Tiên Môn

Chương 239: Dù không có thì ngươi vẫn là nam nhân



Lúc ấy, Lăng Tiểu Ngư đã kháng nghị, từ chối trả lời. Thay vì Lệ Thắng Nam thì hắn bẻ sang những vấn đề khác. 

Ý tứ của hắn, phần nhiều là do e ngại. Lệ Thắng Nam không phải Dương Tiểu Ngọc, cũng không giống Mộng Kiều. Đối với hắn, nàng vẫn có khoảng cách. Hắn cảm thấy mình nên tôn trọng nàng. 

Tuy nhiên, đó là hắn thấy. Riêng Lăng Nhọc Yến, nàng lại "thấy" khác. 

Lăng Ngọc Yến cho rằng cháu trai trốn tránh, hết thảy là bởi do xấu hổ. Nàng nghĩ giữa hắn và Lệ Thắng Nam có mối quan hệ tốt hơn hai chữ "đồng môn". 

Ngẫm mà xem. Có vị sư tỷ đồng môn nào lại tự dưng chạy đến chốn cô thôn này để tìm hiểu về sư đệ mình? Rồi còn quan tâm chăm sóc cho cô cô của y?

Nếu được nhờ vả thì thôi, chả nói làm gì. Đằng này... Lệ Thắng Nam, nàng đây là tự ý hành động, hoàn toàn tự nguyện. 

Tỷ đệ bình thường ư? Đánh chết Lăng Ngọc Yến cũng không tin. 

Lòng mang ý tốt, dạ mong tác hợp, Lăng Ngọc Yến nhìn cháu trái mình, cười bảo: "Tiểu Ngư, con đi xuống bếp phụ giúp Thắng Nam đi".

"Yến cô cô, chuyện này... Con nghĩ như vậy không hay đâu".

"Cái gì mà không hay. Bộ nam nhân thì không thể vào bếp sao?".

Đứng hẳn dậy, Lăng Ngọc Yến đem kẻ nào đó kéo ra khỏi ghế.

"Đừng chần chừ nữa, mau xuống bếp phụ Thắng Nam đi".

"Yến cô cô...".

"Đi đi".

...

"Haizz...".

Kháng nghị bất thành, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư đành phải chiều theo, nhấc chân tiến vào trong bếp. 

Nhìn cô gái đứng bên bếp lửa hiện đã bắt đầu nấu nướng, hắn mở miệng, thanh âm có chút ngại ngùng:

"Hmm... Lệ sư tỷ. Cô cô bảo đệ xuống giúp tỷ".

Lệ Thắng Nam đáp trong khi tay vẫn cầm đũa xào nấu: "Ngươi biết nấu ăn sao?".

"Hmm... Biết một chút".

"Vậy... tới đây phụ ta".

Trong dạ thở phào, Lăng Tiểu Ngư theo lời bước tới...

...

...

Cùng nhau nấu rồi lại cùng nhau ăn, đấy quả là khoảng thời gian êm đềm. Chí ít thì với nó, Lệ Thắng Nam đã rất vui vẻ. Cho dù nàng đã không biểu lộ ra quá nhiều. 

Chỉ hơi đáng tiếc là... những giây phút bình yên ấy, nó trôi qua nhanh quá. 

Hiện tại, bữa cơm đã ăn xong, chuyện trò cũng đã kết thúc. Dưới mái nhà tranh, còn ở lại chỉ duy mỗi một mình Lăng Ngọc Yến...

...

Từ biệt Lệ Thắng Nam ở lối vào tông môn, Lăng Tiểu Ngư lập tức chuyển hướng, nhắm thẳng Trúc Kiếm Phong của mình bay về. 

Thời điểm hắn vừa đáp xuống đỉnh núi thì từ bên trong Tĩnh Hương Đường, một thân ảnh chạy ra. Khá là to lớn. 

Mang theo thân hình tròn trịa, Chu Đại Trù vừa chạy vừa hô lớn: "A a... Tiểu Ngư ư ư ư...!!".

...

"Đại Trù sư...".

Chữ "huynh" Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp nói ra thì cả người đã bị Chu Đại Trù ôm chặt. 

