Tiên Môn

Chương 342: Một cuộc trò chuyện



"Nguyệt cô nương, hơn mười năm rồi không gặp".

"Xem ra ngươi đúng thực là Lăng Tiểu Ngư".

"Nhị tỷ, thì hắn vốn là Lăng Tiểu Ngư mà".

Tiếp sau câu nói, Cổ Cổ nhấc chân, đang toan tiến lại chỗ Lăng Tiểu Ngư thì từ đằng sau, một bàn tay đưa ra níu giữ.

"Nhị tỷ?".

...

Thiên Hồ Nguyệt thận trọng, điều đó cũng không có gì khó hiểu. Nhân - yêu vốn dĩ là khác biệt. Huống chi năm xưa, Thiên Hồ Nguyệt nàng lại còn từng khống chế Lăng Tiểu Ngư. 

Sợ thì còn lâu Thiên Hồ Nguyệt nàng mới sợ, nhưng tâm khinh thị, nàng cũng sớm dẹp bỏ rồi. Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã chẳng phải Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa. Thực lực hắn đã tăng tiến một cách thần kỳ, như vậy, không có gì đảm bảo rằng tâm tính hắn vẫn nguyên vẹn, thuần lương như thuở nào.

Hiện tại, khi mà Thiên Hồ Nguyệt nàng còn chưa nắm rõ, nàng tuyệt không thể để muội muội cách xa mình. Điều đó khá là nguy hiểm. 

Dường như cũng hiểu được sự cảnh giác của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng triệt hồi linh lực. Hắn đặt một tay lên đầu Gia Gia, mỉm cười, nói: "Nguyệt cô nương, cô bé này là bạn đồng hành của ta. Vừa rồi nếu có đắc tội thì mong hãy rộng lòng bỏ qua".

"Không sao không sao".

Thiên Hồ Nguyệt còn chưa lên tiếng thì kế bên, Thiên Hồ Cổ đã xua tay đáp lại: "Lúc nãy ta cũng có lỗi. Ta cũng không có bị thương...".

Nắm tay Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ nài: "Nhị tỷ, là bạn của Tiểu Ngư. Chúng ta bỏ qua đi".

Thiên Hồ Nguyệt hết nhìn muội muội lại nhìn hai người Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, cuối cùng cũng gật đầu.

Trông thấy nhị tỷ đã triệt hồi linh lực, Thiên Hồ Cổ cười vui vẻ. Nàng nắm tay Thiên Hồ Nguyệt kéo đi.

Tới trước mặt Lăng Tiểu Ngư, vẫn nụ cười khả ái, nàng hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi còn nhớ ta chứ?".

Đáp lại nàng là một cái gật nhẹ: "Muội chẳng phải là cô bé không có tiền mua kẹo nên bị người ta xua đuổi, suýt khóc năm đó sao".

Giây phút mất mặt năm xưa bị người gợi lại, Thiên Hồ Cổ khó tránh có chút xấu hổ. Nàng lườm Lăng Tiểu Ngư một cái, phản pháo: "Ai khóc chứ... Chẳng phải năm đó Lăng Tiểu Ngư ngươi cũng không có tiền, suýt bị người ta hành hung ư?".

Lăng Tiểu Ngư bật cười. Gần như lập tức, Thiên Hồ Cổ cũng cười theo. 

...

"Cổ Cổ, muội bây giờ đã là một thiếu nữ rồi. Còn là một thiếu nữ vô cùng khả ái nữa." Qua vài giây im lặng, Lăng Tiểu Ngư chợt nói.

Đột nhiên được người khen ngợi, Thiên Hồ Cổ khó tránh đỏ mặt. Nàng cúi đầu e thẹn, không nói gì. 

Chân mày khẽ nhíu, Thiên Hồ Nguyệt đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Lăng Tiểu Ngư, so với mười mấy năm trước thì bây giờ miệng lưỡi của ngươi cũng trơn tru hơn rồi nhỉ?".

Sự khó chịu của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên nhìn ra được. Dù vậy, hắn không để bụng. Thái độ hoà nhã, hắn hồi đáp: "Người, ai cũng sẽ thay đổi".

"Nhưng so với người khác thì Lăng Tiểu Ngư ngươi đã thay đổi hơi nhiều, không phải sao?".

Lăng Tiểu Ngư không phủ nhận: "Có thể bởi vì ta thấy được nhiều hơn người khác, nghe được nhiều hơn người khác".

"Vậy sao..." - Thiên Hồ Nguyệt dò xét - "Vậy nói ta nghe thử. Hơn mười năm qua Lăng Tiểu Ngư ngươi đã thấy và nghe những gì? Rốt cuộc thì điều thần kỳ nào lại có thể giúp ngươi chữa trị đan điền, biến ngươi từ một kẻ bị mất hết tu vi thành một cường giả cấp chân nhân như hiện tại?".

Lần này, Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Chuyện của ta, coi bộ giới tu tiên ai nấy đều biết?".

"Đúng vậy. Tất cả đều biết hết".

Thiên Hồ Cổ chen ra đằng trước, tiếp lời: "Tiểu Ngư, chuyện ngươi bị đưa lên Hình Đài, rồi cả việc sư phụ ngươi đứng ra gánh chịu Xá Hình, thiên hạ ai nấy đều biết. Nhưng mà...".

"Tiểu Ngư, ta không tin ngươi sát hại đồng môn, phản bội chính giáo như lời bọn họ nói đâu. Nhất định là có uẩn khúc gì đó đúng không?".

