Tiên Môn

Chương 146: Đều Là Vì Hắn



"Sư huynh, sư phụ đã xảy ra chuyện gì?!".

"Sư phụ... sư phụ bị thương rất nặng, cả người đầy máu... Sắp không xong rồi!".

Lời của Chu Đại Trù chẳng khác nào một nhát búa giáng xuống đầu Lăng Tiểu Ngư, làm hắn chết lặng. Trong vài giây. Chừng khi "thanh tỉnh" được đôi chút, hắn mới tóm lấy đôi vai sư huynh mình, hỏi gấp: "Sư phụ đang ở đâu?!".

"Trong... Trong động Huyền Âm! Chưởng môn sư bá đưa sư phụ về...".

Mấy lời sau cùng của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư có lẽ đã không thể nào nghe đực nữa. Đơn giản là vì bây giờ, thân ảnh hắn đã ở cách rất xa rồi.

...

Từ Phị Tinh Đới Nguyệt Động tới Huyền Âm Động, khoảng cách cũng chẳng xa xôi gì mấy, lại cộng thêm tốc độ xé gió của mình nên rất nhanh chóng, Lăng Tiểu Ngư đã có tại động Huyền Âm.

Trước cửa động lúc này có hai người đang đứng chờ, đích xác là Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn. Bọn họ nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư chạy tới thì liền tiến ra, ý tứ ngăn cản.

"Sư tỷ, sư phụ?!".

Tuy Lăng Tiểu Ngư hỏi rất ngắn gọn nhưng dựa vào nét mặt khẩn trương vương nỗi sợ hãi kia của hắn, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn há đâu lại không hiểu được. Mộng Kiều đáp: "Sư phụ bị thương rất nặng".

"Sư phụ...".

Lăng Tiểu Ngư chững lại một vài giây, kế đấy thì sấn tới, toan chạy thẳng vào bên trong động.

"Tiểu Ngư!".

Ngay lập tức, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn liền can ngăn. Lâm Chí Viễn vừa níu giữ vừa khuyên: "Tiểu Ngư, chưởng môn sư bá cùng các vị sư thúc đang tập trung cứu chữa cho sư phụ, bây giờ đệ vào sẽ làm họ bị phân tâm".

"Phải đấy Tiểu Ngư." - Bên cạnh, Mộng Kiều cũng nói thêm vào - "Lúc nãy chưởng môn sư bá đã căn dặn chúng ta không được để cho ai làm phiền họ. Đệ đi vào chẳng những không giúp được gì mà còn có thể khiến quá trình liệu thương bị ảnh hưởng".

"Phù phù...".

Trong tiếng thở gấp, Chu Đại Trù - kẻ vừa nối gót Lăng Tiểu Ngư chạy tới động Huyền Âm - cũng chen vào: "Tiểu Ngư, bọn họ cũng không có cho ta vào".

Nghe qua những lời khuyên can của các sư huynh, sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư trong lòng dẫu nôn nóng cũng chỉ đành chấp nhận đứng ở bên ngoài. Dẫu vậy, bộ dáng của hắn lúc này... Răn cắt chặt, nấm tay siết đến phát run. Máu chảy thành dòng...

"Tiểu Ngư...".

Nhìn thấy sư đệ mình như vậy, Mộng Kiều bất nhẫn. Nàng đặt bàn tay mềm mại lên lưng hắn, lựa lời trấn an: "Bên trong, ngoài chưởng môn sư bá cùng các vị sư thúc ra thì còn có nhị vị cung chủ của Cửu Hoa Cung và Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự trợ giúp... Sư phụ chắc... nhất định sẽ không sao đâu".



Không sao ư?

Lăng Tiểu Ngư cũng muốn tin lắm, chỉ là...

Chưởng môn sư bá từ lâu đã là chân nhân hậu kỳ, các vị sư thúc cũng sớm thành tựu chân nhân trung kỳ nhiều năm, đạo hạnh rất đỗi thâm sâu, trên người càng có không ít linh đan thánh dược, với sự hợp lực của bốn người bọn họ, trên đời liệu có mấy loại thương tích làm khó được? Vậy mà bây giờ sư phụ hắn...

Trừ bỏ các vị sư bá, sư thúc trong môn phái còn có cả một vị thần tăng của Lam Yên Tự cùng hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung trợ giúp, điều đó có ý nghĩa gì?

Mặc dù đối với Phổ Hạnh thần tăng và hai vị cung chủ kia Lăng Tiểu Ngư hắn chưa một lần diện kiến, thế nhưng uy danh thì ít nhiều cũng từng được nghe qua. Đạo hạnh của bọn họ, so với chưởng môn sư bá của hắn thiết nghĩ cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Như vậy, trong môn ngoài phái, vị chi có tất thảy bảy người. Bọn họ đang hợp lực cùng nhau để cứu chữa cho Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn...

Còn chưa rõ sao? Thương tích của sư phụ hắn, khẳng định là rất nghiêm trọng.

Kể từ lúc sư phụ và chưởng môn sư bá Cơ Thành Tử của hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn, dấn thân vào cuộc hành trình tiến nhập Ô Long Cốc, đoạt Trường Sinh Thụ, suốt hơn ba tháng trời bặt vô âm tín, Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao có thể không bận lòng lo nghĩ?

Thực tế thì hắn rất bất an, thường xuyên áy náy. Và bây giờ, hắn lại càng tự trách nhiều hơn...

Nếu không phải vì lời hứa với hắn, sư phụ hắn đã chẳng mạo hiểm mà tiến vào Ô Long Cốc để lấy quả Trường Sinh. Nếu không phải vì hắn thì lúc này sư phụ hắn đâu có ra nông nỗi như vầy...

Tất cả... đều là do hắn. Chính hắn đã hại sư phụ mình.

