Tiên Môn

Chương 316: Lăng Tiểu Ngư phát điên?



"Chẹp...".

Gia Gia lau miệng, thoáng cân nhắc rồi mới bảo: "Tiểu Ngư à, ngươi đừng có gấp. Đợi khi nào ngươi hoàn toàn ổn định dã rồi ta sẽ kể hết cho ngươi nghe".

"Ngươi không kể luôn bây giờ được sao?". 

Gia Gia lắc đầu: "Không được... Cũng không phải ta không muốn kể, nhưng mà...".

"Tiểu Ngư, ta cảm thấy vẫn nên đợi thêm vài hôm nữa đi. Mà ngươi cũng đừng có ép ta, ngươi cố ép là ta bịa chuyện nói dối đấy".

"Được rồi, Tiểu Ngư ngươi cũng đừng có thừ người ra nữa, mau ăn đi. Thịt ngon lắm...".

...

Bởi sợ kể ra một lượt sẽ khiến cho Lăng Tiểu Ngư kích động, phât sinh tâm lý tiêu cực nên Gia Gia mới lựa chọn kéo dài thời gian, đợi cho tình hình ổn định rồi mới thuật lại hết những chuyện trọng yếu trong quá khứ. 

Nhưng, ý định là ý định, thực tế thì đôi khi vẫn thường vùi chôn những ý định. Ngày thứ ba tính từ sau đêm hôm ấy, một biến cố nho nhỏ đã bất ngờ phát sinh...

Trong lúc Gia Gia đang say ngủ thì ở nơi gần đó, sát vách đá của hang động, Lăng Tiểu Ngư chợt giật mình tỉnh giấc. Trán đẫm mồ hôi, tiếng thở nặng nề, hắn quay nhìn Gia Gia.

"Quảng Hàn...".

Từ trong miệng hắn, thanh âm trầm thấp cất lên. Giọng điệu, nó rành rành là oán hận. 

Thế rồi, với thần tình hung dữ, ánh mắt ngập tràn sát ý, hắn nhấc chân hướng chỗ Gia Gia tiến lại.

Nơi lòng bàn tay phải hắn, dấu ấn hắc ngư vốn im lìm suốt cả tháng trời qua nay bỗng vụt sáng. Từ bên trong, những quang điểm li ti màu đen tuôn ra, nhanh chóng tụ lại thành một thanh trủy thủ. 

"Ưm...".

Chừng như cảm nhận được có điều bất thường, đang nằm ngủ bên dưới, Gia Gia lập tức mở mắt ra. 

Chưa xem chưa biết, vừa xem xong, Gia Gia liền kinh hoảng.

Thiên địa quỷ thần ơi! Lăng Tiểu Ngư đang muốn giết nó a!

"Soạt!".

Đứng trước mũi dao đang nhắm vào đầu mình mà đâm thẳng xuống, Gia Gia nào dám nghĩ nhiều, vội vàng dùng thần thông dịch chuyển. 

Thoát qua một kiếp, lúc này, với viên tử tinh cầu đã được gọi ra, Gia Gia hướng Lăng Tiểu Ngư chất vấn ngay: "Tiểu Ngư, ngươi làm cái quỷ gì vậy?!".

"Quảng Hàn...".

Câu hỏi của Gia Gia, cũng chả rõ Lăng Tiểu Ngư có nghe được hay không, chỉ thấy hắn vẫn giống y như cũ, oán hận nhìn nó. 

Thanh âm khàn khàn, hắn nói tiếp: 

"Tại sao?".

"Quảng Hàn, tại sao?".

Tại sao?

Ở phía bên này, Gia Gia càng nhìn, càng nghe thì trong lòng càng nghi hoặc. 

"Tiểu Ngư, ngươi... ngươi lại làm sao nữa rồi?".

"Cái gì mà Quảng Hàn? Ta là Gia Gia mà".

Chẳng chút để tâm đến lời đính chính của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục chìm trong những ký ức hỗn loạn của mình. 

Hắn nghiến răng căm hận: "Quảng Hàn... Rốt cuộc là tại sao?".

"Ngươi là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất. Sinh mệnh của ngươi là do ta ban cho... Ngươi muốn có thế giới riêng của mình, ta đã cho ngươi một đại thế giới. Ngươi muốn chưởng khống luân hồi Bắc Uyển, kiểm soát Thái Huyền Âm, ta đã cho ngươi chưởng khống luân hồi Bắc Uyển, cũng cho ngươi kiểm soát Thái Huyền Âm... Nhưng tại sao? Tại sao ngươi lại muốn giết ta?".

"Quảng Hàn... Tại sao ngươi lại cùng với bọn họ... Tại sao các ngươi đều phản bội ta? Tại sao các ngươi đều muốn giết ta?".

"Quảng Hàn...".

"Quảng Hàn! Tại sao?!!".

Cùng với tiếng hét đinh tai, thân ảnh của Lăng Tiểu Ngư cũng liền biến mất. Đến khi lần nữa hiện ra thì hắn đã đứng ngay trước mặt Gia Gia. Trủy thủ vung lên, hắn hướng Gia Gia đâm mạnh!

"A...!!".

Xém tí thì bị đâm trúng, Gia Gia nào còn dám hỏi han gì nữa, tức khắc quay đầu bỏ chạy. 

Nó vẫn chưa muốn chết a! 

Lại nói, đây cũng đâu phải chết bình thường. Đó là chết oan!

Quảng Hàn? Quảng Hàn cái khỉ gì? Nó là Gia Gia!

"Tiểu Ngư hắn phát điên rồi... Ta phải chạy nhanh lên, không thể để cho hắn bắt...".

...

"Quảng Hàn! Ngươi chạy đi đâu!".

Gia Gia một lòng trốn chạy hòng bảo toàn tánh mạng, trong khi đó, ở phía sau, Lăng Tiểu Ngư lại quyết tâm truy đuổi để giết cho bằng được. 

Cứ thế, cảnh tượng kẻ truy người trốn đã diễn ra suốt từ đêm khuya cho tới tận hừng đông mới dừng lại. 

Giữa một cánh rừng vô danh, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ nắm chặt trủy thủ màu đen, dùng đôi mắt hung ác tìm kiếm chung quanh. 

"Quảng Hàn... Ngươi ra đây cho ta...".

"Mau ra đây cho ta!".

"Xẹt!".

"Xẹt!".

...

"Ầm!".

"Ầm!".

...

Trong cơn phẫn nộ, Lăng Tiểu Ngư vung trủy thủ hướng bốn phương chém loạn. Và, cứ sau mỗi nhát chém của hắn, đất đá, cây cối xung quanh liền thi nhau đổ ngã. Chỉ trong thoáng chốc, một góc trời um tùm rậm rạp đã bị san thành bình địa. Kinh khủng vô cùng. 

Lực lượng kia, nó rõ ràng lớn hơn vấn đỉnh trung kỳ - mức tu vi trước kia của Lăng Tiểu Ngư rất nhiều. Thậm chí, so với thứ sức mạnh dùng để hạ sát Lưu Cảnh Thiên, nó còn ghê gớm hơn. Dường như từ sau khi đan điền bị phế, trải qua quãng thời gian hôn mê, cơ thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã lại có gì đó thay đổi. 

Thần trí, linh hồn, đoán chừng cũng là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.