"Uẩn khúc sao...".

Lăng Tiểu Ngư cười nhạt, rồi đề nghị: "Cổ Cổ, Nguyệt cô nương, chúng ta tìm một chỗ tử tế nói chuyện được chứ?".

...

Một lúc sau.

Với sự đồng thuận của tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, đội ngũ bốn người rất nhanh đã tìm đến một khách điếm. 

Lại nói, khách điếm này cũng chẳng lạ lẫm gì cho cam, rành rành là chỗ mà Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đang tạm trú: Khách điếm Nhược Lai.

Vẫn đảm nhiệm vai trò tiên phong trên cả quãng đường, Gia Gia là người đầu tiên trong đội ngũ nhân - yêu bốn người đặt chân vào bên trong khách điếm. 

Những tưởng ngay lập tức sẽ có tiểu nhị chạy ra đón tiếp, hoặc không thì cũng được chưởng quầy tươi cười chào hỏi, nhưng thật bất ngờ, chẳng có thứ gì như vậy cả. Thay vì sự nhiệt tình niềm nở thì một loại thái độ khác đã được dành tặng cho Gia Gia. Và cho cả những người mới tiến vào sau nó.

Ngó xem những khuôn mặt hốt hoảng đang tránh lui, Gia Gia không khỏi nghi hoặc. Nó quay lại nhìn Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, bọn họ làm sao vậy? Trông cứ như vừa gặp ma ấy".

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, bảo: "Bọn họ không sợ ma. Cái bọn họ sợ là ngươi và Cổ Cổ".

"Sợ ta?".

"Sợ ta?".

Lăng Tiểu Ngư vừa nói xong thì ngay lập tức, hai thanh âm đồng loạt cất lên. Một của Gia Gia, còn một là của Thiên Hồ Cổ. 

Dưới ánh mắt ngờ vực của hai người, Lăng Tiểu Ngư giải thích: "Lúc nãy khi hai người các ngươi tranh đấu đã doạ sợ rất nhiều người. Khá trùng hợp, ba trong số đó lại đang có mặt bên trong khách điếm này. Theo ta đoán thì bọn họ đã đem những gì đã chứng kiến thuật lại cho những người khác". 

"Ồ, thì ra là vậy".

Đã thông suốt, Gia Gia thôi không bận tâm nữa. Mặc kệ đám thế tục phàm nhân, nó tiến đến một chiếc bàn còn trống, rồi vẫy tay gọi: "Ông chủ! Cho chúng ta một bình trà nóng!".

...

Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt an vị chưa lâu thì từ dưới bếp, tiểu nhị Canh Tân đã bưng khay trà nóng lên. 

Dáng vẻ e dè, hắn từ từ hướng chiếc bàn tiến lại. 

Thấy hắn chậm chạp, Gia Gia mới bất mãn: "Ngươi không thể đi nhanh hơn một chút được sao? Có ai làm gì ngươi đâu".

"D-Dạ dạ...".

Nín thở, tiểu nhị Canh Tân lấy hết can đảm bước tiếp. 

"Coi ngươi kìa... Được rồi, đưa đây cho ta".

Tiếp lấy chiếc khay, Gia Gia cầm bình trà nóng lên, nhanh chóng rót ra hai ly. Một cho Lăng Tiểu Ngư, một cho chính mình. Riêng hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ thì nó chả thèm ngó tới. Xem ra đối với hai người bạn vừa mới quen biết đây, Gia Gia nó cũng không mặn mà gì mấy.

Người lớn không chấp trẻ nhỏ, đại nhân không chấp tiểu nhân, Thiên Hồ Cổ thầm tự nhủ mình như vậy. Vẫn giữ thái độ hoà nhã, nàng cầm lấy bình trà, rót cho mình và tỷ tỷ mỗi người một ly, tiếp đấy thì đưa lên miệng, vừa thổi vừa nhìn Lăng Tiểu Ngư. 

Được một lúc thì nói: "Hmm... Tiểu Ngư, ngươi có tóc bạc này. Thật là lạ".

Nghe vậy, phía bên kia, Gia Gia mới ngẩng đầu lên: "Tóc bạc thôi, có cái gì mà lạ".

Thiên Hồ Cổ đáp lại: "Tiểu Ngư hắn đâu phải người thường, tỷ tỷ ta cũng nói hắn đã là chân nhân... Khuôn mặt hắn còn chưa có nếp nhăn a".

"Ngươi đúng là nông cạn." - Gia Gia lắc đầu, ra vẻ ta đây giảng giải - "Tóc Tiểu Ngư hắn bạc là bởi do kinh lịch hồng trần có biết không".

"Kinh lịch hồng trần?".

Thiên Hồ Cổ thoáng ngẫm, cũng chả biết nghĩ gì lại sinh ra bực dọc. Nàng lườm Gia Gia: "Tiểu nha đầu, ngươi kênh mặt gì chứ? Kiến thức của ta khẳng định vẫn nhiều hơn ngươi".

Gia Gia mím môi, buông luôn ly trà. 

"Cổ Cổ ngươi mới gọi ai là tiểu nha đầu? Ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé. Ta nhỏ như vậy chứ tuổi cũng lớn rồi nha".

"Lớn?" - Thiên Hồ Cổ xem thường - "Thế thử nói ta nghe xem. Năm nay ngươi được bao tuổi?".

"Sắp hai mươi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.