Tiên Môn

Chương 14: Lại Ăn Đấm



...

Sáng hôm sau.

Trên đỉnh Trúc Kiếm.

Bên trong một căn phòng biệt lập rộng lớn nằm phía sau Tĩnh Hương Đường, Lăng Thanh Trúc đã vừa mới thức giấc. Với mái tóc xõa dài hơi rối, nàng chậm rãi ngồi dậy, che tay ngáp dài, ngáp xong thì vươn vai, vặn người giây lát.

Đem tấm chăn bông kéo sang một bên, Lăng Thanh Trúc nhích mông về trước, chừng sát mép giường liền khẽ nâng mình, nhẹ nhàng nhảy xuống. Nàng vén rèm đi ra, đến khoảng giữa phòng thì ngừng lại. Nhưng rồi rất nhanh, đôi chân nhỏ bé của nàng đã tiếp tục bước đi. Tuy nhiên lần này, nơi nàng hướng tới lại không phải đằng trước, chỗ cánh cửa mà là bên phải căn phòng, trong góc nhỏ cạnh tường.

Lăng Tiểu Ngư, nó đang nằm ở đấy.

Trái hẳn chiếc giường tiện nghi của Lăng Thanh Trúc, chỗ ngủ của Lăng Tiểu Ngư khá tồi, nếu không muốn nói là quá tồi. Một tấm thảm nhỏ, và hết. Một cái gối be bé, một tấm chăn đơn mỏng manh thậm chí còn chẳng có...

Ngẫm giữa tiết trời tháng tám, lại ở trên một ngọn núi cao, việc phải ngủ trên nền nhà trơ trọi như vầy, đối với một đứa trẻ sáu tuổi như Lăng Tiểu Ngư mà nói... Thật cũng thương thay.

Chỉ là... ai sẽ thương nó đây?

Mộng Kiều ư? Nàng biết đấy. Thế nhưng dù biết nhiều hơn nữa, cuối cùng vẫn chỉ đành bất lực đứng nhìn. Ân sư đã cảnh báo, Mộng Kiều nàng làm sao dám trái?

Có quyền can thiệp duy mỗi một người: chính kẻ đã bày ra cục diện hiện giờ - Lăng Thanh Trúc. Mà Lăng Thanh Trúc thì...

"Ê, dậy!".

Trong bộ tử y tinh kỳ quen thuộc, Lăng Thanh Trúc dùng chân đạp nhẹ lên người Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn còn say ngủ, vừa lay vừa gọi: "Tiểu tử, mau dậy! Mau dậy!".

"Ưm...".

Sau những cú đạp "nhẹ nhàng" của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư khó lòng ngủ thêm được nữa. Nó cựa mình, "ưm" khẽ một tiếng rồi từ từ mở mắt.

"Thần tiên sư phụ...".

Nghe giọng ngái ngủ của nó, Lăng Thanh Trúc cau mày, trách móc: "Tiểu tử, mặt trời đã lên cả buổi rồi mà ngươi vẫn còn ngủ à? Bộ tính để ta vác cái mặt kém sắc này ra ngoài chắc?".

"Thần tiên sư phụ, con xin lỗi...".

Lăng Tiểu Ngư đưa tay dụi mắt, chuyển mình đứng lên.

"Thần tiên sư phụ, người đợi ở đây để con đi lấy nước".

Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư lập tức nhấc chân bước vội ra ngoài.

Một đỗi sau...

Thân ảnh nhỏ nhắn rời đi ban nãy hiện đã vừa mới trở về. Tất nhiên là chẳng phải tay không đi về.

Gắng giữ thau nước mà kích cỡ còn lớn hơn lồng ngực mình gấp bội, Lăng Tiểu Ngư cẩn thận đem đến đặt trên chiếc bàn giữa phòng. Đặt xong, nó thở mạnh mấy lượt, hướng Lăng Thanh Trúc đang thong thả tiến lại, nói: "Thần tiên sư phụ, nước con mang tới rồi. Thần tiên sư phụ rửa mặt đi".

"Ừ".

Lăng Thanh Trúc nhẹ đáp, ngó xem thau nước thấy không có gì bất ổn, lúc này mới lấy ra một chiếc khăn màu trắng, nhúng qua nước, bắt đầu lau mặt.

Đang lau, nàng chợt hỏi: "Tiểu tử, chỉ là lau mặt thôi mà, ngươi có cần phải dùng ánh mắt tò mò đó để nhìn ta không?".

Bị nhắc nhở, Lăng Tiểu Ngư vội cúi đầu, lí nhí nói ra: "Thần tiên sư phụ, Tiểu Ngư không cố ý. Tại Tiểu Ngư thấy...".

