Tiên Môn

Chương 360: Cuối cùng cũng đành thoả hiệp



"Soạt!".

Theo phản xạ, Thiên Hồ Nguyệt đưa tay kéo muội muội ra phía sau, khẩn trương nhìn chằm tên nam nhân ngồi nơi đối diện. Đồng thời, bên trong thể nội, nàng cấp tốc điều động linh lực.

Nhưng...

"Lực lượng của ta...".

"Bị ta phong bế rồi".

Trái với sự khẩn trương của nhị công chúa Thanh Khâu, gương mặt Lăng Tiểu Ngư vẫn hết sức bình tĩnh. Hắn uy hiếp: "Nguyệt cô nương, ngươi tốt nhất đừng nên loạn động. Ta không muốn lại phải dùng biện pháp mạnh với ngươi đâu".

Như chợt nghĩ đến chuyện gì, Thiên Hồ Nguyệt ngó sang muội muội: "Cổ Cổ, hắn đã làm gì muội?".

Thiên Hồ Cổ có chút phân vân, nhưng rồi cũng quyết định giấu đi chuyện mới xảy ra ban nãy: "Muội... muội không sao, chỉ bị phong bế lực lượng thôi".

"Cổ Cổ, hắn có đụng chạm muội không?" Chưa mấy an tâm, Thiên Hồ Nguyệt lại truy.

Và một lần nữa, Thiên Hồ Cổ cố che giấu: "Không... Không có".

Cái chuyện đáng xấu hổ kia, trong hoàn cảnh này, Thiên Hồ Cổ nàng làm sao có thể nói ra cho tỷ tỷ mình biết được. Đó là một sự ô nhục. Thiên Hồ Cổ nàng đã bị người khinh nhờn. Nếu thực nói ra, nhị tỷ nàng khẳng định sẽ nổi điên mà bất chấp tất cả, lao đến đánh Lăng Tiểu Ngư mất. 

Đương nhiên là nàng không lo Lăng Tiểu Ngư bị đánh; khiến nàng dè dặt, cố tâm che giấu, căn nguyên hết thảy đều bởi vì Thiên Hồ Nguyệt. 

Ở trạng thái toàn thịnh, nhị tỷ nàng còn chẳng phải đối thủ của Lăng Tiểu Ngư thì huống chi bây giờ, khi lực lượng đã bị phong bế. Nếu ra tay, khẳng định nhị tỷ nàng sẽ là người chịu thiệt. Mà, với bản tính xấu xa, vô sỉ của Lăng Tiểu Ngư hiện tại, ai biết được hắn sẽ làm gì nhị tỷ nàng. Nói không chừng so với bản thân nàng ban nãy, nhị tỷ còn bị đùa bỡn, khinh nhờn nhiều hơn...

Thiên Hồ Cổ là vậy, có lý do để che giấu. Vì bản thân thì ít, lo cho Thiên Hồ Nguyệt mới nhiều.

Tiếc thay, diễn xuất của nàng vẫn còn quá kém, chưa đủ để qua mặt được Thiên Hồ Nguyệt. 

Là người từng trải, lại cộng thêm mối quan hệ thân thiết giữa đôi bên, Thiên Hồ Nguyệt há đâu chẳng nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt, trong thanh âm của muội muội mình. Nàng biết, có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. 

"Cổ Cổ." - Nắm lấy tay muội muội, Thiên Hồ Nguyệt tiếp tục truy hỏi, giọng điệu càng quan thiết hơn bội phần - "Lăng Tiểu Ngư hắn đã làm gì muội? Mau nói cho tỷ biết!".

"Nhị tỷ, thật sự không có! Muội thật không sao hết!".

Như để chứng minh lời nói của mình, Thiên Hồ Cổ vén tay áo lên, để lộ ra một vết son màu đỏ. 

"Tỷ xem. Thủ cung sa của muội vẫn còn".

Quan sát hồi lâu, chừng khi xác nhận đấy đích xác là thủ cung sa do đích thân mình chấm năm nào, lúc này nội tâm Thiên Hồ Nguyệt mới phần nào lắng dịu. 

Nhưng, Thiên Hồ Nguyệt nàng nhẹ nhõm còn chưa được mấy giây thì một thanh âm non nớt truyền tới, khiến cho lòng nàng một lần nữa phải dậy sóng. 

"Cổ Cổ nói dối đấy. Vừa nãy nàng ấy đã bị Tiểu Ngư cắn vào ngực một cái".

...

Một cách chầm chậm, Thiên Hồ Nguyệt quay lại nhìn muội muội: "Cổ Cổ, những lời Gia Gia nó vừa nói... có phải thật không?".

"Nhị tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu...".

Chút hy vọng sau cùng triệt để tan biến, Thiên Hồ Nguyệt siết chặt nấm tay, rồi hét lớn: "Lăng Tiểu Ngư! Ta giết ngươi!!".

"Nhị tỷ!".

Phía sau, Thiên Hồ Cổ vừa trông thấy Thiên Hồ Nguyệt muốn lao lên đánh Lăng Tiểu Ngư thì lập tức dang tay ra níu giữ. 

"Tỷ đánh không lại hắn đâu! Nhị tỷ...!".

"Cổ Cổ, buông tỷ ra!".

"Nhị tỷ!".

"... Ta phải giết hắn!!".

...

"Haizz...".