"Sư phụ, đều là lỗi của Tiểu Ngư...".

...

Máu nhuộm bàn tay, hơi nước làm mờ đôi mắt, Lăng Tiểu Ngư cứ đứng đấy mà tự trách chính mình. Mặc những lời động viên an ủi của Mộng Kiều, của Lâm Chí Viễn, của Chu Đại Trù. Hắn... dường như đã chẳng còn nghe rõ nữa.

...

Thời gian chậm trôi, bầu không khí nặng nề tiếp tục nối dài thêm. Mãi tận mấy canh giờ sau, sự trầm lắng mới bắt đầu biến chuyển.

Trải qua hơn cả buổi trời mỏi mắt ngóng trông, đám người Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đợi được vị chưởng môn sư bá của mình đi ra.

Vừa nhìn thấy Cơ Thành Tử, nhanh hơn tất thảy, Lăng Tiểu Ngư ngay lập tức áp sát, hỏi vội: "Sư bá! Sư phụ con...?!".

Quan sát thấy đứa đệ tử trước mặt bởi quá lo lắng cho sư muội mình mà trở nên thất thố, bỏ qua lễ tiết, Cơ Thành Tử đương nhiên sẽ chẳng chấp nê làm gì. Hắn thở nhẹ, hồi đáp: "Lúc nãy mấy người chúng ta đã hợp lực thi triển đại thủ đoạn để cứu chữa cho sư phụ ngươi; hiện tại, sư phụ ngươi đã qua cơn nguy hiểm rồi".

Nhận được đáp án, trong lòng Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng được xoa dịu đi phần nào. Hắn tính hỏi thêm thì nơi đối diện, Cơ Thành Tử đã lên tiếng trước. Tuy nhiên, đối tượng hướng đến lần này lại là Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn và Chu Đại Trù.

"Mộng Kiều, Chí Viễn, Đại Trù, ba đứa hãy dẫn các vị sư thúc, Phổ Hạnh đại sư và nhị vị cung chủ tới Tĩnh Hương Đường trước đi. Ta có chuyện cần nói riêng với Tiểu Ngư một lúc".

Mặc dù trong dạ có điều nghi hoặc nhưng vì là lệnh của chưởng môn, ba người Chu Đại Trù chẳng dám hỏi nhiều, sau giây phút lưỡng lự ngắn ngủi liền làm theo. Trước khi rời đi, Chu Đại Trù dặn dò người huynh đệ chí cốt của mình: "Tiểu Ngư, ngươi ở lại trông lão nhân gia, có chuyện gì nhớ nói cho ta biết".

...

Ba người Chu Đại Trù đã đi, các vị trưởng bối cũng đã rời khỏi, trước cửa Phị Tinh Đới Nguyệt Động hiện giờ, còn ở lại duy chỉ Lăng Tiểu Ngư và Cơ Thành Tử.

"Chưởng môn sư bá, tình trạng của sư phụ bây giờ thế nào? Xin sư bá hãy nói rõ cho đệ tử được biết".

Cơ Thành Tử vuốt nhẹ chòm râu bạc, chậm rãi nói ra: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng quá lo lắng, sư phụ ngươi thực sự đã ổn rồi".

"Sư bá, sư phụ là bị Kim Tước đả thương phải không?".

Trái với suy đoán của Lăng Tiểu Ngư, Cơ Thành Tử vậy mà lắc đầu: "Không phải Kim Tước".

Hắn tiếp tục: "Thực lực của đôi Kim Tước kia đích xác là rất mạnh mẽ, nhưng điều đó chúng ta vốn đã lường trước, cũng sớm có biện pháp đối phó rồi...".

"Trong lần tiến nhập Ô Long Cốc này, lẽ ra mọi thứ đã rất tốt đẹp, chỉ là không ngờ... Tại thời điểm vừa đoạt xong Trường Sinh Thụ, chúng ta còn chưa kịp rút lui thì bất chợt bỗng bị người ra tay ám toán".

"Ám toán? Sư bá, đó rốt cuộc là ai?".

Lăng Tiểu Ngư thật tình là nghĩ không ra kẻ nào lại có lá gan lớn tới như vậy. Thiên hạ ngày nay, trong giới tu tiên luyện đạo có ai không biết Thiên Kiếm Môn, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự hiện đang là ba trong số bốn đại môn phái thống lĩnh nhân sĩ chính giáo, nắm giữ quyền uy rất đỗi to lớn. Cùng lúc lại ra tay với cao tầng của cả ba đại môn phái, đối phương lẽ nào không sợ bị trả thù?

"Sư bá, lẽ nào là người của Bái Nguyệt Giáo hoặc Âm Phong Cốc?".

"Đều không phải".

Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại nhận được cái lắc đầu phủ định: "Kẻ ra tay ám toán chúng ta sử dụng đạo thuật rất đặc biệt, khó có khả năng là người của Âm Phong Cốc hoặc Bái Nguyệt Giao. Huống hồ, với thực lực hiện tại của hai đại tà tông này, ta không nghĩ bọn họ dám làm ra hành động như vậy".

"Mà thôi, lai lịch của kẻ đó cũng chẳng phải vấn đề ngươi nên bận lòng. Chuyện mà ngươi cần quan tâm bây giờ chính là phải chăm sóc thật tốt cho sư phụ mình".

Cơ Thành Tử thấp giọng, ánh mắt nhìn Lăng Tiểu Ngư có phần khác lạ: "Tiểu Ngư, lẽ ra với bản lĩnh của mình, dù bất ngờ bị ám toán, sư phụ ngươi cũng sẽ không thể nào chịu tổn thương nghiêm trọng được. Sở dĩ ra nông nỗi này, hết thảy... đều là vì ngươi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.