Tiên Môn

Chương 199: Hủy Thánh Chú, Giết Đồ Tam Nương



...

"Lăng Thanh Trúc, có bao nhiêu bản lãnh cứ xuất ra hết đi! Ta tiếp!".

"Ngông cuồng!".

Tiếng chưa dứt kiếm đã vung lên, Lăng Thanh Trúc một lần nữa lao vào chém giết.

Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Bát Tự Kiếm Quyết, cả hai đều được nàng sử dụng, kết hợp một cách tài tình. Với quyết tâm thanh toán nợ nần, nàng cứ thế tấn công dồn dập, thực đã gây ra không ít khó khăn cho đối thủ.

Trước sự dồn ép quyết liệt ấy, Đồ Tam Nương đương nhiên chẳng thể lơi là. Hoàn toàn trái lại, nàng hết sức tập trung ứng phó.

Cao thủ so chiêu, một sát na sơ hở cũng đủ phải ngàn thu hôm hận, thân là kẻ từng trải, Đồ Tam Nương hiểu rất rõ ràng.

Nhưng hiểu là một chuyện, làm được hay không thì đấy lại là chuyện khác. Đồ Tam Nương quả đúng đã hết sức cẩn trọng, tuy nhiên, dưới những đường kiếm quá đỗi tinh diệu của Lăng Thanh Trúc, sơ hở cuối cùng cũng vẫn xuất hiện.

Chớp lấy thời cơ, nhân lúc Đồ Tam Nương đang bận quay lưng chống đỡ hàng tá đạo kiếm quang mình vừa đánh ra, vốn đã lặng lẽ di chuyển ra phía sau đối phương, Lăng Thanh Trúc đâm nghiêng một đường kiếm hiểm hóc.

"Nguy!".

Cảm nhận được nguy cơ đến từ phía sau, trong lòng Đồ Tam Nương thầm hô một tiếng. Vô cùng mau lẹ, nàng vội vàng ngả người về bên trái hòng tránh thoát.

Chỉ là... Đường kiếm của Lăng Thanh Trúc quá hiểm, Đồ Tam Nương nàng không thể hoàn toàn tránh đi được. Điều duy nhất nàng làm được là tận lực hạn chế thương tổn gây ra, thay vì một nhát kiếm xuyên tâm thì bây giờ chỉ phải chịu một vết cắt phạm chút thịt da.

...

"Tách tách...".

"Tách tách...".

Chủ động thoái lui, Đồ Tam Nương cúi nhìn vết thương nơi hông, nét mặt càng thêm âm trầm.

Máu của nàng, nó đã chảy...



...

"Lăng Thanh Trúc, ngươi quả nhiên cũng có chút bổn sự".

Nhận lời khen ngợi, ở đầu bên kia, Lăng Thanh Trúc cũng "ngợi khen" trở lại: "Tài tránh né của ngươi cũng không tệ đâu".

Thần sắc loáng cái đã lạnh lùng như cũ, nàng nói tiếp: "Quỷ diện nhân, ta nói rồi. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!".

Như để chứng minh lời nói của mình, Lăng Thanh Trúc vừa dứt câu thì liền xuất thủ. Tuy nhiên, thay vì vung kiếm tung chiêu, nàng lại ném ra một mớ phù lục.

Có tất thảy tám cái, mỗi cái được ném về một hướng khác nhau. Đông - tây - nam - bắc, trên - dưới - trước - sau, mọi phương vị đều bị linh phù phong toả. Còn người bị phong toả, lẽ dĩ nhiên là Đồ Tam Nương.

....

"Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú".

Dựa vào lịch duyệt của bản thân, Đồ Tam Nương không khó để nhận ra mình đang phải đối mặt với thứ gì. Chân mày nhíu lại, nàng nhìn Lăng Thanh Trúc, nói: "Lăng Thanh Trúc, thật không ngờ ngươi lại sở hữu thánh chú".

"Thế nào? Đã biết sợ?".

"Sợ? Ha ha ha... Lăng Thang Trúc, ngươi quá xem thường ta rồi".

Khí thế chợt bừng lên mạnh mẽ, Đồ Tam Nương tỏ ra kiêu ngạo: "Ngươi có thánh chú thì thế nào? Ngươi cho rằng dựa vào mấy tờ giấy mỏng đó liền đủ khuất phục được ta?!".

"Hừ, chết tới nơi vẫn còn ngoan cố!".

Sát tâm đã lộ, Lăng Thanh Trúc há lại do dự? Hai tay liên tục khua động, nàng đánh ra đúng tám đạo pháp quyết. Chừng đến đạo pháp quyết cuối cùng, nàng hô lớn: "Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú, khởi!".

Ngay tức khắc, chữ "khởi" vừa ra thì xung quanh Đồ Tam Nương, tám tấm linh phù bỗng rực sáng kim quang. Theo đó, hàng vạn ký tự tối nghĩa nối nhau hiện ra, phiêu phù giữa không trung, tất cả tạo thành một bức tường, hay đúng hơn là một chiếc hộp đem Đồ Tam Nương vây khốn.

"Quỷ diện nhân, ta xem ngươi làm sao ra khỏi lồng giam thiên địa này!".

...

Những tưởng thân bị bủa vây, Đồ Tam Nương sẽ ít nhiều khẩn trương thì không, vẻ mặt nàng, nó càng lúc càng tươi tắn. Thế rồi, nàng chợt nhếch môi mỉm cười.

"Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú, thật không ngờ ta lại có duyên với nó như vậy".

"Lăng Thanh Trúc, nếu là mười năm trước, ta có lẽ còn phần nào sợ hãi thánh chú này của ngươi, nhưng hiện tại...".

Đồ Tam Nương lắc đầu, ý khinh thị: "Đừng nói tám, dẫu có là mười sáu tấm phù, đối với ta cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi".

...

"Hừm...".

Phía bên này, Lăng Thanh Trúc tuy ngoài mặt vẫn biểu hiện không tin nhưng trong thâm tâm, thực chất nàng đã bắt đầu hoài nghi.

Thái độ của nữ nhân đeo mặt nạ kia quá mức bình tĩnh rồi, hoàn toàn chẳng giống cố tình giả trang che giấu.

"Lẽ nào ả ta thực có cách thoát khỏi Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú?".

...

Càng quan sát Đồ Tam Nương, trong dạ Lăng Thanh Trúc lại càng cảm thấy bất an. Sau cùng, nàng đưa ra quyết định mà bản thân cho là thoả đáng nhất lúc này: Hủy đi Thiên Địa Tù Lung.

Thả Đồ Tam Nương? Không. Nàng muốn đem Đồ Tam Nương chôn cùng với trận pháp. Hoặc ít ra, nếu không giết được thì cũng phải khiến đối phương gánh chịu tổn thương trầm trọng.

Chủ đích đã có, Lăng Thanh Trúc lập tức triển khai hành động. Song chỉ hợp lại, nàng tập trung thần niệm, hướng một trong tám tấm linh phù đánh ra một đạo pháp quyết, miệng hô:

"Toái!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.