Tiên Môn

Chương 172: Vén Màn



Đã thấy những điều không nên thấy, đã xem những chỗ không nên xem, Lăng Tiểu Ngư hệt như vừa bị đầu độc, tâm trí tức thì đình trệ. Hắn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa cả.

Cái này cũng khó trách. Ngẫm mà xem, từ nhỏ đến lớn Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã gặp qua tình huống tương tự bao giờ?

Loã lồ. Một thân thể loã lồ đang ở ngay trước mắt hắn!

Nếu như cái thân thể kia xấu xí, thô kệch thì chả nói làm gì. Đằng này...

Nhìn đi. Ngực căng, da trắng, eo thon, đường cong lả lướt,... Dáng người mị hoặc lại kết hợp cùng với một khuôn mặt trẻ trung xinh xắn, đây rõ ràng là một vưu vật trời sinh a.

Tận mắt chứng kiến vưu vật này, thiên hạ nam nhân thử hỏi có mấy người không động tâm? Lăng Tiểu Ngư, hắn dù ngốc hơn nữa thì cũng là nam nhân đấy.

Lại nói, Lăng Tiểu Ngư hắn bản tính vốn chân chất thiện lương, xưa giờ nào có từng nghĩ tới mấy cái chuyện phong nguyệt này. Hôm nay tự dưng lại phải xem cả một toà thiên nhiên, hắn không đờ ra mới lạ.

Mà, đình trệ cũng đâu chỉ mỗi mình hắn. Ở đây, trong căn phòng này, vẫn còn có thêm một kẻ khác cũng đang há hốc dứng nhìn: Cổ Cổ.

Lúc nãy, sau khi cùng nhị tỷ mình trò chuyện xong, cô bé vốn tính chạy qua chỗ Lăng Tiểu Ngư chơi. Nào ngờ chân còn chưa kịp bước vào phòng thì đã nghe tiếng hét thất thanh của Âm Tiểu Linh từ bên trong truyền ra. Bởi do tò mò cộng với một chút quan tâm, cô bé mau chóng xông vào. Ai mà ngờ...

Trước mắt cô bé, Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư, hai người bọn họ, một kẻ thì loã lồ trần trụi ra sức bám víu trong khi một kẻ thì cũng "cam tâm tình nguyện" đứng yên cho người bám víu...

Cái này có ý nghĩa gì? Chính là loại sự tình "thiên kinh địa nghĩa" của các cặp đôi a!

...

"Cổ Cổ, đừng nhìn".

Tuy xuất phát muộn hơn nhưng với tu vị chân nhân cảnh của mình, chỉ loáng cái thanh y thiếu nữ, cũng tức Thiên Hồ Nguyệt đã bắt kịp muội muội. Nàng dùng tay che kín hai mắt muội muội, xong rồi mới nhìn sang chỗ hai người Lăng Tiểu Ngư - Âm Tiểu Linh, hừ lạnh: "Vô sỉ!".

Đã "thanh tỉnh" được phần nào, Lăng Tiểu Ngư vội vàng đem vị mỹ nhân trần trụi vẫn còn ôm chặt lấy mình đẩy ra, khẩn trương giải thích: "Ta... Không phải như cô nghĩ đâu! Vừa rồi ta chỉ...".

"Hừ...".



Thêm một tiếng hừ lạnh được phát ra từ trong miệng Thiên Hồ Nguyệt. Nàng mắng: "Ngu ngốc. Bị trúng tà thuật còn không biết".

Tà thuật?

Lăng Tiểu Ngư nghĩ tới gì, chợt quay đầu nhìn lại chỗ Âm Tiểu Linh. Vừa lúc, ngã bên dưới sàn nhà, Âm Tiểu Linh nhếch môi một cách thâm ý.

"Tiểu Linh cô nương, cô...".

"Ha ha ha! Ha ha...!".

Từ khẽ khàng bỗng đổi sang phô trương, với khuôn mặt đầy đắc ý, Âm Tiểu Linh ôm bụng cười phá lên. Nhưng lạ là tiếng cười này, nó lại không đến từ trước mặt mà vọng lại từ đằng sau.

Theo phản xạ, Lăng Tiểu Ngư lập tức xoay đầu.

Sau lưng hắn, trừ bỏ hai tỷ muội Thiên Hồ Cổ và Thiên Hồ Nguyệt, chả biết tự bao giờ đã xuất hiện thêm một nữ nhân khác nữa. Nàng mặc không nhiều, chỉ có duy nhất một lớp vải quấn quanh phần thân thể từ ngực xuống đùi. Nhìn vào mái tóc dài còn ướt nhẹp kia, mười quá chín hẳn mới từ trong nước bước ra chưa lâu.

"Tiểu Linh cô nương?".

"Hì..." - Âm Tiểu Linh giơ lên cánh tay trái, mấy ngón tay lắc lư - "Đầu gỗ, chào a".

"Cô...".

Hết nhìn Âm Tiểu Linh đằng trước lại ngó Âm Tiểu Linh đằng sau, nhớ tới câu nói ban nãy của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng hiểu được đầu đuôi cớ sự.

Hoá ra suốt từ nãy giờ, người đã khoả thân trước mặt hắn, ôm chầm lấy hắn, nàng ta vốn chẳng phải Âm Tiểu Linh. Nàng ta chỉ là do Âm Tiểu Linh dùng đạo thuật biến hoá ra mà thôi.

...

"Trò vui hết rồi".

Kế hoạch đùa giỡn với Lăng Tiểu Ngư đã bị Thiên Hồ Nguyệt làm cho phá sản, Âm Tiểu Linh không có lý do gì để tiếp tục thêm nữa. Nàng chỉ tay về phía cô gái đang nằm loã lồ bất động trên sàn nhà, đánh ra một đạo pháp quyết.

Ngay tức thì, hàng giả Âm Tiểu Linh kia liền tiêu thất, trở về nguyên dạng là một hình nhân bằng vải.

Thu hình nhân nọ vào giới chỉ, Âm Tiểu Linh quay sang hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt, hỏi: "Nguyệt tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ lại chạy qua bên này vậy? Có phải chúng ta đã làm phiền tỷ?".

"Còn không".

Thiên Hồ Nguyệt chưa lên tiếng thì tiểu yêu hồ Cổ Cổ đã chỉ trích: "Âm Tiểu Linh, ngươi không những là một tên đại lừa gạt mà còn rất vô sỉ nữa".

"Ta vô sỉ?".

Âm Tiểu Linh chẳng cho là đúng: "Cổ Cổ, muội có phải đã nặng lời quá rồi không? Tỷ tỷ có làm gì đâu chứ...".

Cổ Cổ tròn mắt: "Âm Tiểu Linh, ngươi đúng là không biết xấu hổ".

"Gì chứ... Kẻ khoả thân cũng đâu phải bản thân ta, chỉ là một hình nhân thôi mà".

"Chỉ là hình nhân sao?".

Thiên Hồ Nguyệt bĩu môi khinh thị: "Để làm cho hình nhân trở nên sinh động như thế, chẳng phải ngươi cần phối hợp với nó ư?".

"Cái đó...".

Bị người nhìn ra, Âm Tiểu Linh có muốn chối cũng không được nữa. Mà ngẫm lại thì vừa rồi, hành động của nàng đúng hơi quá đà thật.

"Sao thế nhỉ? Nghe ả ngũ vĩ yêu hồ này nói xong, tự dưng lại thấy mình bị thiệt...".

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.