Chứng kiến hai tỷ muội Thiên Hồ kẻ ôm người gỡ, kẻ la người hét, Lăng Tiểu Ngư không khỏi thở dài. Đối với hai tỷ muội, hắn thực cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thiên Hồ Cổ bản tính quật cường thì thôi đi, hắn có thể dễ dàng hiểu được. Nhưng còn Thiên Hồ Nguyệt... Nàng ta tốt xấu gì cũng đã sống mấy trăm năm, tu vị đã là chân nhân hậu kỳ, tại sao lại chẳng biết cân nhắc như vậy?

Muốn xông vào giết hắn? Thiên Hồ Nguyệt nàng không biết mình vốn dĩ là vô pháp làm được ư.

"Tỷ muội tốt ta đã gặp nhiều, nhưng thâm tình giống như Thiên Hồ Nguyệt này thì cũng hiếm lắm".

"Cũng tốt. Chỉ sợ Thiên Hồ Nguyệt nàng vô tâm, chứ bằng hữu tình, yêu thương muội muội như vầy... quá dễ để đối phó".

Nhấc mông đứng dậy, cùng với chút đạo thuật được thi triển, Lăng Tiểu Ngư đã ngay lập tức tiếp cận hai tỷ muội Thiên Hồ. Ngón tay đưa về trước, hắn điểm nhẹ lên người Thiên Hồ Nguyệt mấy cái. 

Tức thì, vốn đang loạn động, Thiên Hồ Nguyệt liền an tĩnh lại. 

Nhìn tỷ tỷ toàn thân bất động, Thiên Hồ Cổ lo lắng, hướng Lăng Tiểu Ngư chất vấn: "Ngươi đã làm gì nhị tỷ ta?!".

"Không cần lo lắng. Chỉ điểm vài huyệt đạo để nàng im lặng thôi".

...

Đợi cho cảm xúc của Thiên Hồ Cổ, và cả Thiên Hồ Nguyệt bình ổn lại, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới nói tiếp: 

"Nguyệt cô nương, ta đối với Cổ Cổ không có làm gì cả. Chuyện kia... thực sự là ngoài ý muốn".

"Ta không cố ý làm hại hai tỷ muội các người. Bằng chứng là hiện giờ, hai người vẫn bình an vô sự. Tuy nhiên...".

Lăng Tiểu Ngư kéo dài âm điệu, cố tình trưng ra bộ mặt hung ác: "... Nếu cô nương vẫn tiếp tục hung hăng như vậy, ta không thể đảm bảo tỷ muội hai người sẽ còn an toàn nữa đâu".

"Ta biết, Nguyệt cô nương nhất định chẳng e ngại gì. Nhưng còn Cổ Cổ thì sao?".

"À, có một chuyện ta quên nói. Hiện giờ, ngoài việc tu vi bị phong bế ra thì trong cơ thể Cổ Cổ còn tồn tại một đạo cấm chế đặc biệt nữa. Cấm chế kia, chỉ cần ta khẽ động thần niệm sẽ liền kích phát. Và khi đã kích phát, đừng nói thân thể, kể cả thần hồn Cổ Cổ cũng sẽ khó mà lành lặn được".

Bỏ qua ánh mắt cừu hận của Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư quay mặt đi. Hắn đợi thêm một lúc để cho Thiên Hồ Nguyệt có thời gian nghiền ngẫm, sau đấy mới giải khai huyệt đạo cho nàng. 

Quả như hắn nghĩ, Thiên Hồ Nguyệt đã đưa ra một lựa chọn rất sáng suốt. Mắng đúng là có mắng, chửi đúng là có chửi, tuy nhiên, chuyện lao lên đánh đấm thì hoàn toàn bị nàng gác lại. Nó đã không xảy ra. 

Người mắng mặc người, Lăng Tiểu Ngư vẫn tỏ vẻ điềm nhiên. Hắn nói: "Mắng cũng đã mắng, chửi cũng đã chửi, Nguyệt cô nương, bây giờ chúng ta có thể đi vào chính sự rồi chứ?".

Chưa nghe hồi âm, mà vốn dĩ cũng chẳng cần người lên tiếng đồng thuận, Lăng Tiểu bắt đầu truy hỏi: "Nguyệt cô nương, phiền cô nương cho ta biết. Nơi hai người tìm thấy linh quả, nó nằm ở đâu?".

"Hư...!".

...

Thiên Hồ Nguyệt hừ khẽ không đáp, Lăng Tiểu Ngư mới chuyển mắt nhìn sang Thiên Hồ Cổ.

"Hứ...!".

Lại một tiếng hừ xa cách. 

Ngần thở dài, Lăng Tiểu Ngư bất đắc dĩ, đành phải dùng biện pháp mạnh. Hắn thoáng động thần niệm...

"A a... ư...!".

Ngay lập tức, phía bên kia, Thiên Hồ Cổ liền đưa tay ôm đầu đau đớn kêu lên.

"Cổ Cổ!".

"Cổ Cổ...!".

...

"Lăng Tiểu Ngư! Ngươi mau dừng lại!".

Trông thấy muội muội đau đớn, mặt mày tái mét, không ngừng ôm đầu kêu la, Thiên Hồ Nguyệt sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn. Một bên đỡ lấy muội muội, một bên nàng lớn tiếng hô gọi, yêu cầu Lăng Tiểu Ngư phải dừng ngay hành vi tra tấn. 

Nhưng... hoàn toàn vô dụng. Những tiếng hô gọi của nàng, Lăng Tiểu Ngư dù nghe được cũng chỉ để ở ngoài tai, vẫn tiếp tục làm đau muội muội nàng. 

Cực chẳng đã, Thiên Hồ Nguyệt đành cam chịu thất bại. Nàng cắn răng, cuối cùng thoả hiệp: "Ta nói!!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.