Tiên Môn

Chương 249: Giằng xé



..

"Sư phụ...".

"Sư phụ...".

...

Hệt như bên trong huyễn cảnh, ngoài thực tại, Lăng Tiểu Ngư cũng đang không ngừng kêu gọi. Hai tiếng "sư phụ" cứ mãi được hắn lặp đi lặp lại, da diết liên hồi. Chẳng những thế, thần thái hắn, nó cũng y chang như vậy, vô cùng thống khổ...

Chứng kiến bộ dạng khác thường ấy của hắn, vốn vẫn luôn ngồi canh bên cạnh, Gia Gia liền biết đã xảy ra chuyện, bèn thông qua ý niệm thao túng tử tinh cầu, bắt đầu can thiệp vào quá trình tu luyện. Ý định của nó là muốn trước cưỡng chế, đem linh lực bên trong cơ thể Lăng Tiểu Ngư bình ổn lại rồi sau đó mới tính tiếp. 

May mắn, mọi thứ đều suông sẻ, chẳng có bất trắc gì xảy ra. Dẫu vậy, Gia Gia không dám nấn ná lâu, giúp Lăng Tiểu Ngư bình ổn xong liền sử dụng đạo thuật biến lớn. Trong hình hài thiếu nữ, nó ôm lấy Lăng Tiểu Ngư rồi phóng thẳng một mạch ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động. 

...

"Phù... ù...".

Nguy cơ đã qua, Gia Gia biến về hình dáng cũ, ngồi bệt trên đất mà thở phào. Liếc sang Lăng Tiểu Ngư đang hôn mê bên cạnh, nó âm thầm nghi hoặc: "Rốt cuộc Tiểu Ngư đã trải qua chuyện gì trong huyễn cảnh nhỉ?".

"Lúc nãy hắn đã liên tục hô gọi sư phụ, như vậy khẳng định có liên quan đến nữ nhân đáng sợ kia... Hmm... Lẽ nào trong huyễn cảnh hắn thấy mình bị nữ nhân kia đánh giết...".

Tự cho là phải, Gia Gia gật gù: "Hừm hừm... Chuyện rất có khả năng chính là như vậy. Bình thường ta cũng hay nằm mơ thấy bị nữ nhân kia đuổi giết, bộ dạng cũng rất giống Tiểu Ngư lúc nãy...".

"Chậc... Xem ra Tiểu Ngư đối với nữ nhân kia cũng có ác cảm. Ở trước mặt ta nói tốt cho nàng, hết thảy đều là bởi trong lòng khiếp sợ hung uy mà thôi... Aizz... Tiểu Ngư cũng thật đáng thương a...".

Suy diễn hàm hồ. Rõ ràng là suy diễn hàm hồ. Những gì mà Gia Gia đang nghĩ, nó vốn khác xa sự thật. Chỉ có điều... Đúng sai lúc này liệu có quan trọng lắm không?

Lăng Tiểu Ngư, hắn nào còn lòng dạ đi để ý tới suy luận của Gia Gia. Sau khi hồi tỉnh, định thần xong thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã lập tức đứng dậy rời đi. Mặc cho Gia Gia ở phía sau kêu gọi, từ đầu đến cuối hắn đều chẳng đáp lại dù chỉ một lời. 

Trong im lặng, hắn đã trốn chạy. Chân càng bươc càng nhanh, tâm càng nghĩ càng loạn, hắn chạy, chạy mãi, tận tới khi không còn đường để chạy thêm được nữa...

Dừng trước mỏm đá cheo leo nơi vách núi, Lăng Tiểu Ngư khụy xuống. Nấm tay siết chặt, hắn đấm mạnh xuống lớp đá trải dài bên dưới. Vừa đấm vừa nói:

"Lăng Tiểu Ngư! Ngươi là súc sinh! Là thứ súc sinh!".

"Lăng Tiểu Ngư! Ngươi chết đi! Chết đi!".

...

"Tại sao?!".

"Tại sao ngươi lại như vậy?! Đó là sư phụ của ngươi!".

...

"Hức hức...".

Sau cùng, những giọt nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống. Nếm vị mặn, Lăng Tiểu Ngư lại tiếp tục vung tay lên đá, bất kể hiện giờ nó đã rươm rướm máu me.

"Tại sao?!".

"Tại sao?!".

"Tại sao ngươi lại yêu chính sư phụ của mình...".

Lăng Tiểu Ngư, hắn không hiểu. Hắn không muốn tin đó là sự thật, rằng hắn đã yêu Lăng Thanh Trúc - sư phụ của mình. 

Nhưng... hắn biết... Những gì trong huyễn cảnh đã nói lên tất cả. Chúng là tấm gương phản chiếu tâm tư của hắn. Từ sâu trong tâm trí, Lăng Tiểu Ngư hắn thực đã mong được cùng ân sư kết thành đạo lữ...

Bất luân... Tội nghiệt... Tình yêu của hắn chính là như thế. Nó sẽ hủy hoại hắn, sẽ tổn hại đến sư phụ hắn. Tình yêu này, nó vốn không nên nảy sinh, không nên tồn tại...

Điều giáo sư môn, đạo nghĩa luân thường, Lăng Tiểu Ngư hắn phải đâu chưa học. Vậy thì tại sao? Vì cớ gì hắn lại như thế...

Thứ tình cảm bất luân này, rốt cuộc đã phát sinh từ bao giờ?

Bờ môi run run, đôi tay rỉ máu, Lăng Tiểu Ngư nhìn xuống bên dưới. Chợt, hắn nghĩ: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi nên chết đi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.