Tiên Môn

Chương 167: Không Đơn Thuần Chỉ Là Những Viên Kẹo



Sau câu nói ấy thì Cổ Cổ thôi chẳng hỏi han gì nữa. Cô bé chỉ ngồi đấy, tiếp tục lấy xuống những xâu kẹo hồ lô rồi cắn ăn.

Phần Lăng Tiểu Ngư... Hắn thì càng không đáng nói. Trước im lặng, sau cũng lặng im, căn bản không khác gì khúc gỗ.

May sao, Âm Tiểu Linh đã chẳng để bầu không khí trầm lắng ấy nối dài thêm nữa. Nàng vươn tay lấy đi một xâu kẹo hồ lô, đưa mời nam nhân nơi đối diện: "Ngươi ăn thử đi".

"Cô nương, không cần đâu".

Dễ gì buông tay, thay vì rút về thì Âm Tiểu Linh lại kéo lấy tay Lăng Tiểu Ngư, đặt luôn xâu kẹo hồ lô vào đó.

Đối với hành động có phần sỗ sàng này của nàng, Lăng Tiểu Ngư thực rất bất ngờ. Giữa nàng và hắn, đôi bên chỉ là những người xa lạ, bất quá mới gặp gỡ hôm nay, theo lý thì nàng không nên có hành vi thân mật như vầy mới phải. Dù sao nàng cũng là một nữ nhân kia mà.

"Ngươi đừng có nhìn ta nữa. Mau ăn thử đi. Trông bộ dạng quê mùa của ngươi, ta dám cá là ngươi chưa từng ăn qua thứ này".

Tiếp lời nữ tử họ Âm, tiểu hồ yêu Cổ Cổ cũng bồi vào: "Tiểu Ngư, ngươi chưa từng ăn thật à? Vậy thì ngươi mau ăn đi. Ngon lắm".

Trước sự ân cần của Âm Tiểu Linh, sự hối thúc của tiểu yêu hồ Cổ Cổ, Lăng Tiểu Ngư dẫu muốn cũng khó lòng từ chối được. Hắn miễn cưỡng cầm lấy xâu kẹo hồ lô mà đưa lên miệng, cắn nhẹ.

"Thế nào? Ngon lắm đúng không?".

Hồi đáp Cổ Cổ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Ừm, rất ngon. Vị chua ngọt thanh nhẹ, ăn rất vừa miệng".

"Hì hì...".

Có người đồng cảm với mình, tiểu hồ yêu liền cười lên vui vẻ. Cô bé hào phóng rút thêm một xâu kẹo đưa cho Lăng Tiểu Ngư: "Cho ngươi thêm một cái nữa nè".

"Cái này...".

"Cầm lấy".



"Được rồi".

...

"Hừm...".

Theo sau tiếng hắng, Âm Tiểu Linh với khuôn mặt đầy thiện chí, hướng tiểu hồ yêu nói: "Cổ Cổ muội muội, cũng cho tỷ một xâu nào".

Cổ Cổ ngẩng đầu nhìn lên, giọng dứt khoát: "Không cho".

...

Có lẽ vì tâm tình vừa bị đả kích nên Âm Tiểu Linh đã im lặng trong vài giây. Chừng khi bình tĩnh lại, lúc này nàng mới chất vấn: "Cổ Cổ, tại sao Lăng Tiểu Ngư thì được còn tỷ tỷ thì không? Toàn bộ chỗ kẹo này đều là tỷ tỷ cho muội mà".

Chả chút ngại ngần, tiểu hồ yêu đáp trả ngay: "Lúc nãy nó là của ngươi nhưng bây giờ nó là của ta. Ta thích cho ai là quyền của ta".

"Thêm nữa... Âm Tiểu Linh ngươi có nhiều tiền như vậy, muốn mua bao nhiêu chẳng được. Nhưng Tiểu Ngư thì khác, trên người hắn không có tiền. Hắn rất đáng thương a".