"Ta biết là ta rất xinh đẹp, nhưng mà tiểu tử ngươi cũng không nên nhìn như vậy a".

Xinh đẹp?



Lăng Tiểu Ngư rất thành thật lắc đầu: "Thần tiên sư phụ, không phải đâu".

"Không phải?" - Lăng Thanh Trúc tạm ngưng động tác, hơi nhướn mày hỏi lại - "Cái gì không phải? Ý tiểu tử ngươi là ta không đẹp?".

Trông kẻ trước mặt có vẻ khó chịu, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa lắc đầu, so với vừa rồi thì nhiều hơn hai lượt: "K-Không phải. Tiểu Ngư không có nói cái đó... Ý con là...".

"Là? Là cái gì? Tiểu tử ngươi nói mau?".

Lăng Tiểu Ngư bị giục, trực tiếp chỉ thẳng vào chiếc khăn trên tay Lăng Thanh Trúc: "Thần tiên sư phụ, con không có nhìn mặt người. Con nhìn nó".

Lăng Thanh Trúc cúi xem chiếc khăn trong tay, ngước lên thì nghi hoặc: "Đây chỉ là chiếc khăn bình thường, có cái gì kỳ lạ đâu mà ngươi phải nhìn?".

"Nhưng mà chiếc khăn đó... Lúc nãy con thấy nó tự nhiên xuất hiện...".

Ra là như vậy.

Bây giờ thì Lăng Thanh Trúc đã hiểu rõ nguồn cơn. Đứa trẻ trước mặt nàng đây là tò mò về sự biến hoá chứ chẳng phải bởi nàng có dung mạo khả ái mà đứng nhìn.

"Còn tưởng là do nhan sắc yêu kiều diễm lệ của mình...".

Có phần hụt hẫng, Lăng Thanh Trúc tỏ ra bất mãn: "Bảo tiểu tử ngươi đần độn đúng là không oan chút nào".

"Cái gì mà tự nhiên xuất hiện? Đây là do ta lấy ra từ trong giới chỉ, biết chưa?".

Ngó thấy thần tình u mê của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc hơi bất đắc dĩ, đành giơ tay trái lên, chỉ vào chiếc nhẫn đang đeo: "Giới chỉ chính là cái này này".

"Tiểu tử ngươi đừng trông nó nhỏ mà lầm. Bên trong giới chỉ này, không gian chứa đựng so với căn phòng chúng ta đang ở còn muốn lớn hơn vài phần. Đừng nói một chiếc khăn, dù một trăm chiếc khăn cũng vẫn dư sức lưu trữ đấy".

"Thần kỳ như vậy?".

"Mới như thế thì có gì đâu thần kỳ. Đạo thuật tiên gia mới đích thị là thứ đáng để ngươi tìm hiểu".

Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc đặt chiếc khăn xuống bàn, chỉ vào mình, bảo: "Thấy ta không? Mặc dù tuổi của ta đã rất rất là lớn, nhưng nhờ tu luyện đạo thuật nên có thể đi ngược cái lẽ tự nhiên, liên tiếp cải lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú a".

...

"Thần tiên sư phụ..." - Lăng Tiểu Ngư ngẫm nghĩ một hồi mới ngập ngừng khẽ giọng - "Vậy... năm nay thần tiên sư phụ được bao nhiêu tuổi rồi?".

Đối với vấn đề này, Lăng Tiểu Ngư nó thật là rất tò mò. Cứ mỗi lần trông vào bộ dáng trẻ con chẳng cao hơn mình được bao nhiêu kia của Lăng Thanh Trúc là trong lòng nó lại bất giác âm thầm tự hỏi.

Và đáp lại...

Lăng Thanh Trúc chớp chớp hàng mi, thần tình hơi quái lạ: "Tiểu tử, muốn biết sao?".

"Hmm...".

Tiếp sau cái gật đầu của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nhẹ hắng giọng, rất nghiêm túc nói ra: "Tiểu tử, thấy ngươi tò mò như vậy... Được rồi, để ta cho ngươi biết. Tuổi của ta, ừm, tính ra thì năm nay đã được... bốn trăm hai mươi sáu tuổi ba tháng mười ba ngày".

Lăng Tiểu Ngư: "...".

Nó bị sốc. Mặc dù sớm đã nghe phong thanh, trong lòng cũng đã có nghĩ qua, thế nhưng khi nghe được chính miệng Lăng Thanh Trúc nói ra, nhất thời nó vẫn khó bình tĩnh để mà tiếp nhận.

