Tiên Môn

Chương 182: Bất Luân, Khinh Nhờn



...

...

Lệnh của hồ vương là không thể trái, cũng không ai dám trái. Đúng như những gì nàng trông đợi, nhi tử của nàng đã chấp hành rất tốt, nếu không muốn nói là quá tốt.

Chưa cần tới ba ngày thì ngàn dặm Thanh Khâu đã hoàn toàn vắng bóng nhân loại. Kẻ bị giết, người bị đuổi đi, con số ước tính phải lên đến hàng vạn. Tà tu cũng tốt, chính giáo cũng được, bất kể phàm nhân hay tu sĩ, hết thảy đều không còn nữa.

Chính nó - cuộc thanh trừng quá đỗi bất ngờ và quyết liệt ấy - đã khiến cho tu tiên giới phải một phen náo động. Dù là môn nhân chính giáo hay ma nhân trong giới tà đạo, ai nấy cũng đều đứng ngồi không yên.

Thanh Khâu xuất động, đây tuyệt chẳng phải chuyện đùa.

...

Thế mới thấy đại tộc Thiên Hồ có cân lượng cỡ nào trong mắt thế nhân. Và Thiên Hồ Đại Mi, nàng có ảnh hưởng ra sao với toàn bộ tu tiên giới.

Sự góp mặt của nàng, đối với tu tiên giới rốt cuộc là tốt hay xấu? Mai sau, nó sẽ trở nên phồn vinh? Hay rồi tàn lụi?

Không một ai biết. Mọi thứ đều phải đợi tương lai trả lời.

Còn bây giờ...

Lúc này sát lệnh của Thiên Hồ vẫn chưa được thi hành. Thiên Hồ Bắc Gia - người đã nhận lệnh, hắn cũng chưa ra tay với bất cứ người nào.

Sau khi rời khỏi phòng Thiên Hồ Đại Mi thì hắn đã lập tức trở về chỗ của mình. Dừng trước bức tường phía nam của tư thất, hắn di chuyển những ngón tay, tiếp đấy thì đánh ra một đạo pháp quyết.

Vài giây sau, bức tường vốn kín kẽ im lìm bỗng có động tĩnh. Một lối đi bí mật mau chóng hiện ra.



...

Phía bên đây, đằng sau bức tường là một căn mật thất khá rộng, tuy không xa hoa đủ đầy nhưng đồ vật nhìn chung cũng ổn. Ít ra, so với nơi mà Lăng Thanh Trúc đang ở, nó vẫn tiện nghi hơn vài phần. Mặc dù hơi lạ.

Tại đây, mật thất này, trừ bỏ bàn ghế, li tách các loại thì còn có một thứ rất đặc biệt nữa: những bức tượng.

Chúng rất nhiều, có ở khắp mọi nơi. Bốn phương tám hướng đâu đâu cũng thấy. Nào tượng gỗ, tượng đá, tượng đồng, tượng ngọc,..., phong phú vô cùng. Tuy nhiên, dẫu chất liệu có là gì, kích cỡ to nhỏ ra sao thì chúng vẫn có một điểm chung: khuôn mặt.

Tất cả những bức tượng ở đây, hết thảy đều điêu khắc một người. Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp với y phục sang trọng có đính sáu bộ da hồ ly còn nguyên vẹn.

Chẳng phải Thiên Hồ Đại Mi thì ai?

Đến cùng là có chuyện gì? Tại sao trong mật thất của Thiên Hồ Bắc Gia lại cất chứa hàng tá bức tượng của mẫu thân mình?

Đáng nói hơn nữa là trong số những bức tượng này, có nhiều cái còn được điêu khắc ở tư thế hở hang, khêu gợi. Hình tượng rõ ràng không phải của Thiên Hồ Đại Mi. Nó là một sự khinh nhờn.

...

Thân là nhi tử lại đi làm điều này, âm thầm cất chứa tượng của mẫu thân, lắm cái còn hở hang khêu gợi... Thật không biết trong đầu Thiên Hồ Bắc Gia đang nghĩ gì.

Luyến ái mẫu thân? Một mối tình bất luân ư?

Có vẻ... đúng là như vậy.

Hãy nhìn Thiên Hồ Bắc Gia mà xem, bộ dáng hiện giờ của hắn đã nói lên tất cả.

Đứng trước một bức tượng trong tư thế nằm nghiêng, y phục nửa che nửa hở, hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên khuôn mặt kiều diễm của mẫu thân mình, từ tốn vuốt ve.

"Mẫu thân, người lúc nào cũng xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy...".

"Dung nhan của người thực khiến cho người ta phải sợ hãi. Mỗi lần đứng trước người, hài nhi đều không dám dừng lại quá lâu. Thật sự không dám...".

Theo những câu nói, bàn tay của Thiên Hồ Bắc Gia cũng từ từ di chuyển xuống dưới. Qua cằm, tới cổ, rồi dừng ở nơi ngực. Hắn xoa đôi gò bồng đảo trần trụi căng tròn được điêu khắc rất chi sống động, tiếp tục lẩm bẩm.

"Mẫu thân, người biết tại sao không?".

"Bởi vì hài nhi sợ. Hài nhi sợ mình sẽ mất tự chủ, sẽ chẳng còn kìm nén được tình cảm trong lòng nữa".

"Mẫu thân, hài nhi yêu người biết nhường nào...".

...

Cảm xúc trào dâng, Thiên Hồ Bắc Gia không thể giữ lâu thêm được nữa. Hắn cúi xuống hôn lên đầu nhũ hoa của bức tượng, tiếp đấy thì chuyển lên môi, lên mắt...

Cứ thế, hắn hôn một cách cuồng nhiệt. Thoáng chốc, từ ngực trở lên, hầu như chỗ nào cũng đều đã bị hắn đụng chạm qua. Nhưng, bấy nhiêu nào đã đủ. Thiên Hồ Bắc Gia, hắn còn chưa thoả mãn. Sau khuôn mặt diễm kiều cùng đôi gò bồng đảo căng tròn, hắn tiếp tục hôn lên bụng, lên eo, lên rốn,... Thậm chí... là cả chốn đào nguyên tư mật.

Kinh tởm?

Hẳn rồi. Nhưng... thế thì đã sao?

Ở đây là mật thất, chỉ có mỗi một mình Thiên Hồ Bắc Gia biết được. Hành vi bất luân mà hắn đang thực hiện đây, thấu tỏ hoạ may mỗi trời đất. Mà trời đất thì bất nhân lắm. Giữa chốn thiên địa bao la này, sinh linh bất quá cũng chỉ như cát bụi mà thôi.

Quỷ thần không quản, thiên địa không can, đã thế cớ gì Thiên Hồ Bắc Gia lại phải e ngại?

Hắn cứ hôn, cứ khinh nhờn mẫu thân mình đấy. Hắn yêu nàng đến thế cơ mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.