"Khục khục...".

Lăng Tiểu Ngư đang nhai dở viên kẹo, nghe tiểu hồ yêu nói như thế thì lập tức ho sặc sụa. Hắn thật chẳng ngờ ở trong mắt cô bé mình lại có hình tượng như vậy.

Đáng thương? Hắn... đáng thương lắm sao?

Trực giác mách bảo, Lăng Tiểu Ngư ngó sang chiếc ghế đối diện.

Quả như hắn nghĩ, bên kia, nữ tử họ Âm đang che miệng cười. Xem ra nàng cũng rất có cảm xúc đối với những lời kia của tiểu yêu hồ.

...

"Hừm...".

Có lẽ không muốn làm cho ai kia phải ngượng ngùng, bối rối, Âm Tiểu Linh nhanh chóng thay đổi đề tài. Bắt đầu bằng một câu hỏi: "Cổ Cổ muội muội, muội đang ăn kẹo hồ lô, vậy chứ muội có biết nó được làm từ thứ gì, tại sao lại được gọi "hồ lô" không?".

"Không biết".

Cổ Cổ thành thật lắc đầu. Kế đấy thì quay qua hỏi Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, ngươi có biết không?".

"Ta cũng không biết. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thứ này".

Dời về vị trí cũ, tiểu hồ yêu hỏi Âm Tiểu Linh: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi có biết không?".

"Hì... Tỷ tỷ không chỉ biết mà còn biết rất rõ".

Âm Tiểu Linh bắt đầu giảng giải: "Nguyên liệu để làm kẹo hồ lô này là những quả táo gai. Ban đầu, khi mới xuất hiện thì người ta chỉ xiên hai quả táo gai trong một xâu, gồm một quả nhỏ ở trên và một quả to ở dưới. Chính điều đó đã khiến cho xâu kẹo trông giống những quả hồ lô và cái tên kẹo hồ lô cũng bắt nguồn từ đấy... Ngày nay, tuy hầu hết những xâu kẹo hồ lô đều có từ tám đến mười viên, nhưng người ta vẫn giữ nguyên cái tên kẹo hồ lô như cũ".

"Ồ... Thì ra là như vậy. Cũng chẳng đặc biệt lắm".

Không tán đồng với tiểu hồ yêu, Âm Tiểu Linh bảo với cô bé: "Tiểu muội muội, thật ra kẹo hồ lô này còn có những ý nghĩa rất sâu sắc đấy".

"Ý nghĩa? Ý nghĩa gì?".

"Hmm... Là như vầy...".

Âm Tiểu Linh kể ra: "Trước đây, loại kẹo này chỉ được tìm thấy vào cuối đông, khi tiết trời vẫn còn se lạnh. Người ta thường mua tặng cho những đứa trẻ với ước vọng gia đình luôn may mắn, đoàn viên, nên kẹo làm ra phải tròn, những hạt nhỏ li ti trên viên kẹo biểu tượng cho con cháu đầy đàn, quả có vị hơi chua vì họ luôn quan niệm không phải lúc nào cuộc sống cũng đủ đầy, suôn sẻ. Những viên kẹo hồ lô xinh xắn, xiên qua thanh tre cũng chính là mong muốn hạnh phúc và sum vầy luôn nối tiếp. Chính những khó khăn của cuộc sống mới tạo cho con người có ước mơ. Khi cho kẹo họ muốn khuyên người nhận hiểu hết ý nghĩa của sự khó khăn, chật vật trong đời sống hằng ngày nhưng không vì thế mà nản lòng thất vọng, phải có niềm hi vọng vào tương lai, dù ít hay nhiều. Lớp đường trong suốt bọc ở ngoài quả đỏ không quá ngọt, chỉ vừa đủ để giảm bớt độ chua của quả. Vị ngọt thao thao đầu lưỡi là ý nghĩa của niềm hi vọng sâu sắc đó...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.