu cánh tay lực lưỡng nọ, sáu Phật thủ cũng được đánh ra, khí thế phô thiên cái địa, mạnh mẽ vô cùng...

Tung Hoành Thiên Hạ, Phật Nộ Đồ Sinh, hai đại sát chiêu của hai loại đạo thuật là Thái Ất Kiếm Quyết và Đại Bi Thiên Diệp Thủ, rốt cuộc thì cái nào lợi hại hơn? Lưu Cảnh Thiên và Lăng Tiểu Ngư, ai mới là người chiến thắng?

Đáp án chính tại lúc này.

Cách đỉnh đầu Lăng Tiểu Ngư một đoạn khoảng chừng ba mươi thước có lẻ, Phật chưởng và kiếm ảnh cuối cùng đã va vào nhau. Như một hệ quả tất yếu, từ cuộc va chạm, một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, dư lực trùng kích khắp bốn phương tám hướng Ngũ Kiếm Đài khiến cho kết giới bảo hộ xung quanh cũng rung lên liên tục.

Những tiếng ngân chói tai, chúng đã kéo ra khá dài, đủ lâu để làm người khác phải ôm mặt nhăn mày. Và, khi thanh âm đã lắng, linh quang đã tán, ánh mắt mọi người lại hướng thẳng về Ngũ Kiếm Đài, tìm kiếm thân ảnh hai đấu thủ là Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên.

Tràng cảnh không khiến người phải "thất vọng", đúng như tính chất ác liệt của trận đấu, của màn chạm trán sau cùng kia, cả Lưu Cảnh Thiên và Lăng Tiểu Ngư đều đã bị thương rất nghiêm trọng.

So với trước thời điểm tung ra Phật Nộ Đồ Sinh, thân thể Lăng Tiểu Ngư bây giờ càng thảm hại hơn gấp bội. Khuôn mặt hắn tái mét, hơi thở thì nặng nề khó tả. Trông tệ vô cùng.

Nhưng, dẫu có tồi tệ đến đâu thì thiết nghĩ vẫn còn khá hơn Lưu Cảnh Thiên một chút. Ít ra thì trạng thái bên ngoài là như vậy.

Không thể như trước, trong tư thế chân đạp tường không, cao cao tại thượng, Lưu Cảnh Thiên đã bị buộc phải "đáp" xuống rồi. Hắn hiện chính là đang nằm trên đài với thân thể máu me tàn tạ.

...

"Khục khục...".

Miệng liên tiếp chảy ra những dòng nước đỏ thẫm, Lưu Cảnh Thiên chống tay lên bề mặt Ngũ Kiếm Đài, cố gượng dậy.

Bên kia, cách hắn tầm mười thước, Lăng Tiểu Ngư cũng đã vừa ngẩng đầu, gắng dùng chút sức lực sau cùng đứng lên.

"Lăng... Tiểu Ngư...".



Lưu Cảnh Thiên một tay vịn đùi, một tay đặt trên ngực, dùng chính cái miệng đầy máu của mình mà nói: "... Ngươi... ngươi... không phải... ư...!".

Đó là toàn bộ những gì Lưu Cảnh Thiên có thể nói ra được. Mấy chữ cuối cùng vẫn chưa kịp thốt thì thân thể hắn đã đổ xuống, bất tỉnh nhân sự.

Và điều đó cũng có nghĩa rằng, Lăng Tiểu Ngư chính là người giành chiến thắng trong trận đấu đầy cảm xúc này. Bởi vì... hắn hiện vẫn còn đứng. Mặc dù đôi chân có run rẩy, gối có hơi khụy thì đấy... vẫn là đang đứng.

"Ta... thắng rồi".

Trong đầu vang lên một câu nói như vậy xong thì Lăng Tiểu Ngư cũng nối gót đối thủ của mình ngã xuống. Khác chăng là thay vì mặt nền lạnh lẽo của Ngũ Kiếm Đài, thứ hắn gối lên lại là một đôi tay mềm mại ấm áp.

"Màu tím... Là sư phụ sao?".

...

"Tiểu Ngư Nhi! Tiểu Ngư Nhi!".

"Lão nhân gia!".

Theo chân sư phụ mình, Chu Đại Trù cũng phóng thẳng lên đài. Mới vừa rồi, toàn bộ kết giới đều đã bị Lăng Thanh Trúc phá bỏ nên chẳng còn gì có thể ngăn cản hắn được nữa.

Khuôn mặt khẩn trương thấy rõ, hắn vội hỏi: "Tiểu Ngư thế nào rồi?!".

"Sư phụ, lục sư đệ...?".

...

Tiếng của Chu Đại Trù, tiếng của Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, thanh âm của Dương Tiểu Ngọc, tất cả Lăng Thanh Trúc đều nghe được. Nhưng nàng không đáp lại. Thay vì hồi âm cho bọn họ thì nàng đã đem Lăng Tiểu Ngư bế lên, tức tốc hướng Trúc Kiếm Phong của mình bay về.

"Lão nhân gia, đợi con!".

Chu Đại Trù toan chạy, nhưng như chợt nghĩ tới điều gì, hắn bỗng khựng lại. Hướng Cơ Thành Tử, hắn nói lớn: "Chưởng môn sư bá, vòng chung kết đệ tử Chu Đại Trù xin bỏ cuộc!".

Thông tri xong, chẳng cần biết Cơ Thành Tử có đồng ý hay không thì Chu Đại Trù đã hoá thành một đạo thanh quang đuổi theo sư phụ mình.

...

"Sư phụ...".

Chu Đại Trù vừa đi thì phía sau, Dương Tiểu Ngọc cũng liền tỏ ý với ân sư: "Trận đấu tiếp theo đệ tử cũng từ bỏ".

Nói rồi, nàng phóng người lên không trung, nhắm thẳng Trúc Kiếm Phong bay đi.

"Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc!".

...

Vốn dĩ tiếp sau trận đấu của mấy người Lăng Tiểu Ngư, Lưu Cảnh Thiên, Giang Hạc thì vòng chung kết sẽ lập tức diễn ra. Nhưng mà bây giờ...

Trong ba đấu thủ thì Chu Đại Trù và Dương Tiểu Ngọc đều đã từ bỏ. Như vậy cũng có nghĩa vị trí quán quân đã thuộc về Tô Đông Vũ. Nói cách khác, vòng chung kết cũng đã kết thúc rồi.

Rất ngoài ý muốn. Tại đây, những người còn ở lại, không một ai có thể hình dung ra được cảnh tượng sẽ là như vầy hết. Tất cả chỉ bởi vì một cái tên: Lăng Tiểu Ngư...

...

"Chỉ bởi vì một Lăng Tiểu Ngư...".

Trông theo đạo lam quang do Dương Tiểu Ngọc hoá thành hiện đã sắp khuất hẳn, Tô Đông Vũ siết chặt nấm tay, trong lòng oán độc mà gọi lên ba chữ "Lăng Tiểu Ngư".

Hắn hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.