Miệng mếu máo, Chu Đại Trù nói: "Tiểu Ngư, sư huynh ta thật là nhớ ngươi a... Ngươi tại sao lại đi lâu như vậy...".

"Sư huynh, đệ...".

"Soạt".

Đột ngột tách ra, làm như chợt nhớ tới chuyện gì, Chu Đại Trù hỏi vội: "Tiểu Ngư, ngươi mau nói cho ta biết đi. Ngươi mất rồi phải không?".

"Mất?" - Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc - "Mất cái gì cơ?".

"Tiểu Ngư, cái đó đó. Lão nhân gia đã kể với chúng ta rồi".

"Sư phụ kể cái gì?".

...

"Tiểu Ngư".

"Lục sư đệ".

Nối gót Chu Đại Trù, từ bên trong Tĩnh Hương Đường, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn đi ra. 

Đợi tiểu sư đệ của mình lên tiếng chào xong, lúc này Mộng Kiều mới hỏi: "Tiểu Ngư, chuyện đó... không phải thật đâu đúng không?".

Chuyện đó?

Lăng Tiểu Ngư càng thêm mờ mịt: "Sư tỷ, chuyện đó là chuyện gì?".

"Tiểu Ngư, thì là chuyện đó đó".

Chu Đại Trù tiếp tục: "Lão nhân gia vừa mới kể cho chúng ta nghe hết rồi. Ngươi không cần che giấu nữa đâu".

Khuôn mặt mếu còn nhiều hơn lúc nãy, Chu Đại Trù vỗ vai người huynh đệ chí cốt của mình, ngậm ngùi thương cảm: "Tiểu Ngư, số ngươi sao lại khổ như vậy. Híc... híc...". 

"Tiểu Ngư ngươi năm nay chỉ mới có hai mấy tuổi, còn chưa biết nữ nhân là gì mà đã... Oa oa... Huynh đệ, ngươi thật đáng thương. Thật là quá đáng thương...".

...

"Này... Chuyện này...".

Trước sự đón tiếp kỳ quặc của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư hệt như vừa bị đẩy vào trong đám sương mù. Đầu to như cái đấu, hắn liếc qua Mộng Kiều, ý tứ mong được giải đáp ngọn ngành. 

"Sư tỷ?".

...

"Đại Trù sư huynh...".

"Mộng Kiều sư tỷ...".

"Tam sư huynh?".

...

"Mọi người... mọi người làm sao vậy?".

"Hu oa... hụ hụ...".

Sau mấy bận hỏi han, rốt cuộc lần này cũng có người chịu hồi đáp cho Lăng Tiểu Ngư. Ngay bên cạnh hắn, Chu Đại Trù vừa khóc vừa nói: "Tiểu Ngư, ngươi đừng nén chịu nữa. Ngươi cứ khóc đi. Chúng ta hiểu mà".

"Nhưng tại sao đệ phải khóc? Sư huynh, rốt cuộc huynh đang đề cập tới chuyện gì vậy?".

"Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện đó rồi".

"Chuyện đó? Mà chuyện đó là chuyện gì?".

"Thì chuyện ngươi bị yêu quái cắt mất tiểu đệ đệ đó".

...

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư há hốc đứng im, bên cạnh, Chu Đại Trù cố kiềm nước mắt, an ủi: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng quá thương tâm, đừng nghĩ ngợi nhiều... Đối với chúng ta, cho dù không có tiểu đệ đệ thì ngươi vẫn là nam nhân chân chính a".

"Ực...".

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Tiểu Ngư truy vấn: "Đại Trù sư huynh, là ai... là ai nói với huynh đệ bị... bị như thế?".

"Đương nhiên là lão nhân gia nói".

Chu Đại Trù tiếp lời: "Lão nhân gia kể Tiểu Ngư ngươi trong lúc đánh nhau với yêu quái, không may bị nó ra tay cắt mất tiểu đệ đệ...".

Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì trên trán càng hằn đậm hắc tuyến. Sau cùng, hắn hét lớn: "Sư phụ ụ ụ...!!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.