Tiên Môn

Chương 299: Buộc tội



"Chưởng môn sư huynh." - Lần này, lên tiếng không phải Lý Ngọc Thường mà là Ngọc Vân Tử - phong chủ Tương Kiếm Phong - "Thật sự không còn cách nào nữa sao?".

Theo sau tiếng thở dài, Cơ Thành Tử lắc đầu không nói. 

Thế là một lần nữa, bầu không khí lâm vào trầm mặc.

Tận cho tới khi... một chút ba động nổi lên. 

"Mọi người mau nhìn!".

Chỉ vào bên dưới hố sâu - tàn tích của Hoá Long Trì, Lăng Thanh Trúc chợt hô lên.

Ngay lập tức, bốn vị phong chủ khác cũng bước vội tới xem. Nhưng rồi rất nhanh, tất cả đều phải lùi lại. 

Bên dưới hố sâu, ba động đã tăng lên rất nhiều. Uy áp mạnh tới nỗi khiến cho dù là Cơ Thành Tử - một vị chân nhân hậu kỳ - cũng phải biến sắc. 

Trong sự ngờ vực, một chút hoang mang, tất cả cùng nín thở chờ đợi.

May mắn, bọn họ đã chẳng phải đợi chờ quá lâu. Đáp án rất nhanh liền có. 

Sau một thoáng ba động, giữa lòng hố sâu, một thông đạo không gian đã vừa mới khai mở. Kế đấy, điều mà bọn họ hằng mong mỏi cuối cùng cũng xảy ra: Những đệ tử mất tích, rốt cuộc trở về. 

Tô Đông Vũ, Đồ Tự, Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù, Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư, tất cả dần lộ diện.

Đối với hai người đầu tiên còn tốt, nhưng kể từ thời điểm Lệ Thắng Nam xuất hiện, tình cảnh đã khác. Cảm xúc của năm vị phong chủ, từ vui mừng đã chuyển thành hụt hẫng, lo âu...

Sớm hơn tất thảy, trong năm người, Lăng Thanh Trúc là người đầu tiên xuất động. Nàng gọi ra một tấm lụa, dùng nó cuốn lấy Chu Đại Trù. 

Không chậm hơn bao nhiêu, bên cạnh, Lý Ngọc Thường cũng nhanh chóng tiếp lấy Lệ Thắng Nam.

Phần Tô Đông Vũ và Đồ Tự, bọn họ vốn chẳng cần ai dang tay đón tiếp, có thể tự mình đáp xuống. 

Cứ thế, sau vài giây ngắn ngủi, mọi thứ đâu đã vào đấy. Thông đạo biến mất, các đệ tử thì ai về nhà nấy. Duy nhất tách biệt cũng chỉ có mỗi mình Âm Tiểu Linh cùng với Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn hôn mê.

...

"Sư phụ...".

"Đồ Tự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quan sát thấy thông đạo đã đóng mà đệ tử mất tích thiếu hẳn năm người, sáu người xuất hiện thì ba người lại đang trong tình trạng máu me bê bết, Cơ Thành Tử vội hỏi.

Đáp lại hắn, Đồ Tự nói: "Sư phụ, chuyện này... Những người khác thì đệ tử không rõ, nhưng riêng Lưu sư đệ...".

Chỉ thẳng Lăng Tiểu Ngư, Đồ Tự buộc tội: "Sư phụ, Lưu sư đệ chính là bị Lăng Tiểu Ngư sát hại!".

...

Một câu nói khiến cho tất cả đều sững sờ kinh ngạc. 

Lăng Tiểu Ngư đã giết chết Lưu Cảnh Thiên? 

Sát hại đồng môn đấy là đại tội!

"Không thể nào!".

Thân là sư phụ, Lăng Thanh Trúc há có thể đứng nhìn đồ nhi bị người buộc tội mà vẫn câm nín. Nàng phản bác ngay: "Đồ Tự, ngươi đừng có ăn nói hàm hồ! Tiểu Ngư Nhi sao có thể sát hại Lưu Cảnh Thiên được!".

"Lăng sư thúc, đệ tử không dám nói dối. Lưu sư đệ đúng là bị Lăng Tiểu Ngư giết chết, chính mắt đệ tử đã nhìn thấy".

Trước thái độ quả quyết của Đồ Tự, Cơ Thành Tử truy hỏi: "Đồ Tự, chuyện là thế nào?". 

"Sư phụ..." - Đồ Tự bắt đầu kể - "Lúc nãy bên trong mật cảnh, khi đệ tử và Tô sư đệ đang dò la tin tức thì chợt nghe những tiếng kêu gào đinh tai của quái thú, lo có đồng môn gặp nạn nên bọn đệ tử mới tìm đến. Không ngờ vừa tới nơi...".

"... Đệ tử nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư dùng kiếm đâm xuyên qua ngực Lưu sư đệ thì lập tức kinh hô, bảo hắn dừng tay, nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn không chịu dừng. Hắn rút thanh kiếm đang cắm ngập trong người Lưu sư đệ ra, tiếp đấy thì... Hắn... hắn đem Lưu sư đệ chẻ làm hai nửa".

...

"Không thể nào... Tiểu Ngư Nhi không thể nào lại làm như vậy được...".

Tạm bỏ qua Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử chuyển mắt lên người Tô Đông Vũ: "Đông Vũ, những gì Đồ Tự vừa nói có phải là thật không?".

Bước ra một bước, Tô Đông Vũ cung kính hồi âm: "Bẩm sư phụ, những gì Đồ Tự sư huynh nói đều là sự thật".

Hắn nói thêm: "Thời điểm đệ tử và Đồ Tự sư huynh chạy tới thì Chu sư đệ và Lệ sư muội cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nói không chừng... Nói không chừng đều là do Lăng Tiểu Ngư gây ra".

"Hàm hồ!".

Tô Đông Vũ vừa dứt câu thì Lăng Thanh Trúc đã liền phủ nhận. Nàng tạm đặt Chu Đại Trù xuống, đứng dậy nói: "Tiểu Ngư Nhi và Chu Đại Trù, hai đứa chúng nó trước giờ thân còn hơn huynh đệ ruột thịt, há lại có chuyện tương tàn?!".

"Còn nữa, Lệ Thắng Nam với Tiểu Ngư Nhi vốn chẳng có xích mích gì, nó tại sao phải ra tay làm hại?!".

Mặt kính, tâm không kính, Tô Đông Vũ phơi bày "sự thật": 

"Lăng sư thúc, tri nhân tri diện bất tri tâm. Lăng Tiểu Ngư, hắn không tốt như sư thúc nghĩ đâu".

"Ngươi nói vậy là ý gì?".

Dưới ánh mắt chăm chú của Lăng Thanh Trúc, cũng là của Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, Tô Đông Vũ chính thức nói ra: "Lăng sư thúc, có một việc mà đệ tử e là sư thúc còn chưa biết. Lăng Tiểu Ngư - đồ nhi của sư thúc, hắn sớm đã kết giao ma nữ, phản bội chính giáo ta rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.