Tiên Môn

Chương 143: Khúc Mắc Khó Cởi



...

Khoảng cách từ bụi rậm - nơi mà Chu Đại Trù và Mộng Kiều đang ẩn nấp - tới chỗ của Lăng Tiểu Ngư tính ra cũng chả xa xôi gì mấy, nhưng do nhờ có thủ đoạn ẩn nặc cao minh nên hai người bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.

Bên trong lớp kết giới cách âm, Mộng Kiều nhìn tấm linh phù màu đen hiện đang dán trên trán Chu Đại Trù, nhỏ giọng hỏi: "Đại Trù, ẩn thân phù này đệ kiếm ở đâu ra vậy? Công năng xem ra có vẻ khá tốt".

"Hì hì..." - Chu Đại Trù tỏ ra đắc ý - "Cái đó là đương nhiên. Tốt xấu gì cũng là đồ vật của lão nhân gia mà".

"Của sư phụ?".

Mộng Kiều nghi ngờ: "Đại Trù, mấy tấm linh phù này, đệ không phải do trộm mà có đó chứ?".

"Sao có thể chứ. Đây là lão nhân gia để cho đệ lấy mà".

Như không muốn kéo thêm ở vấn đề này nữa, Chu Đại Trù mau chóng chuyển ý: "Tứ sư tỷ, chúng ta xem tiếp đi. Lệ sư tỷ kia hình như đang chuẩn bị làm gì đấy...".

...

Mấy lời của Chu Đại Trù mặc dù chỉ đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ muốn thay đổi đề tài nhưng cũng chẳng hề ngoa. Lệ Thắng Nam, nàng đích xác là có động thái mới.

Trên tay nàng, thay vì trống rỗng thì hiện đã có thêm một thanh kiếm đường nét tinh xảo màu bạc, dài tầm bốn thước. Hướng mũi kiếm về phía người đối diện, nàng bảo: "Xuất chiêu đi".

Phía bên kia, Lăng Tiểu Ngư nhăn mày, bộ dáng khó xử: "Lệ sư tỷ, hay là thôi đi được không?".

"Không được".

Lệ Thắng Nam bồi thêm: "Lần trước ngươi chẳng phải đã đáp ứng sẽ bồi ta luyện kiếm? Thế nào? Giờ tính nuốt lời?".

"Nhưng mà sư tỷ, đạo pháp của Mặc Kiếm Phong và Trúc Kiếm Phong khác nhau, đệ đâu có giúp được gì cho tỷ".

"Ai bảo thế?"

Lệ Thắng Nam không cho là đúng. Nàng nhắc lại chuyện cũ: "Hôm đó ở Ngũ Kiếm Đài, Lưu Cảnh Thiên không phải chính là nhờ nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu của Chu Đại Trù mới lĩnh hội được phong chi ý cảnh hay sao?".

Trước minh chứng "hùng hồn" mà Lệ Thắng Nam vừa đưa ra, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành câm nín. Hắn muốn từ chối lắm, nhưng xem tình hình này thì... e là vô vọng.

Mấy hôm trước, thời điểm hắn gật đầu đồng ý bồi luyện kiếm cùng Lệ Thắng Nam, vốn cứ tưởng nàng chỉ tùy tiện nói cho vui thôi, ai dè đâu... Lệ Thắng Nam nàng thật sự muốn như thế thật.

Để làm gì kia chứ?

Nếu như nàng đúng là muốn rèn luyện kiếm thuật thì đáng ra nên tìm ai khác mới phải. Sở trường của Lăng Tiểu Ngư hắn là chưởng pháp kia mà. Cả cái Thiên Kiếm Môn này, môn nhân trên dưới có ai không biết hắn chính là bằng vào Thiên Diệp Thủ mà đánh bại được Lưu Cảnh Thiên?

Rất rõ ràng, mục đích của Lệ Thắng Nam nàng vốn chẳng phải muốn trau dồi kiếm thuật, đạo pháp cái gì. Nàng đây căn bản là đang dò xét, gây phiền nhiễu mà thôi.



