Tiên Môn

Chương 291: Nguy Nan (1)



Trừ phi ở khoảnh khắc sinh tử tồn vong, bằng không khẳng định sẽ chả có "sự bất ngờ" nào xuất hiện. Lăng Tiểu Ngư sẽ không câu thông với lực lượng ẩn chứa trong lòng bàn tay; và Chu Đại Trù, hắn cũng sẽ không tiến vào trạng thái hoá hình nọ. 

May mắn, tình cảnh vẫn cho phép bọn họ che đậy bí mật của mình. Chí ít là ở thời điểm hiện tại...

...

"Phù... Mệt chết ta...".

Bên dưới tàn cây, những tiếng than vừa mới cất lên. Là của Chu Đại Trù. Hắn đang rất mệt. 

Cũng đúng thôi. Một mình hắn phải đương đầu với ba con quái thú, lại còn từ cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ cho đến chân nhân trung kỳ, không mệt làm sao được? Còn sống đã xem như kỳ tích rồi. 

Cố gắng bình ổn khí huyết, Chu Đại Trù ngó sang Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi vẫn ổn chứ? Có bị thương tích gì không?".

Nhận được sự quan tâm của huynh đệ, Lăng Tiểu Ngư liền đáp: "Sư huynh, đệ không sao. Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi".

"Lệ sư tỷ, sư tỷ thì sao?".

"Ta vẫn ổn. Cũng nhờ Tiểu Ngư bảo vệ cho ta." Ngồi tựa lưng bên một hòn đá, Lệ Thắng Nam trả lời. 

Nắm rõ tình hình, Chu Đại Trù lúc này mới yên tâm gật đầu: "Các ngươi không sao thì tốt rồi".

...

"Đại Trù sư huynh." Dáng vẻ có phần áy náy, Lăng Tiểu Ngư bày tỏ lòng cảm kích - "Lần này may nhờ có sư huynh, nếu không e rằng đệ và Lệ sư tỷ đã chết dưới tay đám quái thú kia rồi".

"Tiểu Ngư, ngươi nói gì vậy chứ...".

Chu Đại Trù xua tay: "Tiểu Ngư, chúng ta là hảo huynh đệ, không cần khách sáo. Huống hồ... Lúc nãy đoạn hậu cũng đâu phải ta, là kiếm linh Thiên Tà đó chứ".

"Nhưng Thiên Tà là bảo vật của sư huynh...".

"À, nói vậy cũng đúng".

Tâm ý khẽ động, Chu Đại Trù đem thanh Đại bảo kiếm của mình gọi ra. 

Giơ kiếm lên ngang tầm mắt, hắn hỏi: "Thiên Tà, mau nói ta nghe một chút về tình hình ban nãy, khi ngươi ngăn chặn quái thú kia đi".

"Vâng, chủ nhân".

Từ bên trong Thiên Tà, giọng kiếm linh cất lên: "Hồi bẩm chủ nhân, quái thú kia thực sự rất lợi hại. Theo như tiểu nhân thấy thì nó còn ghê gớm hơn một tu sĩ chân nhân trung kỳ bình thường rất nhiều. Lúc nãy tiểu nhân cùng nó giao đấu, đại khái đã nhìn ra mấy loại thần thông, cụ thể như sau...".

...

Đợi cho kiếm linh Thiên Tà liệt kê hết, Chu Đại Trù mới hỏi tiếp: "Thiên Tà, theo như ngươi nói thì chúng ta tuyệt không có khả năng thắng được quái thú kia, thậm chí kể cả khi âm thầm mai phục, bất ngờ tập kích?".

Lầm tưởng chủ nhân mình đang ẩn tàng, cố tình che giấu thân phận, kiếm linh Thiên Tà rất biết điều mà phối hợp: "Vâng, thưa chủ nhân".

"Hừm...".

Mặc dù đã sớm biết trước đáp án nhưng nghe kiếm linh Thiên Tà khẳng định như vậy, họ Chu vẫn không khỏi có chút phiền lòng. Hắn bĩu môi chê trách: "Trước đây còn tưởng Thiên Tà ngươi ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ có bấy nhiêu bản lãnh. Cái gì mà Đại bảo kiếm chứ? Ta thấy ngươi nên đổi thành Tiểu bảo kiếm luôn đi".

Nếu như đang ngồi trước mặt, kẻ vừa chê bai mình chẳng phải Chu Đại Trù thì với tính khí của kiếm linh Thiên Tà, hắn chắc chắn đã sớm bạo động rồi. 

Thiên Tà hắn có lợi hại mấy thì bất quá cũng chỉ là kiếm linh thôi a!

Thiên địa pháp tắc đã định sẵn, một kiếm linh thì không thể nào đem uy lực bảo kiếm phát huy hết được. Kiếm rèn ra vì người, chỉ có người cầm kiếm mới có thể phát huy đến tận cùng. 

Đánh không lại quái thú, đấy há đâu là lỗi của Thiên Tà hắn, đều là do chủ nhân cố tình che giấu thực lực đấy chứ. 

"Thôi, cứ làm theo ý chủ nhân vậy".

...

Xuất phát từ sự kính sợ, kiếm linh Thiên Tà đã tận lực kìm nén, để mặc cho Chu Đại Trù phê bình, chỉ trích. 

May sao, khoảnh khắc ấy đã không kéo dài quá lâu.

Đem Thiên Tà cất đi, họ Chu nhanh chóng lấy từ giới chỉ ra một viên đan dược rồi cho luôn vào miệng, đoạn quay sang Lăng Tiểu Ngư, dặn: "Tiểu Ngư, bây giờ ta phải tập trung luyện hoá dược lực để khôi phục lại chân nguyên, ngươi cảnh giới nhé".

"Vâng, sư huynh. Đệ sẽ chú ý".

...

Bởi do hoàn cảnh nên Chu Đại Trù chẳng dám ngồi điều tức quá lâu. Sau hơn một khắc, khi lực lượng đã phần nào khôi phục thì hắn liền đình chỉ ngay. 

Vừa thấy hắn mở mắt, Lăng Tiểu Ngư liền hỏi: "Sư huynh, thế nào rồi?".

"Đã khôi phục được một chút".

"Đại Trù, hay là huynh tiếp tục củng cố thêm đi".

Đối với đề nghị này của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Từ lắc đầu từ chối ngay. Hắn bảo: "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta vẫn chưa phải an toàn. Mặc dù Thiên Tà đã giúp chúng ta đánh lạc hướng quái thú kia nhưng khả năng nó lại tìm được không phải không có".

"Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, mấy người chúng ta nghỉ thêm một lúc rồi sau đó sẽ tiếp tục di chuyển. Trước mắt phải cách quái thú kia càng xa càng tốt...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.