Tiên Môn

Chương 319: Nụ cười ấy...



"Tiểu Ngư, có thể... có thể những đoạn ký ức đó cũng không phải thật đâu".

"Không." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, ý tứ khẳng định - "Gia Gia, ta cảm nhận được. Ta biết những ký ức đó đều là thật, đều là chuyện đã từng xảy ra với mình. Ta biết, đó là tiền kiếp của ta".

Gia Gia chẳng cho là đúng: "Tiểu Ngư, đó cũng chỉ là ngươi nằm mơ thấy thôi, sao mà ngươi dám chắc là thật được chứ".

Lần này Lăng Tiểu Ngư chưa vội trả lời. Hắn xoè rộng cả hai bàn tay, đưa về phía trước rồi mới nói: "Gia Gia, ngươi thấy hai dấu ấn hắc - bạch song ngư này chứ? Người mà ta nhìn thấy trong đoạn ký ức kia, lòng bàn tay hắn cũng giống y như vầy".

"Thì... chắc đấy chỉ là trùng hợp thôi".

Gia Gia vẫn như cũ, chưa muốn tin: "Tiểu Ngư, ngươi cũng biết đấy, chuyện người giống người đâu phải không có".

Lăng Tiểu Ngư không cho ý kiến. Thay vì nói thì hắn đã triển khai hành động. Đầu tiên, hắn nâng tay phải lên, chỉ đơn giản nhìn chằm một lúc thì bất ngờ, dị biến liền phát sinh. Từ bên trong lòng bàn tay hắn, dấu ấn hắc ngư rực sáng, rồi từ từ chuyển động, cuối cùng bơi hẳn ra bên ngoài.

Trong lúc Gia Gia còn đang há mồm kinh ngạc thì từ lòng bàn tay bên trái của Lăng Tiểu Ngư, một con cá màu trắng cũng nhanh chóng bơi ra. 

Hắc ngư, bạch ngư, một con bơi lên, một con bơi xuống, chúng cùng nhau nối thành một vòng tròn. Khá là đẹp mắt. 

"Gia Gia, ngươi thấy không?".

"Nếu là trước đây, ta thật không biết phải làm sao để điều khiển chúng. Nhưng kể từ khi xuất hiện những ký ức hỗn loạn kia, chỉ cần chiếu theo cách thức mà người kia đã làm, ta liền có thể tùy nghi thao túng chúng... Điều này phải làm sao để giải thích?".

"Gia Gia, đáp án chỉ có một: Ta chính là kẻ kia. Hắn chính là kiếp trước của ta".

...

"Tiểu Ngư, nhưng mà...".

Gia Gia thốt được bấy nhiêu thì ngưng, không nói được nữa. Nó muốn phủ nhận lắm, nhưng... có thể phủ nhận được sao?

Nếu những đoạn ký ức kia không phải tiền kiếp của Lăng Tiểu Ngư thì hai dấu ấn hắc - bạch song ngư, phương thức thi triển chúng, nó giải thích thế nào đây? 

...

Thấy Gia Gia trầm mặc, Lăng Tiểu Ngư mới nói tiếp: "Gia Gia, ta cũng không muốn tin, nhưng đó là sự thật. Ta đã từng ở chốn không gian xa lạ kia, đã từng cùng ngươi giao chiến, đã từng chết dưới tay ngươi...".

"Tiểu Ngư...".

Chẳng rõ từ bao giờ Gia Gia đã tiến lại gần. Dáng vẻ ngập ngừng, nó bảo: "Tiểu Ngư à, chuyện kiếp trước ta không nhớ được. Nếu thực sự ta đã từng làm chuyện có lỗi với ngươi thì... ta xin lỗi".

"Tiểu Ngư, ta thật sự quý ngươi lắm. Ngươi cũng từng nói chúng ta là bằng hữu tốt mà".

Bàn tay bé xíu đưa qua, Gia Gia nắm lấy ngón tay của nam nhân bên cạnh, chân tâm tỏ bày: "Hmmm... Chuyện của kiếp trước bỏ qua đi được không? Ta không muốn bị ngươi ghét bỏ. Ta vẫn muốn chúng ta là bằng hữu tốt, giống như trước kia vậy".

"Gia Gia...".

Cử chỉ dịu dàng, Lăng Tiểu Ngư đặt tay lên đầu "cô bé" trước mặt, nhè nhẹ xoa: "Hãy tin ta. Ta cũng muốn chúng ta mãi là bằng hữu tốt. Nhưng... Gia Gia, ta không thể đảm bảo bất cứ điều gì. Ta không chắc rồi mình sẽ trở thành thứ gì".

"Tiểu Ngư, người nói làm ta không hiểu gì hết".

Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, thanh âm có chút buồn bã: "Gia Gia, ta... đã bắt đầu thay đổi rồi".

... 

"Thay đổi? Tiểu Ngư, ngươi nói vậy là sao?".

Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi đứng dậy. Hắn đi ra một đoạn, trong cái nhìn xa xăm, hé môi cất lời: "Gia Gia, trước đây có lần ta đã từng kể cho ngươi nghe về tai kiếp hung linh rồi phải không?".

"Hmm... Đúng là ngươi có từng kể. Hình như là dự ngôn của thái sư bá ngươi".

"Phải." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Là dự ngôn của thái sư bá Thanh Hà Tử của ta".

"Ông nói, chính giáo thiên hạ sẽ phải đương đầu với một đại tai kiếp vô cùng đáng sợ. Tai kiếp này bắt nguồn từ một đứa trẻ, đặc điểm nhận dạng là lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân...".

"Gia Gia, kẻ mà ta nhìn thấy trong ký ức, cũng chính là ta của kiếp trước, trên lưng hắn có một đồ hình thái cực, trong mắt hắn có một cặp hoàng lân".

...

Gia Gia kinh ngạc: "Tiểu Ngư, nói vậy ngươi chính là...?".

"Phải. Rất có thể ta chính là kẻ sẽ đem đến tai kiếp cho chính giáo thiên hạ mà thái sư bá Thanh Hà Tử đã nói. Rất có thể ta chính là mối hoạ Song Ngư mà tổ sư gia Lý Bất Tri đã tiên liệu".

...

"Đại hoạ Song Ngư, tai kiếp hung linh, khi nhận thức được điều đó, nếu là ta của trước kia thì khẳng định đã vô cùng hoang mang, lo sợ. Nhưng... Gia Gia, ngươi nhìn xem. Kể từ lúc thanh tỉnh đến giờ, ta vẫn rất bình tĩnh. Đây vốn đâu phải tâm cảnh mà ta có thể có".

"Ta đã thay đổi rồi. Kể từ khi ký ức tiền kiếp bắt đầu thức tỉnh, tâm trí ta cũng lặng lẽ chuyển biến theo. Nói không chừng một ngày nào đó, ta sẽ chẳng còn là Lăng Tiểu Ngư mà ngươi biết nữa".

Quay đầu nhìn lại, Lăng Tiểu Ngư khẽ cười. Một nụ cười buồn bã, đẫm vị tang thương: "Gia Gia, ta cảm nhận được. Sự thay đổi này sẽ không dừng lại. Từng tháng, từng năm, những ký ức của kiếp trước sẽ dần dần dung hợp với ký ức của kiếp này. Tâm tính ta, nó rồi sẽ khác đi. Tới chừng đó, biết đâu chừng ta sẽ làm hại ngươi, làm hại thương sinh thiên hạ giống như dự ngôn kia nói".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.