Bốn trăm hai mươi sáu tuổi. Là bốn trăm hai mươi sáu tuổi a!

Nhìn lại bộ dáng chả khác gì cô bé vừa lên sáu, lên bảy đang an vị trên ghế, Lăng Tiểu Ngư thoáng liên tưởng. Cuối cùng, không rõ đã nghĩ gì mà khuôn mặt nó bỗng trở nên thành kính vô cùng.

"Tiểu tử, lần này ánh mắt của ngươi lại là ý gì đây?".

"Không có gì, thưa thần tiên lão sư phụ." Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, đáp.

Nhưng, chính câu trả lời này, nó lại khiến cho chân mày Lăng Thanh Trúc phải nhíu lại.

"Thần tiên lão sư phụ? Tiểu tử, mọi khi ngươi không phải đều gọi "thần tiên sư phụ", sao bây giờ lại thêm một chữ "lão" vào?".

"Thần tiên lão sư phụ, đó là bởi vì tuổi của người đã rất rất là cao. Vậy nên Tiểu Ngư thấy nên gọi "lão" thì mới đúng".

"À à...".

Lăng Thanh Trúc nhích người, chuyển từ ghế xuống nền nhà. Nàng áp sát Lăng Tiểu Ngư, hé môi cất tiếng: "Thì ra tiểu tử ngươi đây là nghĩ ta già cả mà tặng cho một chữ "lão" theo kèm...".

"Thần tiên lão sư phụ, người nói đúng...".

"Binh!".

Lời trong miệng Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp nói hết thì một nấm tay nhỏ nhắn nhưng đầy uy lực đã đấm thẳng vào mặt, khiến nó bật ngửa ra sau, ngã chỏng gọng trên nền nhà.

"Ai ui...".

Bất ngờ bị đánh, còn là đánh rất đau, Lăng Tiểu Ngư khó tránh uất ức. Nó lồm cồm ngồi dậy, đang tính chất vấn thì phía bên kia, trước mặt nó, Lăng Thanh Trúc đã cướp lời. Bộ dạng hùng hổ, nàng mắng to: "Đúng? Đúng cái đầu ngươi! Ngươi ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi chớ, ngu gì mà dành hết phần thiên hạ thế hả?!".

"Thần tiên lão sư phụ? Rốt cuộc là con mắt nào của ngươi thấy ta "lão"?! Tiểu tử ngươi mau chỉ để ta đem nó móc ra!".

"Ực...".

Trước thái độ dữ dằn của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thay vì ý nghĩ chất vấn, cảm giác uất ức, giờ phút này nó chỉ còn biết co đầu rụt cổ, lảng tránh cái nhìn của ai kia.

Nó sợ a.

Vừa rồi, Lăng Tiểu Ngư nó chỉ là thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng thôi. Ngẫm mà xem, bốn trăm hai mươi sáu tuổi, nếu không "lão" thì là gì?

"Ta gọi đâu có sai, cũng rất thành kính nữa, tại sao thần tiên lão sư phụ lại tức giận...".

Lăng Tiểu Ngư thầm tự hỏi, nhưng cuối cùng không hiểu vẫn cứ hoàn không hiểu. Với nó, Lăng Thanh Trúc quả chẳng khác nào một cuốn vô tự thiên thư hết. Nó nhìn không đến, lần không ra...

"Hừ...!".

Quan sát thấy đứa trẻ trước mặt đã thu mình sợ sệt, câm nín đứng nghe, Lăng Thanh Trúc lúc này mới thôi, ngưng mắng mỏ. Tuy vậy, giọng điệu của nàng vẫn còn vương đầy bực bội: "Tiểu tử, ta cảnh báo ngươi. Sau này không được gọi ta "lão" nữa biết chưa...".

"Vậy... con nên gọi là gì?".

"Chẳng phải mấy hôm nay đều gọi "thần tiên sư phụ" sao?".

Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Tiểu tử ngươi gọi gì thì gọi, kêu gì thì kêu, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được kèm chữ "lão" kia vào. Nếu để ta nghe thấy cái chữ đó một lần nữa... Hừ! Ta chẳng những sẽ móc mắt ngươi ra mà còn sẽ đem lưỡi ngươi cắt xuống!".

...

...

"Phù... ù...".

"Tiểu tử ngươi đừng có đứng đó bụm miệng nữa. Mau theo ta tới Bách Thảo Đường".

Và như thế, một trước một sau, từ trong căn phòng, sau hồi lâu chộn rộn, hai thân ảnh nhỏ nhắn lần lượt bước ra, nhắm khu vực luyện đan chính của Trúc Kiếm Phong đi đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.