Trong đầu mình, Lăng Tiểu Ngư cho là như vậy. Rằng những việc Lệ Thắng Nam đã và đang làm, bất quá chỉ xuất phát từ ý xấu, rất có thể đang toan tính trả đũa chuyện hôm đó, trên Ngũ Kiếm Đài.

Và thực tế thì... Lăng Tiểu Ngư hắn đã sai. Nếu là mấy tháng trước, Lệ Thắng Nam nàng đích xác từng nghĩ tính sổ với Lăng Tiểu Ngư hắn, nhưng còn bây giờ... Kể từ lúc nói chuyện cùng Dương Tiểu Ngọc, được nàng lý giải về hành động điên cuồng ngu ngốc kia của hắn, rồi trong những ngày này, trải qua mấy bận tiếp xúc hỏi han thì nàng đã phần nào hiểu được con người hắn. Tâm tình nàng, thành kiến đã sớm tan đi.

Thực chất, Lệ Thắng Nam nàng chẳng có ý nghĩ xấu xa nào nữa hết. Nàng chỉ đơn thuần là muốn thân cận với Lăng Tiểu Ngư thêm một chút, muốn hiểu về hắn thêm một chút. Đợi khi am tường rồi, chừng đó hẳn tâm cảnh nàng sẽ có thể khôi phục như lúc đầu. Hoặc ít ra thì Dương Tiểu Ngọc và nàng đều cho là như thế.

Khổ nỗi, giữa tâm ý và hành động, khoảng cách vẫn quá xa đi. Lệ Thắng Nam không biết nên triển khai thế nào. Luyện kiếm ư? Một cái cớ chả ra làm sao. Bị hiểu lầm, ngẫm cũng chẳng oan.

...

Sống ở đời, trong các loại nợ thì nợ tình là khó trả nhất, trong các hạng cướp thì đánh cắp trái tim kẻ khác là cái tội lớn nhất mà người ta không bao giờ mang ra chốn công đường để xét xử.

Trớ trêu thay, Lăng Tiểu Ngư lại đang đi trên con đường ấy trong khi vẫn điềm nhiên chưa hề hay biết. Hắn làm sao ngờ được rằng tai nạn ngoài ý muốn hôm đó, trên Ngũ Kiếm Đài lại trở thành mầm móng của một mối tình đơn phương và khổ lụy.

Lệ Thắng Nam đã sai. Dương Tiểu Ngọc đã sai. Đáng ra Lệ Thắng Nam nàng đừng nên vì gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mà thân cận Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ, sau mỗi lần nàng hỏi han tiếp xúc, càng biết nhiều, càng hiểu nhiều thì tâm trí nàng, nó lại càng khắc sâu hình bóng hắn...

Lệ Thắng Nam khác với Lý Ngọc Thường, khác với Dương Tiểu Ngọc, tâm nàng mềm yếu lắm. Phải, nàng đúng là có tâm nguyện noi gương sư phụ, quyết sẽ chẳng màng tình duyên đôi lứa, chỉ hiến dâng đời mình cho đạo pháp, cho lý tưởng thế thiên hành đạo, trừ bạo an dân. Nhưng, đấy là trước kia. Còn bây giờ? Còn sau này?

Lý trí liệu có chiến thắng được con tim? Lý tưởng có qua nổi ái tình?

Thiên đã chú định, người làm sao cãi?

...

...

Lăng Tiểu Ngư không hay, Lệ Thắng Nam cũng chẳng hề biết, hai người bọn họ cứ vậy mà tiếp tục vướng vào khói bụi hồng trần. Trên con đường tục lụy trần ai ấy, đến cuối cùng, kẻ cười là ai? Khóc lại là ai?

Hay tất cả rồi sẽ hoá thành mây khói, nhìn lại một tiếng than...

Thật khó để trả lời.

...

Tương lai mờ mịt, tươi sáng hay ảm đạm mấy người thấu rõ. Biết chắc đây duy có thực tại.

Lúc này, kể từ lần đầu tiên Lệ Thắng Nam chạy tới Trúc Kiếm Phong tìm Lăng Tiểu Ngư, thời gian tính ra cũng đã được tám tháng.

Tám tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn. Chí ít thì nó đủ để làm cho Lệ Thắng Nam nhận ra được một vài thứ, hiểu ra được một vài điều.

Chán ghét cũng tốt, hờn trách cũng được, hết thảy đều đã sớm nhạt phai. Hiện tại, trong tâm trí Lệ Thắng Nam nàng, cảm xúc còn chăng là nhớ nhung, là mộng mị, bâng khuâng, lưng chừng khó nghĩ...

Trải qua bao lần chuyện trò, tiếp xúc, chẳng biết tự khi nào mà nàng đã sa chân vào bể ái tình, khó rút ra được. Hình bóng của Lăng Tiểu Ngư, nó cứ mãi chập chờn ẩn hiện, muốn xua đi mà đành bất lực...

Phiền não lại thêm phiền não, ưu tư lại hoàn ưu tư, cực chẳng đã, Lệ Thắng Nam mới đưa ra quyết định: thôi không gặp Lăng Tiểu Ngư thêm một lần nào nữa.

Để làm gì kia chứ? Hắn... nào có ý nghĩ xa vời gì với nàng. Hắn không nói, nhưng nàng hiểu được.

...

"Haizz...".

Thở ra một hơi dài phiền muộn, với cõi lòng nặng trĩu, Lệ Thắng Nam đưa tay hái xuống một bông hoa màu đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hoa ơi hoa, ngươi nói ta nên làm sao mới đúng đây?".

"Những tưởng chỉ cần tiếp xúc nhiều với hắn, hiểu thêm về con người hắn thì tâm cảnh của ta sẽ khôi phục như lúc ban đầu, ngờ đâu...".

Đầu gục xuống, nàng khép đôi hàng mi, môi hé mở mà chua xót: "Ta... đã sai rồi".

"Tại sao chứ?".

"Tại sao ta lại nghĩ về hắn nhiều tới vậy? Tại sao ta cứ phải nhớ hắn?".

"Thứ tình cảm này, lẽ ra ta không nên có. Lẽ ra ta phải cắt đứt ngay khi nó mới bắt đầu...".

"Lệ Thắng Nam, ngươi đã làm gì thế này?".

...

"Sư tỷ...".

Trong lúc Lệ Thắng Nam đang chìm giữa bể muộn phiền thì phía sau nàng, cạnh một gốc cây, Dương Tiểu Ngọc cũng áy náy mà thầm tự trách.

"Ta thật sự đã mắc phải sai lầm rồi. Đáng ra ta không nên bảo sư tỷ tiếp cận Tiểu Ngư".

Nếu ngày đó Dương Tiểu Ngọc nàng không can thiệp, không khuyên nhủ gì cả thì sự thể đã chẳng thành ra như bây giờ.

"Sư tỷ...".

Than nhẹ một tiếng, Dương Tiểu Ngọc lặng lẽ quay lưng bước đi. Ngay lúc này, nàng biết dẫu có đi ra thì cũng chẳng để làm gì. Vị Lệ sư tỷ kia của nàng đã vô thức lún sâu vào bể ái tình rồi, căn bản không thể tự mình rút chân ra được nữa. Hiện tại, chỉ có một người mới có khả năng giúp được nàng: Lăng Tiểu Ngư.

p/s: Thực sự tâm trạng mình hiện không được ổn lắm. Kể từ hôm qua, khi em mình xảy ra tai nạn xe máy đến giờ thì cảm xúc vẫn chưa bình lại được. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng tay chân, da thịt thì trầy tróc hết, hiện nó vẫn chưa thể đi lại, vận động bình thường được.

Trong khoảng thời gian này chắc mình không viết được nhiều đâu, mọi người thông cảm nhé.

Cám ơn - Pea

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.